Chỉ vì tuy vị Bán Thánh kia bị giết, nhưng lại khiến cho Minh Nguyệt thương càng thêm thương, Minh Nguyệt giờ đây đã trọng thương cực kì nghiêm trọng, nói một cách khác, Bán Thánh ở đây đã có tư cách uy hiếp được sinh tử vị Đại Đế Tinh Giới này!
Vậy là đủ rồi!
Một vị hai vị Bán Thánh không phải là đối thủ của hắn, mười vị hai mươi vị thì sao? Bán Thánh ở đây không chỉ có số lượng này, Bán thánh ở đây dùng nhân số cũng có thể đè chết hắn rồi.
Mỗi một vị Bán Thánh trước khi tới đây đều đã có ý thức không để ý sinh tử, lúc này há lại sẽ bởi vì một đồng liêu vẫn lạc mà lùi bước?
Nhưng chim đầu đàn kia chết cũng không phải không có có hiệu quả, tối thiểu nhất có một số Bán Thánh đã không dám hành động thiếu suy nghĩ, tất cả mọi người đã nhìn ra, mặc dù Minh Nguyệt không còn đỉnh phong nữa, nhưng nếu muốn giết mấy Bán Thánh vẫn rất dễ dàng.
Ai cũng không muốn tại thời cơ ngàn năm khó gặp này đi hi sinh mình mà thành toàn người khác.
Là sau khi vị Bán Thánh kia chết, những người khác chỉ dám vây quanh Minh Nguyệt, theo hắn di chuyển mà không ngừng lui theo, không một người dám tùy ý ra tay.
Từng đạo tin tức truyền ra ngoài, tất cả Ma tộc bố trí tại tất cả các phương vị Trụ Thiên đại lục cũng chuẩn bị phát động cùng một lúc, hướng tới Minh Nguyệt.
Bán Thánh không muốn chết vô ích, vậy cũng chỉ có thể đem hi vọng ký thác vào thủ hạ của mình, lại để cho các lộ đại quân tiếp tục tiêu hao lực lượng Minh Nguyệt, luôn luôn một lúc, vị Đại Đế này tinh bì lực tẫn, đến lúc đó mới là thời điểm các Bán Thánh ra tay tranh đoạt cơ duyên.
Mấy trăm vạn Ma tộc đi đến chiến trường, trong đó một vị Bán Thánh không chút do dự liền cho nhóm Ma Vương lĩnh đội tiến công.
Những Ma Vương kia mặc dù lòng đầy không muốn, lại cũng không dám vi phạm mệnh lệnh, chỉ có thể lĩnh mệnh.
Tiếng rống giận dữ vang tận mây xanh, mấy trăm vạn đại quân xông tới, đông như châu chấu, rậm rạp chằng chịt.
Minh Nguyệt thở dài một tiếng, Nguyệt Hoa trường kiếm trên tay tách ra tia sáng chói mắt, lăng không mấy kiếm đã trảm phá mấy trăm vạn đại quân thành mảnh nhỏ...
Đại quân thứ hai đã đuổi tới, ngay sau đó là thứ ba thứ tư... Càng có vô số Ma tộc liên tục không ngừng chạy đến.
Thiên địa bị biến thành chỉ còn một màu đỏ, dưới Nguyệt Hoa lập loè, mỗi thời mỗi khắc đều có ngàn vạn Ma tộc từ trên không trung ngã xuống.
Ma tộc tử thương vô số.
“Đại Đế Tinh Giới quả nhiên lợi hại.” Bắc Ly Mạch bỗng đi tới bên cạnh Ngọc Như Mộng, cảm khái một tiếng.
Ngọc Như Mộng nhíu mày một cái, âm thầm cảnh giác nàng, giữa hai người luôn chẳng có cái gì tốt để nói, lúc này Bắc Ly Mạch chạy tới không biết muốn làm trò gì, Ngọc Như Mộng sao có thể không cảnh giác.
Hừ nhẹ một tiếng, Ngọc Như Mộng nói: “Ngươi nếu bị bức đến tuyệt cảnh, chỉ sợ cũng không kém hắn.”
Bắc Ly Mạch lườm nàng, khẽ cười nói: “Muội muội đây là trù ta sao? Ta sao lại rơi xuống tình cảnh như thế?”
Ngọc Như Mộng lạnh lùng nói: “Vậy cũng không hẳn, vạn nhất có một ngày ngươi gặp phải.”
Bắc Ly Mạch trầm mặt xuống, cả giận nói: “Thật sự là mồm chó không nhả ra ngà voi, vốn còn muốn nhắc nhở ngươi một tiếng, hiện tại xem ra là miễn đi.”
Ngọc Như Mộng cau mày nói: “Nhắc nhở ta cái gì?”
Bắc Ly Mạch xùy cười một tiếng, mặc kệ nàng.
