Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Điểm này giống Minh Nguyệt nói trước đó, Minh Nguyệt từng nói, sở dĩ nhóm Ma Thánh không giết hắn, thứ nhất là sợ hắn ngoan cố chống cự, liều chết kéo người đệm lưng, thứ hai cũng là muốn cho Ma vực tiêu hóa hắn, đến lúc đó thiên địa chi bình Ma vực tất nhiên sẽ tăng trưởng, có thể xuất hiện thêm một vị Ma Thánh, mà Tinh Giới thì vĩnh viễn giảm bớt một Đại Đế, so sánh ra, đối với cách cục hai Đại Thế Giới sẽ có cải cách thật lớn.

 

Huống chi, chiến lực cao cấp của Tinh Giới vốn yếu hơn Ma vực, vô luận là Đại Đế hay Ngụy Đế, số lượng đều không bì kịp Ma Thánh cùng Bán Thánh bên này, hôm nay Tinh Giới chiếm cứ ưu thế lớn nhất là ưu thế sân nhà.

 

Ngọc Như Mộng tiếp tục nói: “Không biết Minh Nguyệt dùng phương pháp gì khôi phục lại, càng phá huyết tế chi thuật cùng Đô Thiên thập nhị Đại Ma trận, muốn khốn chết hắn là không thể rồi, cho nên kế hoạch ban đầu cũng phải sửa đổi, sẽ do mười hai người chúng ta đồng loạt ra tay đánh cho hắn tàn phế, lúc sau để nhóm Bán Thánh đánh chết. Mà người có thể đánh chết Minh Nguyệt, liền có cơ hội cướp đi một bộ phận ý chí Đại Thế Giới của hắn!”

 

Dương Khai nghe vậy co rụt mắt lại: “Còn có chuyện như vậy?”

 

Ngọc Như Mộng thản nhiên nói: “Thực lực ngươi không đủ, không biết những thứ này là bình thường, cũng chính bởi vì điểm này, cho nên cuối cùng người giết hắn nhất định phải là Bán Thánh, kể từ đó, người tiếp nạp một bộ phận ý chí Đại Thế Giới kia sẽ có tỷ lệ rất lớn trưởng thành thành Ma Thánh mới.”

 

Mặc dù nhóm Ma Thánh dễ dàng đánh chết Minh Nguyệt, nhưng tiếp nạp ý chí Đại Thế Giới, đối với Ma Thánh cũng không có tác dụng quá lớn, không bằng tạo nên vị Ma Thánh thứ mười ba.

 

Nguyên lai cái gọi là thiên đại cơ duyên là như vậy, Dương Khai tâm thần hơi hoảng hốt, theo như Ngọc Như Mộng thuyết pháp, lúc này Minh Nguyệt tuyệt đối là dữ nhiều lành ít, hắn có thể giúp được Minh Nguyệt cái gì?

 

“Kỳ thật, do ngươi động thủ đánh chết Minh Nguyệt là lựa chọn tốt nhất.” Ngọc Như Mộng ánh mắt phức tạp nhìn hắn.

 

“Ta?” Dương Khai cưỡng ép thu thập tâm tình, miễn cho Ngọc Như Mộng nhìn ra manh mối gì.

 

Ngọc Như Mộng mỉm cười nói: “Hai Đại Thế Giới bất đồng, Ma tộc muốn được ý chí Tinh Giới tiếp nhận cũng là muôn vàn khó khăn, nói không chừng dù có Bán Thánh đánh chết Minh Nguyệt, cướp được một phần ý chí kia, cũng có thể bị cắn trả bạo thể mà vong, nhưng ngươi khác, ngươi vốn xuất thân từ Tinh Giới, so với Ma tộc, lại càng dễ tiếp nhận một bộ phận ý chí kia, cũng càng dễ được nó thừa nhận.”

 

Dương Khai nghe vậy hai mắt tỏa sáng: “Ta có thể thử!”

 

Nếu là có đủ lí do để công khai tiếp cận Minh Nguyệt, chưa hẳn không cơ hội cùng hắn rời đi.

 

“Không thể!” Ngọc Như Mộng biến sắc, giọng dịu dàng quát: “Ngươi tuyệt đối không được có suy nghĩ này.”

 

“Vì sao?” Dương Khai nhíu mày.

 

“Quá nguy hiểm.”

 

“Ta sẽ cẩn thận.”

 

Ngọc Như Mộng yên lặng nhìn hắn: “Đừng ép ta đánh ngất xỉu ngươi! Ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi mạo hiểm như vậy.”

 

Dương Khai bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể gật đầu nói: “Được rồi, ngươi đã nói như vậy, ta sẽ đứng ở nơi này xem náo nhiệt a.” Dừng một thoáng, cười khổ nói: “Nhưng đứng ở nơi này cũng không có gì náo nhiệt để xem.”

 

Chiến trường cách bên này quá xa, mặc dù có thể cảm nhận được động tĩnh kinh thiên động địa bên kia, nhưng dựa vào nhãn lực hiện tại của Dương Khai là không thê nào nhìn được gì, hắn thật sự là bất đắc dĩ vô cùng.

 

Ngọc Như Mộng nghĩ nghĩ, ôn nhu nói: “Ngươi muốn xem cũng không phải là không có cách, nhưng ngươi chỉ được ở bên này ngoan ngoãn mà nhìn, đừng có đa tưởng bất cứ chuyện gì.”

 

“Biết rồi biết rồi.” Dương Khai phấn chấn nhìn nàng, mặc dù không biết nàng muốn xuất thủ đoạn gì, nhưng đã nói như vậy rồi, vậy khẳng định là có thể để mình xem được.

 

Ngọc Như Mộng bất đắc dĩ lắc đầu, lật tay lấy ra một ma bảo giống như cái gương, thôi động Ma Nguyên, tấm gương kia nghênh phong biến dài, thoáng cái biến lớn lên bằng một mặt bàn, vắt ngang trước mặt Dương Khai, Ma Nguyên đen kịt nhấp nhô, mặt kính nhộn nhạo, như hồ nước tĩnh lặng nổi lên rung động.

 

Mà theo nó rung động khuếch tán, bên trên mặt kính cũng dần dần xuất hiện một ít cảnh sắc, không quá rõ ràng, nhưng cũng không phải rất mơ hồ, miễn cưỡng có thể nhìn.

 

Dương Khai quan sát, lại quay đầu nhìn chung quanh, ngạc nhiên nói: “Hình ảnh từ gương chính là tầm mắt ngươi?”

 

Cảnh sắc xuất hiện trong gương, rõ ràng chính là sơn cốc này, hơn nữa cũng không phải là đã thành thì không đổi, theo ánh mắt Ngọc Như Mộng di chuyển, cảnh sắc bên trên mặt kính cũng không ngừng biến hóa.

 

Ngọc Như Mộng nhẹ gật đầu: “Không sai.”

 

“Đồ tốt.” Dương Khai nhịn không được khen một tiếng, công năng ma kính này thoạt nhìn thì không có tác dụng quá lớn, nhưng lại là thứ hắn cần có ngay lúc này, Ngọc Như Mộng cũng không có khả năng một mực đứng ở chỗ này cùng hắn, nàng đến, khẳng định cũng phải đích thân ra trận, đến lúc đó tình hình chiến đấu bên kia có thể vừa xem hiểu ngay.

 

“Ngươi nhớ kỹ đáp ứng lời ta.”

 

Ngọc Như Mộng cũng không vội ra trận, mà là tìm một nơi bắt đầu tĩnh tọa. Nàng biểu hiện ra có vẻ không có vấn đề, nhưng Dương Khai biết nàng nhất định có thương tại thân, nếu không cũng không vội vã đi điều tức như vậy. Mà một vị Ma Thánh bị thương, tuyệt đối không phải dễ dàng có thể khôi phục.

 

Nàng không ra trận, Dương Khai cũng không nhìn được tình hình chiến đấu bên kia như thế nào, nội tâm lo lắng cũng chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.

 

Hắn cũng đang trầm tư suy nghĩ, xem có thể tìm được biện pháp mang Minh Nguyệt thoát khốn hay không, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ được gì, trừ phi hắn có thể khuyên bảo Ngọc Như Mộng hỗ trợ.

 

Nhưng dù là có Ngọc Như Mộng hỗ trợ, cơ hội cũng không lớn.

 

Thời gian trôi qua, tình hình chiến đấu bên kia càng kịch liệt, dường như có Ma Thánh khác đã đuổi tới, Minh Nguyệt vốn là lấy một địch hai, số lượng địch nhân lại tăng, tình huống càng không lạc quan, cùng lúc đó, thiên địa pháp tắc Trụ Thiên đại lục cũng càng bị nghiền nát không chịu nổi, dư ba từ từng đợt công kích truyền tới, khiến phần đông Ma tộc đều chờ đợi trong lo lắng, sợ phiến đại lục này bị đánh nát, đến lúc đó tất cả mọi người bị nuốt vào trong hư không, chắc chắn sẽ chết.

 

Một khắc, Ngọc Như Mộng bỗng mở mắt, ánh mắt thâm thúy nhìn ra xa, ngay sau đó vươn người đứng dậy.

 

Dương Khai quay đầu nhìn nàng, thấy Ngọc Như Mộng nhoáng một cái, người đã biến mất, lưu lại một làn gió thơm đập vào mặt.

 

Thấy thế, Dương Khai vội vàng đến trước ma kính kia, khẩn trương quan sát.

 

Cảnh sắc trong Ma kính thay đổi liên tục, hiển nhiên là Ngọc Như Mộng đang cấp tốc chạy tới bên kia.

 

30 tức sau, trong ma kính xuất hiện từng đạo hào quang chói mắt, ngay sau đó tiếng nổ lớn ầm ầm truyền đến. Dương Khai ngơ ngác, không nghĩ tới ma kính này chẳng những truyền được hình ảnh, còn có thể truyền cả âm thanh, mà cái này đối với Dương Khai là chuyện tốt, kể từ đó, hắn sẽ dễ dàng hiểu rõ tình huống bên kia hơn.

 

Hình ảnh dừng lại, hẳn là Ngọc Như Mộng ngừng lại.

 

Hào quang chói mắt thu lại, trong hư không, bảy tám thân ảnh đứng ngạo nghễ, một người trung tâm, những người khác tứ tán vây quanh.

 

Mà một người ở trung tâm kia thì toàn thân đẫm máu, áo trắng đã bị nhuộm đỏ, cũng không biết là máu của mình hay là địch nhân, thần thái tuy có vẻ mỏi mệt, nhưng vẫn lạnh nhạt như gió.

 

Dương Khai co rụt mắt lại, giờ phút này tình huống Minh Nguyệt cực kỳ không lạc quan, tuy nói hắn có lá cây Bất Lão Thụ mình đưa cho hồi phục, nhưng qua một hồi đại chiến như vậy, đã lần nữa bị thương.

 

Hôm nay mặc dù không có Huyết Hải cùng đại trận trói buộc, nhưng mười hai Ma Thánh đã tề tụ Trụ Thiên, Minh Nguyệt muốn thoát quả thực khó như lên trời.

 

Vây quanh hắn đều là những Ma Thánh, cao có thấp có, nữ có nam có, đều đại biểu chiến lực cao cấp nhất Ma vực.

 

Dương Khai cũng không nhận ra bao nhiêu, có Bắc Ly Mạch, cói như là quen biết, Huyết Lệ lần trước cũng xa xa nhìn thấy một lần, xuất thân Huyết Ma, huyết tế chi thuật là do hắn chủ trì, một thân khí huyết tràn đầy không ai bằng, tình huống hiện tại của Huyết Lệ cũng tốt không hơn Minh Nguyệt, toàn thân cũng chồng chất vết thương, xem ra ăn thiệt thòi không nhỏ dưới tay Minh Nguyệt.

 

Trừ hắn ra, còn có một Ma Thánh thân hình mập mạp, dáng người thấp bé, toàn thân Xích Hồng khiến Dương Khai cực kỳ để ý.

 

Nếu như không nhìn lầm, thằng này... Hẳn là Hồng Ma.

 

WTF, Hồng Ma cũng có thể đản sinh ra Ma Thánh? Bọn hắn không phải là chủng tộc cấp thấp nhất Ma Vực sao? Ngoại trừ tự bạo, bọn hắn còn có thủ đoạn gì khác?

 

Hồng Ma Ma Thánh cũng giống Huyết Lệ, đều là bị thương không nhẹ, nhất là chỗ ngực bụng có một đoàn hào quang nhu hòa đang không ngừng tản ra, mỗi thời mỗi khắc đều tạo thành quấy nhiễu cùng tổn thương cho bọn hắn.

 

Đây rõ ràng là thủ đoạn của Minh Nguyệt.

 

Bên cạnh bỗng truyền đến thanh âm suy yếu của Ba Nhã: “Vị này hẳn là Hồng Ma nhất tộc Hỏa Bốc đại nhân.”

 

Dương Khai quay đầu nhìn lại, thấy bọn người Âm cùng Lao Khắc cũng đều vây tụ gần, hiển nhiên cũng cực kỳ để ý đối với tình hình chiến đấu bên kia, chỉ là không được Dương Khai cho phép, cũng không dám đến quá gần, duy chỉ có Ba Nhã không coi mình là ngoại nhân, đứng bên Dương Khai cùng nhìn.

 

Nguyên lai hắn chính là Hỏa Bốc!

 

“Không phải kêu ngươi đi nghỉ ngơi sao?” Dương Khai nhíu nhíu mày, nhìn vết thương trên bờ vai Ba Nhã.

Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement