Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

“Chẳng những Như Mộng Thánh Tôn bị thương, phần lớn các Thánh Tôn khác cũng đều có thương tích tại thân.”

 

Không đợi Dương Khai tiêu hóa hết tin tức trước đó, Bạch Chước lại ném ra một tin càng rung động nhân tâm.

 

Dương Khai trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, bản năng cảm giác không có khả năng.

 

Nếu nói Minh Nguyệt dưới tình huống này đả thương một Ma Thánh còn có thể hiểu, nhưng đả thương hai cái ba thậm chí...  thật sự là không thực tế, không phải Dương Khai xem nhẹ Minh Nguyệt, chỉ là nhóm Ma Thánh cũng không phải bùn a, làm sao có thể cùng không chịu nổi một kích như vậy.

 

Nhưng Bạch Chước còn nói chắc vậy, hắn không thể không tin, liền vội vàng hỏi: “Cụ thể là chuyện gì xảy ra?”

 

Bạch Chước chậm rãi lắc đầu nói: “Tình huống cụ thể ta cũng không được biết, Thánh Tôn không có nói rõ, chỉ để chúng ta phong tỏa chiến trường, phụ trợ Huyết Lệ cùng Hỏa Bốc hai vị Thánh Tôn, phòng ngừa vị Đại Đế kia chó cùng rứt giậu!”

 

Huyết Lệ cùng Hỏa Bốc... Dương Khai âm thầm nhớ kỹ hai danh tự này, nếu như không có đoán sai, như vậy giờ phút này cùng Minh Nguyệt tranh đấu có lẽ chính là hai vị này rồi,  cũng tương xứng lúc trước hắn cảm ứng được. Chỉ là trước khi mình đến, nửa tháng trước đã xảy ra chuyện gì mà Minh Nguyệt một lần hành động đả thương đại đa số Ma Thánh!

 

Thân hãm nhà tù còn có thể có thần uy như thế, nên nói không hổ là Đại Đế sao?

 

“Bạch Chước huynh có biết tình hình chiến đấu bên kia như thế nào?” Dương Khai thu liễm khiếp sợ trong lòng, mở miệng hỏi.

 

Bạch Chước cười khổ nói: “Ta cũng không biết, nhưng nghĩ đến có Huyết Lệ cùng Hỏa Bốc hai vị Thánh Tôn liên thủ, vị Đại Đế kia nhất định là không tốt.”

 

Bỗng nhiên, Dương Khai lại nghĩ tới một vấn đề: “Như Mộng Thánh Tôn đến nay còn chưa đến đây sao?”

 

Bạch Chước lắc đầu, tỏ vẻ đúng như thế.

 

Bản tôn chưa đến nơi đây mà cũng bị đả thương, như vậy nguyên nhân chỉ có một rồi... Dương Khai bừng tỉnh, xem ra là Phân Hồn Chi Thuật! Không chừng là phân hồn những Ma Thánh kia bị Minh Nguyệt tiêu diệt, cho nên mới khiến cho rất nhiều người bọn hắn bị thương.

 

Từ Bạch Chước tìm hiểu được không ít tin tức. Theo đạo lý mà nói, lúc này chính là thời cơ tốt nhất cho hắn nghĩ cách cứu viện Minh Nguyệt, đại đa số Ma Thánh còn đang chữa thương, toàn bộ Trụ Thiên đại lục chỉ có Huyết Lệ cùng Hỏa Bốc đang cùng Minh Nguyệt quần nhau, nhưng hắn tay chân lèo khèo, tính toán chạy tới cũng chỉ sẽ cho Minh Nguyệt thêm phiền toái.

 

Nhưng nếu lại tiếp tục chờ đợi, chờ những Ma Thánh kia chạy đến, lại càng không có cơ hội.

 

Đần độn trở lại nơi đóng quân, thấy bên kia ầm ầm, dường như là xảy ra chuyện, hơn nữa chỗ này trừ 200 vạn đại quân mình mang đến, còn có một nhóm người ngựa khác, nhân số không kém mình.

 

Lúc này, song phương đang trong lúc giằng co, Lao Khắc cùng Âm cùng đám ma vương lưu thủ tại chỗ này đều là vẻ mặt khẩn trương, tâm thần bất định, người phía trước trên mặt càng treo ý cười, xông đối diện chắp tay không ngừng.

 

Nhưng một đám Ma Vương đối diện hiển nhiên không có cảm kích, một Ma Vương hét to nói: “Cho các ngươi một nén nhang, xéo đi nhanh, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí.”

 

Chuyện gì vậy? Còn có người đến đoạt địa bàn? Địa bàn này có cái gì tốt để mà đoạt hay sao? Dương Khai trừng mắt, mặc dù không biết đến cùng chuyện gì xảy ra, nhưng đúng lúc hắn đang náo tâm, một bụng phiền muộn lập tức hóa thành lửa giận, hai chân kẹp lấy Truy Phong, bay thẳng đến giữa đám người, miệng quát: “Cút ngay cút ngay!”

 

Phía trước đại quân cản đường, đầu người rậm rạp chằng chịt, nhưng Truy Phong hung mãnh a, mặc kệ không hỏi một đường mạnh mẽ đâm tới, mở ra một đường máu, có vài Ma tộc muốn phản kháng, đều bị nó đạp cho bay qua một bên, lập tức xương cốt đứt gãy, kêu thảm thiết không ngừng.

 

Biến cố đến quá mức đột ngột, đối phương rõ ràng không kịp phản ứng, đến khi Dương Khai dẫn tiểu đội phản kháng đại quân phía trước, một đám ma vương đối diện đều trợn mắt nhìn.

 

Dương Khai lạnh nhạt đảo qua, xem rất nhiều Ma Vương đều không có gì đặc biệt, rồi ánh mắt dừng lại trên người một nữ Ma tộc hình thể xinh đẹp, khuôn mặt vũ mị. Hắn vừa mới tới nữ Ma tộc này đã quan sát kỹ hắn, bốn mắt nhìn nhau, Dương Khai nhíu mày, đối phương lộ ra một vẻ cười ý vị thâm trường.

 

Bán Thánh a! Vừa mới nhìn đến đây đã thấy nhiều người như vậy, Dương Khai suy đoán là có Bán Thánh dẫn đội, hiện tại xem ra quả là thế, hơn nữa Bán Thánh này hẳn là đồng tộc cùng Ngọc Như Mộng, đều là Mị Ma, mặc dù nàng không có nói lời nào, càng không có dấu vết thi triển bí thuật, nhưng bao giờ cũng không ngừng tản ra mị ý mê người, gây cho rất nhiều nam tử Ma tộc dưới trướng mình đều lộ ra thần thái sắc thụ hồn cùng.

 

Mặc dù biết không trách được bọn hắn, mị lực của Mị Ma Bán Thánh cũng không phải là dễ dàng ngăn cản như vậy, nhưng Dương Khai vẫn còn có chút khó chịu trong lòng.

 

Vẫy tay một cái, Lao Khắc lập tức đi tới.

 

“Tình huống như thế nào?”

 

Lao Khắc vẻ mặt đau khổ nói: “Đại Vương, vị đại nhân này nói nơi đây là khu vực bọn hắn phụ trách trấn thủ, muốn chúng ta chuyển vị trí khác.”

 

Dương Khai nghe vậy liền xùy cười một tiếng: “Còn có việc này?”

 

Một Ma Vương lập tức ra khỏi hàng quát: “Phụng mệnh Địch Lực đại nhân, phong tỏa ngàn dặm phòng tuyến nơi đây, người không có phận sự nhanh chóng thối lui!”

 

Đây là thành người không có phận sự rồi... Dương Khai có chút im lặng, híp mắt nhìn nữ mị ma nói: “Cô nương xưng hô như thế nào?”

 

“Làm càn!” Ma Vương vừa nói chuyện lập tức nộ quát một tiếng, đồng thời tiến lên một bước, trừng mắt Dương Khai nói: “Đại nhân trước mặt, xuống ngựa nói chuyện!” Dứt lời, đưa tay chộp tới Dương Khai, xem động tác thật sự muốn lôi hắn xuống.

 

Truy Phong tê minh, muốn phản kích.

 

Dương Khai còn nhanh hơn nó, một chưởng đập xuống, thời gian phảng phất dừng lại.

 

Tuế Nguyệt như toa ấn!

 

Ma Vương kia còn chưa kịp phản ứng đến cùng xảy ra chuyện gì, thời điểm lấy lại tinh thần liền cảm giác được một cỗ cự lực tràn trề ấn trên bộ ngực của mình, kêu rên một tiếng, ngửa mặt bay ngược ra ngoài, thân ở giữa không trung, sinh cơ trong cơ thể nhanh chóng trôi mất!

 

Hưu một tiếng, một mũi tên phá không mà đến, vô cùng tinh chuẩn đính vào tay hắn vừa ra chiêu, trực tiếp bạo bàn tay thành huyết vụ.

 

Đến khi Ma Vương này rơi xuống đất, tất cả phát đã là một màu đỏ, tay bụm lấy tay đứt, vẻ mặt kinh hãi ngẩng đầu lên nhìn, cách đó không xa, Dương Khai chậm rãi thu chưởng, bên cạnh là một nữ Vũ Ma, dây cung kình cung trên tay run rẩy, đôi mắt lạnh lùng.

 

Rầm rầm một hồi dị hưởng, Ma Nguyên phóng lên trời.

 

Chịu ảnh hưởng biến cố vừa rồi, đại quân song phương lập tức thế như nước với lửa, giương cung bạt kiếm.

 

Dương Khai nâng lên một tay, ngăn lại người phía dưới xao động, đồng thời xông nữ mị ma nhếch miệng cười cười: “Quản tốt người của ngươi, tiếp nữa hắn không còn vận tốt như vậy.”

 

Nữ mị ma quay đầu nhìn Ma Vương bị thương, mắt hiện lên một tia âm lãnh, quát: “Phế vật!” Lúc nói chuyện cong ngón búng ra, một tia sáng âm u bay tới xuyên giữa đầu Ma Vương, Ma Vương lập tức trợn tròn hai mắt, thẳng tắp té xuống, sinh cơ nhanh chóng tiêu tán, một Thượng phẩm Ma Vương, bị nàng nói giết là giết, không mang theo chút do dự.

 

Xong, nữ mị ma mới quay đầu qua, trên dưới dò xét Dương Khai, dáng tươi cười bên khóe miệng lại hiện ra, mị ý bộc phát: “Ngươi chính là Nhân tộc được Thánh Tôn cực kỳ coi trọng?”

 

“Ngươi cũng biết rất rõ ràng nha...”

 

Nữ mị ma che miệng nhõng nhẽo cười: “Tất cả mọi người đều nói về ngươi, tự nhiên có nghe được một ít gì đó, vốn đối với ngươi còn có chút hứng thú, chẳng qua bây giờ xem ra cũng không gì hơn cái này.”

 

Dương Khai ha ha cười nói: “Đó là bởi vì ngươi không hiểu rõ bổn vương, nếu là đủ hiểu, ta tin ngươi sẽ càng cảm thấy hứng thú với bổn vương.”

 

Lý Thi Tình quay đầu nhìn Dương Khai, mặt biến hồng, hiển nhiên không quá quen những lời này.

 

Ngược lại là nữ mị ma cười khanh khách cười run rẩy cả người: “Ta bây giờ đối với ngươi lại có chút hứng thú rồi.”

 

Dương Khai sắc mặt lạnh lẽo: “Đáng tiếc ta đối với ngươi không có nửa điểm hứng thú. Đừng nói nhảm, ngươi đến cùng muốn làm gì, nói thẳng ra.”

 

Vui vẻ trên mặt Nữ mị ma dần dần thu liễm, mất hứng nói: “Chỉ cần ngươi không điếc, vừa rồi có lẽ đã nghe được a, nơi này Bổn cung phụ trách trấn thủ, mặc dù ta không biết tại sao ngươi lại ở chỗ này, nhưng điều này hiển nhiên không hợp quy củ, phiền ngươi chuyển chỗ a.”

 

Dương Khai hừ lạnh nói: “Cái gì quy củ, ai định quy củ?”

 

“Tự nhiên là Địch Lực định quy củ.” Nữ mị ma nhìn hắn, “Hắn phụ trách điều hành an bài các lộ đại quân dưới trướng Thánh Tôn, ngươi có lẽ nên ở vị trí của mình mới đúng, mà không nên xuất hiện ở chỗ này.”

 

Lại là Địch Lực! Dương Khai ánh mắt lạnh lẽo, đây là tìm mình phiền toái sao?

 

Dương Khai cười hắc hắc nói: “Địch Lực là ai ta không biết, bổn vương chỉ biết là thời điểm ta dẫn người tới nơi này, tại đây không có một bóng người, hiện chỗ này là địa bàn của bổn vương! Ngươi dẫn người chạy đến đây đến diễu võ dương oai, còn muốn đuổi ta đi, ngươi cảm thấy ta có thể đáp ứng ngươi hay không?”

 

Nữ mị ma nghe vậy nhướng mày: “Nhưng đây xác thực là nơi Địch Lực an bài ta trấn thủ, ngươi muốn đi đâu nên hỏi Địch Lực mới đúng.”

 

“Ta nói ta không biết tên kia, bổn vương chỉ chịu Thánh Tôn quản hạt, không cần nghe hắn chỉ huy.” Dương Khai không kiên nhẫn phất tay: “Mang người của ngươi nhanh chóng xéo đi, nếu không đừng trách ta không khách khí.”

 

Nữ mị ma có vẻ bị chọc giận, sắc mặt âm trầm: “Chỉ là một nhân loại cũng dám nói chuyện với Bổn cung như vậy?”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement