Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Ngọc Như Mộng rõ ràng rất tức giận, nàng đúng là chưa từng bị người ta mắng nàng ác độc như vậy, nhất là người mắng nàng còn là Dương Khai, cắn răng, nghiến lợi nói: "Ta liều mạng với ngươi!"

Dương Khai cười lạnh cuống quít: "Có gan thì ngươi động thủ thử một chút."

Hắn không tin tưởng trước mắt bao người, Ngọc Như Mộng thật dám ra tay. Nếu làm như vậy, thân phận của nàng khẳng định phải bị phơi bày ra ánh sáng. Chỉ cần nàng còn có điều mưu đồ, tuyệt đối sẽ không lãng phí vất vả bố trí trước đó.

Hắn vốn cho rằng là như vậy. . .

Ai ngờ vừa dứt lời, liền thấy Ngọc Như Mộng đôi mắt đẹp cơ tiếu nhìn lấy mình, chợt, thức hải của mình bỗng nhiên quay cuồng lên, cảm giác đầu đau muốn nứt truyền đến, để Dương Khai không nhịn được, đau đớn kêu lên một tiếng.

Chẳng những hắn là như vậy, bản nhân Ngọc Như Mộng cũng là vậy, xem ra, Dương Khai chịu những đau đớn này, bản thân nàng cũng nhận liên luỵ, da thịt óng ánh hơi trắng bệch, trán rin rịn ra mồ hôi.

Nếu là bình thường, hai người biểu hiện kì lạ như vậy nhất định không thể dấu được đám người xung quanh, nhưng giờ khắc này tất cả mọi người đang liều mạng xuất lực duy trì an ổn phạm vi vài chục trượng xung quanh, không để nơi này chịu dư ba trùng kích từ ba vị Đại Đế chiến đấu, nào còn có người có tâm tình đi quản người khác?

Cho nên phản ứng dị thường của hai người đúng là lặng yên không một tiếng động, không người phát giác.

"Ngươi đã làm gì?" Dương Khai kinh hãi, hắn căn bản không phát giác được Ngọc Như Mộng xuất thủ, đầu của mình lại như muốn nổ tung, đây là cái chuyện quỷ gì?

"Ta muốn đồng quy vu tận với ngươi!" Ngọc Như Mộng cắn răng trả lời, thanh âm truyền tới cũng là đứt quãng, hiển nhiên đang chịu đựng đau đớn to lớn.

"Ngươi điên rồi?" Dương Khai sắc mặt đại biến. Đến lúc nào rồi, nữ nhân này thế mà còn chơi như thế, thật chính là một người điên a.

"Ai bảo ngươi mắng ta!" Ngọc Như Mộng cố chấp nhìn qua Dương Khai.

"Ta mắng ngươi một câu, ngươi khó chịu có thể mắng lại a." Dương Khai dở khóc dở cười, "Làm gì tổn thương lẫn nhau?"

"Xin lỗi!"

"Xin cái đầu mẹ ngươi!"

"Ngươi còn mắng ta!" Cũng không biết là do tức giận hay là đau, Ngọc Như Mộng toàn thân phát run, rốt cục để Lam Huân phát giác được một điểm dị thường, lo lắng hỏi: "Lý sư tỷ, ngươi không sao chứ?"

Ngọc Như Mộng chậm rãi lắc đầu, không nói một lời.

Dương Khai hợp thời truyền âm nói: "Có chuyện gì để sau này giải quyết, hiện tại đừng làm rộn."

Ngọc Như Mộng lạnh lùng nói: "Chưa từng có ai mắng ta như thế, không ai có thể mắng ta như thế, trừ phi ngươi xin lỗi, nếu không ta cùng ngươi đồng quy vu tận ngay chỗ này!"

Dương Khai đúng là không phản bác được, co quắp một trận, chỉ có thể hảo ngôn trấn an nói: "Tốt tốt, mới vừa rồi là ta không đúng, sau này sẽ không mắng ngươi." Đại trượng phu co được dãn được, nói lời xin lỗi đáng là gì.

"Lời này là ngươi nói."

"Đúng, ta nói, ngươi không nghe lầm."

Ngọc Như Mộng lúc này mới dừng tay, im lặng một chút, quan tâm hỏi: "Có đau hay không?"

"Ngươi nói xem?" Dương Khai giận không chỗ phát tiết, chỉ cảm thấy nữ nhân này trở mặt còn nhanh hơn lật sách.

"Ta cũng là nhất thời tức giận, ngươi lần sau đừng kích thích ta như thế." Có lẽ là tâm tình có biến hóa, để Ngọc Như Mộng có chút áy náy với cách làm vừa rồi, ngữ khí ôn nhu rối tinh rối mù, đủ để cho Kim Cương hóa thành ngón tay mềm.

Dương Khai tròng mắt lòng vòng nói: "Vừa rồi đó cũng là uy năng Tâm Ấn bí thuật?"

Ngọc Như Mộng từ chối cho ý kiến, coi Dương Khai là đang nói nhảm.

Dương Khai còn muốn hỏi thêm vài câu, chỉ là đã không có cơ hội, trong lúc hai người giày vò nhau, thiên địa bốn phía rốt cục sụp đổ ra. Đại địa cùng không gian nứt mở, sau đó dưới tác dụng của lực lượng không biết tên, dần dần rời đi xa xa, bay xuống sâu trong hư không.

Tất cả mọi người lần đầu nhìn thấy tràng cảnh kỳ lạ như này, mỗi người đều cảm giác rùng mình.

"Xong!" Tiết Chính Mậu thở dài một tiếng, thân là Đại trưởng lão Tinh Thần cung, tu vi Đế Tôn tam trọng, sống nhiều năm như vậy, hắn cũng không phải sợ chết, chỉ là Lam Huân còn ở nơi này a, hắn chết thì thôi, Lam Huân mà có chuyện thì phải làm sao bây giờ?

Mà lại ngoài Lam Huân, nơi này còn có dòng dõi cùng đệ tử của bốn vị Đại Đế khác.

Nhất thời, đám người đều có chút sầu vân thảm vụ.

Dương Khai ngược lại là bình yên như thường, chớ nhìn hắn trước đó nói thế cục rất nguy cơ, trên thực tế nếu thật là đến một bước kia, hắn còn có thể đem tất cả mọi người thu vào bên trong Huyền Giới Châu, sau đó tự nghĩ biện pháp thoát ra khỏi hư không, đến lúc đó chỉ cần hắn an toàn, những người khác cũng sẽ an toàn.

Nếu như là bình thường, hắn đúng là rất nắm chắc có thể bình yên chạy ra, nhưng lúc này, nơi đây lại là có ba vị Đại Đế đang chiến đấu, cộng thêm toàn bộ thế giới sụp đổ, hắn cũng không chắc mình sẽ đối mặt là cục diện gì, cho nên cũng không dám hứa hẹn chắc chắn, chỉ có thể chuẩn bị cho các loại cục diện ác liệt nhất rồi mới ra tay đối sách.

Răng rắc răng rắc tiếng vang bên tai không dứt, thế giới sụp đổ càng dần càng nhanh, từng khối đại địa nhẹ nhàng rời ra ngoài, dần dần biến mất.

Trước sau chỉ một canh giờ, bốn phía đám người đã thành một mảnh hư vô, chỉ có nơi đặt chân được đám người bảo vệ mà bình yên vô sự, nhưng cũng chỉ có phạm vi vài chục trượng mà thôi, để mỗi người đều sinh ra cảm giác bị vây ở trên hoang đảo, mà cái hoang đảo này, còn chảy xuôi trong khe hẹp không gian, không thấy quang minh, không có quy chiếu, như toàn bộ thế giới đã bị lãng quên.

"Ừm?" Dương Khai bỗng nhiên nhíu mày, nhìn lại một hướng khác.

"Thế nào?" Tiêu Vũ Dương đứng ở bên cạnh hắn nghe được, mở miệng hỏi.

Dương Khai không trả lời, chỉ là yên lặng cảm giác, một lát sau, thần sắc chấn động: "Bên kia có lối ra."

Đám người nghe vậy đều là vui mừng quá đỗi, Lôi Hồng nứt giọng hỏi: "Cửa ra tiến về Tinh Giới?"

Dương Khai gật đầu nói: "Khả năng rất lớn!"

"Vậy còn chờ gì, đi qua nhìn một chút liền biết." Lôi Hồng không kịp chờ đợi reo lên.

Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu, đang chuẩn bị mang theo đám người hướng bên kia phi đi, thân hình lại bỗng nhiên cứng đờ, lại cẩn thận cảm giác một trận, sắc mặt đại biến nói: "Không tốt, chạy mau!"

Đang khi nói chuyện, không nói lời nào mà thôi động Không Gian pháp tắc, bao lấy tất cả mọi người, dẫn bọn hắn hướng phương hướng ngược mà đi.

Đám người không rõ ràng cho lắm, nhưng thấy Dương Khai biểu lộ ngưng trọng, cũng biết sự tình không ổn, tại địa phương quỷ quái này chỉ có Dương Khai tinh thông Không Gian pháp tắc mới có quyền nói chuyện nhất, tất nhiên là hắn đã nhận ra cái gì, mới có thể làm ra lựa chọn như vậy.

Xuyên thẳng qua hư không cực kỳ nguy hiểm, nếu không có Dương Khai bảo vệ, mười mấy 20 người này căn bản không có khả năng tụ lại cùng một chỗ, nói không chừng nháy mắt liền sẽ tản ra.

Mọi người cũng rất muốn biết Dương Khai đến cùng đã nhận ra cái gì, thế mà dáng vẻ như lâm đại địch, nhưng lúc này hiển nhiên không tiện hỏi nhiều.

Nhưng nghi hoặc cũng không lâu, rất nhanh, liền có một động tĩnh dị thường từ phía sau truyền tới.

Tiếng vang ầm ầm vang vọng hoàn vũ, như có thứ gì lăn qua đây, muốn tràn ngập toàn bộ hư không này.

Trong lúc cấp bách, bọn người Tiết Chính Mậu quay đầu nhìn lại, nhưng căn bản không nhìn thấy bất kỳ vật gì, thần niệm thả ra cũng không được bao xa, trong hư không này, thực lực của bọn hắn bị áp chế toàn diện.

Thời gian một nén nhang sau, phía trước truyền đến một vòng ánh sáng, nhìn thấy vòng ánh sáng này, tất cả mọi người không khỏi sinh ra cảm giác phòng tối được mở cửa.

Không cần Dương Khai giải thích, đám người cũng biết đầu nguồn ánh sáng kia là một vị trí cửa ra, lập tức tâm tình cực kỳ vui mừng, cái gọi là đại nạn không chết tất có hậu phúc, lần này trở về từ cõi chết đối với mỗi người đều là một phần quý giá cùng kinh nghiệm.

Một đám người cấp tốc lao vùn vụt theo Dương Khai, không lâu sau liền đi tới đầu nguồn ánh sáng, xông ra ngoài.

Tầm mắt hoa một cái, lọt vào trong tầm mắt là đầy đất cát vàng, cuồng phong thổi vù vù, cát bụi tràn ngập.

"Trở về!" Tiết Chính Mậu thần sắc chấn động.

Mà lại là về tới nơi ban đầu đi vào, nơi này hiển nhiên chính là biển cát, cúi đầu nhìn lại, dưới chân chính là cái cái phễu to lớn kia, tuyệt đối không nghĩ tới, sau khi thế giới kia vỡ nát, lại để bọn hắn tìm được một con đường sống.

"Đi mau!" Dương Khai lại không dừng lại, tiếp tục bay về phía trước.

Thấy hắn vẫn vội vàng nghiêm trọng như vậy, đám người cũng không kịp cảm nhận gì, ấn xuống nghi hoặc trong lòng, nhao nhao đuổi theo.

Trọn vẹn bay ra ngoài trăm dặm, Dương Khai mới dừng người, quay người nhìn lại, biểu lộ ngưng trọng tột cùng.

"Dương Khai, ngươi phát giác được cái gì rồi?" Tiêu Vũ Dương đi đến bên cạnh hắn hỏi, một bên cũng nhìn lại lối về.

Dương Khai lắc đầu nói: "Hi vọng suy đoán của ta là sai, nếu mà là thật. . ."

"Đại kiếp sắp nổi!" Cao Chiêm bỗng nhiên không đầu không đuôi nói một câu, giờ khắc này, hắn cũng mở tròng mắt đục trắng ra, trong con ngươi kia có quang mang dị dạng, xuyên thẳng qua hư không, nhìn chằm chằm cái phễu.

Dương Khai quay đầu nhìn lại hắn, thật sự có xúc động muốn xé miệng của hắn.

Gia hỏa này khi cần thì không có tác dụng gì, lúc không cần là sẽ mở miệng quạ đen, hơn nữa còn linh nghiệm vô cùng, trước đó kêu mình cẩn thận, kết quả là ngay sau đó mình thật bị Ngọc Như Mộng ám toán.

Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement