"Dương Tiêu à, tên rất hay, cùng một họ với nhi tử ta."
Dương Tiêu ngạc nhiên nói: "Con trai của ngươi cũng họ Dương?"
"Đúng vậy, con trai của ta gọi Dương Khai, chính là Cung chủ Lăng Tiêu Cung này, ngươi nếu là đệ tử Lăng Tiêu Cung, hẳn phải biết chứ?" Đổng Tố Trúc một mặt tự hào giới thiệu, tuy rằng mỗi một lần nàng nhìn thấy Dương Khai đều sẽ oán giận vài câu, nhưng tận đáy lòng lại vì Dương Khai mà cảm thấy tự hào vô cùng, một mình đến Tinh Giới, dốc sức tạo ra Lăng Tiêu Cung cơ nghiệp to lớn như vậy, còn trở về Hằng La tinh vực dẫn theo một đám người tới đây, để mười vạn người được hưởng thụ dư ấm, thành tựu như thế, không nói sau này không còn ai, trước đây tuyệt đối chưa từng có.
Dương Tiêu miệng mở to ra như có thể nhét được một quả trứng gà.
Cái gì cái gì? Mình không nghe lầm chứ? Phụ nhân này lại là mẫu thân nghĩa phụ? Nếu như nói vẻn vẹn chỉ là trùng tên trùng họ thì cũng thôi, nhưng Lăng Tiêu Cung có thể có mấy Cung chủ?
Không trách ác ma kia lại khách khí đối với phụ nhân này như thế, thì ra là vậy.
"Làm sao?" Đổng Tố Trúc nghe lời đoán ý, tò mò nhìn hắn, cảm thấy Tiểu Bàn Tử trước mắt này biểu hiện như có hơi không đúng.
Dương Tiêu vội vã sửa sang lại quần áo, lại lung tung chà xát cái mặt một chút, lui về phía sau vài bước, hướng Đổng Tố Trúc, cung kính thi lễ một cái, nghiêm nghị nói: "Tôn nhi Dương Tiêu, bái kiến bà nội!"
Lần này đến phiên Đổng Tố Trúc há hốc mồm, ngay cả Dương Tuyết đang đứng ở một bên cũng chớp chớp mắt to, một mặt ngạc nhiên đánh giá Dương Tiêu.
Tốt một chút thời gian, Đổng Tố Trúc mới khanh khách cười, xoa xoa đầu Dương Tiêu nói: "Tiểu tử hô loạn cái gì."
Dương Tiêu nghiêm nghị lắc đầu: "Tôn nhi không có hô loạn, ngài chính là bà nội của ta, ngài vừa nãy nhắc tới Cung chủ Lăng Tiêu Cung, là cha của ta."
Đổng Tố Trúc không cười nổi nữa, biểu hiện hơi có chút co quắp, Dương Tuyết cũng hiện ra một mặt khiếp sợ, em gái nhỏ tuổi không lớn lắm, nhưng tâm tư lại cực kỳ linh hoạt, làm sao không hiểu lời này nghĩa là gì.
"Chuyện gì thế này?" Đổng Tố Trúc quay đầu nhìn về Lưu Viêm, thần niệm phun trào, lặng lẽ truyền âm, "Hắn nói là sự thật?"
Con trai mình lại có nhi tử, sao mình không biết, trong giây lát này, Đổng Tố Trúc quả thực tức bể phổi, nhưng không tốt biểu lộ trước mặt Dương Tiêu, chỉ có thể hỏi riêng Lưu Viêm.
"Chủ nhân nói là nghĩa tử." Lưu Viêm trả lời, "Cũng là lần này hắn mang từ bên ngoài về."
"Nghĩa tử?" Đổng Tố Trúc nghe vậy không khỏi thở phào nhẹ nhõm, "Dọa ta, còn tưởng rằng hắn ở bên ngoài. . ."
Tuy nói Đổng Tố Trúc cũng ước gì Dương Khai tìm thêm được mấy người vợ, sinh cho nàng thêm mấy tôn tử tôn nữ, nhưng bốn người trong nhà còn không có động tĩnh đây, ở bên ngoài có thêm một người, bốn người trong nhà sẽ lộn xộn a.
Nếu là nghĩa tử, vậy thì không thành vấn đề.
Bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, Đổng Tố Trúc quay người lại vọt vào bên trong nhà.
Dương Tiêu đầu óc mơ hồ, giờ ở đây chỉ còn ba cái thân ảnh nho nhỏ, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Trải qua chuyện vừa rồi, Dương Tiêu thực sự là sợ Lưu Viêm, chỉ có thể nhìn tới Dương Tuyết, lộ ra nụ cười lấy lòng.
Dương Tuyết một tay chống lưng, bi bô nói: "Ngươi là nhi tử của đại ca?"
"Đại ca?" Dương Tiêu ngạc nhiên, chợt hiểu được, "Há, ngươi là em gái của nghĩa phụ?"
"Hừ hừ." Dương Tuyết mũi phun ra âm tiết non nớt, "Ngươi là nhi tử của đại ca, ta là em gái của hắn, vậy ngươi nên gọi ta là gì?"
"Gọi ngươi là gì?" Dương Tiêu một mặt mờ mịt.
"Ta làm sao biết ngươi nên gọi ta là gì? Mau gọi a, gọi êm tai chút, có thứ tốt cho ngươi." Dương Tuyết một đôi mắt to tỏa sáng.
Dương Tiêu vẻ mặt không khỏi co giật lên, luôn cảm giác Lăng Tiêu Cung này tồn tại nhiều người có vẻ như không bình thường, Lưu Viêm đã vậy, em gái nghĩa phụ đây cũng như thế, chính lúc nghĩ như thế, bỗng phát hiện sóng nhiệt phả tới mặt, định nhãn nhìn lại, một cái hỏa xà đang trôi nổi ở trước mặt hắn, lẳng lặng mà nhìn chăm chú hắn.
"Ngươi lại muốn thiêu ta!" Dương Tiêu hoảng hốt.
Lưu Viêm từng bước một bước tới hắn, trên mặt mang theo nụ cười yên nhiên, âm thanh vô cùng dịu dàng: "Cẩn thận ngẫm lại, ngươi nên xưng hô nàng như thế nào."
Dương Tiêu bắt lỗ tai mò quai hàm, đem ánh mắt cầu cứu tìm đến phía nhà sàn, nhưng đáng tiếc bà nội đại nhân vừa mới đi vào bên trong, cũng không biết làm gì, lại vẫn chưa ra, có ý chạy trốn, nhưng tự biết trốn không thoát ma chưởng Lưu Viêm, chỉ có thể khổ tâm nghĩ nghĩ.
Cuối cùng cũng coi như vận may đến thì lòng cũng sáng ra, trong đầu linh quang lóe lên, kích động nhìn Dương Tuyết nói: "Cô cô!"
Dương Tuyết chớp mắt to, quay đầu nhìn tới Lưu Viêm.
Lưu Viêm nhẹ nhàng gật đầu, biểu thị hắn nói không sai.
Dương Tuyết vỗ tay nói: "Ha ha, trả lời đúng, nói đi, ngươi muốn khen thưởng cái gì?"
Dương Tiêu hữu khí vô lực nói: "Ta không cần thưởng gì." Ta chỉ muốn về bên người nghĩa phụ, thế giới bên ngoài quá nguy hiểm, nghĩa phụ ngươi ở đâu a?
"Vậy cũng không được!" Dương Tuyết lắc lắc đầu nhỏ, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó đi tới bên người Dương Tiêu, nhón chân lên, duỗi tay nhỏ ra xoa xoa đầu Dương Tiêu, trong miệng còn nộn nộn nhắc: "Dương Tiêu ngoan, Dương Tiêu ngoan, Dương Tiêu tốt ngoan."
Dương Tiêu miệng giật giật nhìn nàng, tiểu nha đầu này còn không cao bằng hắn đây, lại dám mò đầu hắn, hắn chính là Long tộc a, ai dám mò đầu rồng của hắn! Nhưng cẩn thận ngẫm lại, ai bảo nàng là em gái nghĩa phụ đây, bối phận mình xác thực thấp hơn người, cũng chỉ có thể nhận mệnh, cười khổ nói: "Đây chính là khen thưởng sao?."
Dương Tuyết đàng hoàng trịnh trọng gật đầu: "Đúng đấy, mẹ đều là khen thưởng Tuyết Nhi như vậy."
"Ha ha. . ." Dương Tiêu bị dằn vặt cũng không còn cách nào khác, "Cô cô ngươi thật đúng là dễ dàng thỏa mãn."
Dương Tuyết hừ một tiếng, thở phì phò nói: "Ngươi nên cao hứng mới đúng."
"Vâng vâng vâng, ta thật cao hứng." Dương Tiêu liên tục gật đầu.
Lưu Viêm ở một bên cười tủm tỉm nói: "Bây giờ ngươi biết mình nói sai cái gì rồi chứ?"
Nàng vừa mở miệng, Dương Tiêu liền giật mình một cái, nuốt nước miếng nói: "Nói sai cái gì?"
Lưu Viêm không đáp, chỉ lẳng lặng nhìn chăm chú hắn.
Dương Tiêu tâm kêu không ổn, mơ hồ có cảm giác nguy hiểm, ý thức được mình mà trả lời để Lưu Viêm không hài lòng, cuộc sống sau này sợ là sẽ rất khó khăn.
Ngay sau đó động não suy nghĩ, tâm tư nhanh quay ngược trở lại, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cũng không biết rốt cuộc mình nói sai chỗ nào, chỉ có thể vô cùng đáng thương mà nhìn Lưu Viêm: "Có thể nhắc nhở cho ta chút hay không."
Lưu Viêm nhìn Dương Tuyết nói: "Tuyết Nhi, gọi ta một tiếng."
Dương Tuyết lập tức giòn tan nói: "Lưu Viêm tỷ tỷ."
"Hiện tại có biết rõ?" Lưu Viêm tiếp tục nhìn Dương Tiêu.
"Biết rõ biết rõ." Dương Tiêu mãnh liệt gật đầu, nhưng trong lòng lại gào lên giận dữ, ta rõ được cái gì? Đều cùng gọi ngươi là Lưu Viêm tỷ tỷ, sao ta lại bị ngươi dùng hỏa thiêu?
Chờ đã. . .
Dương Tiêu như là ý thức được cái gì, sợ hãi nhìn Lưu Viêm, sau đó cẩn thận từng li từng tí một, thăm dò nói: "Lưu Viêm. . . Cô cô?"
Lưu Viêm trên mặt lập tức phóng ra nụ cười như gió xuân, xông Dương Tiêu nói: "Sau này ta chính là Đại cô cô ngươi, Tuyết Nhi là cô cô tiểu của ngươi, nhớ chưa?"
Dương Tiêu ngốc trệ tại chỗ, nguyên lai chỉ là như vậy!
Vẻn vẹn chỉ là bởi vì mình xưng hô sai với nàng, cho nên mới bị nàng dùng lửa đuổi khắp nơi!
Nếu như chỉ là như vậy, ngươi nói ra sớm một chút không được sao? Tại sao phải để tự ta lĩnh ngộ, chuyện như vậy ta lĩnh ngộ như thế nào được, Dương Tiêu tâm tình bi phẫn không thôi, hận không thể đập đầu chết trên đất.
Dương Tuyết còn ở bên cạnh vỗ tay nói: "Ta là tiểu cô cô, Lưu Viêm tỷ tỷ là Đại cô cô, chúng ta đều là người một nhà."
Quỷ mới muốn làm người một nhà với các ngươi!
Bên trong nhà sàn bỗng truyền đến tiếng bước chân vội vội vàng vàng, Dương Tiêu quay đầu nhìn tới, chính nhìn thấy Đổng Tố Trúc cùng một người đàn ông trung niên cất bước đi tới, liếc mắt nhìn qua nam tử trung niên kia, đúng là giống nghĩa phụ mình đến mấy phần, lại liên tưởng đến thần thái thân mật của Đổng Tố Trúc cùng hắn, Dương Tiêu lập tức tỉnh ngộ, vị này có lẽ là cha nghĩa phụ.
Dương Tứ Gia vốn đang tu luyện, nghe Đổng Tố Trúc báo hỉ như thế, cũng tự chạy tới xem, nhi tử thu nghĩa tử, là một tiểu tử béo trắng, nhất thời kinh ngạc, tự nhiên liền đi ra nhìn.
Định nhãn nhìn lại, phát hiện xác thực như Đổng Tố Trúc nói, tiểu tử vẻ ngoài không kém, chỉ có điều khắp toàn thân có hơi chật vật, tỉ mỉ một trận, gật đầu nói: "Đây chính là hài tử kia? Gọi Dương Tiêu?"
"Hừm, chính là hắn, nói là lần này trở về cùng nhi tử." Đổng Tố Trúc ở một bên gật đầu.
Dương Tứ Gia khẽ mỉm cười, đang muốn mở miệng, đã thấy Dương Tiêu vái chào đến: "Bái kiến tổ phụ đại nhân!"
Một tiếng tổ phụ này, để Dương Tứ Gia tuổi già an lòng, tuy nói không phải thân sinh tôn tử, nhưng tuổi nhỏ liền hiểu chuyện như thế, có thể thấy được nhà dạy quả thật không tệ, vội vã giơ tay nói: "Tới tói, để ta ngắm nghía cẩn thận ngươi một chút."
Dương Tiêu tư thái lập tức bãi chính, đứng ở đó, để Dương Tứ Gia cẩn thận ngắm nhìn.
Dương Tứ Gia mỉm cười gật đầu: "Không tồi không tồi, hài tử, ngươi là nghĩa tử lão Cửu, nhưng sao cũng là họ Dương? Lẽ nào nhà ngươi cũng là họ này?"
Dương Tiêu cung cung kính kính trả lời: "Trước đó vài ngày tôn nhi được nghĩa phụ giúp đỡ, mới có thể sinh ra, nên vừa sinh ra liền xin mời nghĩa phụ ban tên cho, cũng là như vậy mới theo họ nghĩa phụ."
Dương Tứ Gia chợt nói: "Vậy cha mẹ ngươi không có ý kiến sao?"
Dương Tiêu cười cợt: "Không có ý kiến."
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!