Ngọc Như Mộng hồ nghi nhìn nàng, nửa ngày vẫn không thấy nàng có phản ứng, không kiên nhẫn nói: “Có chuyện thì nói, bớt ở chỗ này cố lộng huyền hư!”
Bắc Ly Mạch trầm ngâm một chút, thở dài nói: “Aiz, mà thôi, ai kêu ta tâm tính thiện lương đây.”
Lời này thiếu chút nữa để cho Ngọc Như Mộng bật cười, trong lòng tự nhủ ngươi mà tâm tính thiện lương chỉ sợ dưới gầm trời này không ai gian tà rồi, nhưng cảm giác nàng xác thực có chuyện muốn nói, không tốt đi đối chọi gay gắt.
“Ngươi tiểu nam nhân kia sao rồi? Có vấn đề gì hay không a?” Bắc Ly Mạch mở to hai mắt nhìn nàng.
Ngọc Như Mộng biến sắc, vội vàng quay đầu nhìn lại chỗ Dương Khai, ngay sau đó, thần niệm như thủy triều trải ra, chỉ mười hơi sau, cắn răng quát một tiếng: “Nguyệt Tang, ngươi muốn chết!”
Dứt lời, người nhoáng một cái liền muốn bay đến bên kia, nhưng không ngờ một thân ảnh bỗng ngăn trước mặt nàng, người này thân hình cao to, một đầu Hồng Phát bay bay, hai con ngươi huyết hồng tản ra hào quang tà dị, mặc dù sắc mặt hơi tái nhợt, khóe miệng lại mỉm cười.
Ngọc Như Mộng hơi híp mắt: “Huyết Lệ, ngươi có ý gì?”
Huyết Lệ cười nhạt một tiếng, không đáp hỏi lại: “Ngươi muốn đi đâu?”
“Ta đi đâu có liên quan gì tới ngươi? Cút ngay cho ta!” Ngọc Như Mộng quát.
Huyết Lệ chậm rãi lắc đầu: “Chuyện Minh Nguyệt vẫn chưa xong, ngươi không thể đi, lúc nào Minh Nguyệt chết rồi, ngươi mới có thể rời khỏi đây.”
Ngọc Như Mộng căm tức nói: “Minh Nguyệt đã là nỏ mạnh hết đà, còn cần đề phòng như thế? Hơn nữa, ta cũng không phải rời khỏi Trụ Thiên đại lục, rất nhanh sẽ quay về.”
Huyết Lệ lắc đầu nói: “Đây là ý Hoang lão đại, nếu ngươi muốn đi, không ngại đến hỏi xem Hoang lão đại có đồng ý hay không.”
Ngọc Như Mộng nghe vậy không khỏi quay đầu nhìn Hoang Vô Cực, thấy Hoang Vô Cực một bộ thờ ơ, trong lòng lập tức sinh ra cảm giác bất an.
Hoang Vô Cực là đệ nhất Ma Thánh, chuyện bên này hắn nhất định là thấy được nghe được, lại vẫn không tỏ bất luận thái độ gì, hiển nhiên là ngầm chấp nhận Huyết Lệ. Thế nhưng mà vì sao? Khó xử mình đối với bọn họ có chỗ tốt gì sao?
Ngọc Như Mộng liền chìm mặt xuống, ngưng tiếng nói: “Nguyệt Tang đầu nhập vào ngươi?” Nếu không phải như vậy, Nguyệt Tang sao không nói một tiếng với mình đã từ lưỡng giới chiến trường trở về, sao dám can đảm hạ độc thủ với Dương Khai? Càng ở chỗ này mai phục Dương Khai...
Hắn đã tìm xong đường lui rồi, cho nên không hề cố kỵ.
Huyết Lệ nhếch miệng cười cười: “Cần gì phải nói khó nghe như vậy, đó không gọi là đầu nhập, Nguyệt Tang chỉ là nhận tổ quy tông mà thôi, ngươi cũng đừng quên, Nguyệt Tang là tộc nhân Huyết Ma nhất tộc ta!”
“Các ngươi đến cùng muốn làm gì?” Ngọc Như Mộng sắc mặt âm trầm như muốn chảy ra nước.
Bắc Ly Mạch ở bên khẽ cười một tiếng, mở miệng nói: “Cũng không muốn làm gì, chỉ có điều tiểu tử kia có thể chữa trị giữ gìn giới môn, có quá nhiều tác dụng với Ma vực ta, đáng tiếc gần đây hình như là qua lại rất gần cùng Bách Linh đại lục, phải cho hắn chút giáo huấn mới được.”
Nghe nói lời ấy, tâm hồn thiếu nữ của Ngọc Như Mộng trầm xuống, xem ra Truy Phong xuất hiện quả nhiên là khiến những người này cực kỳ để ý, trước đó có chuyện của Minh Nguyệt, bọn hắn còn không quá chú ý hắn, hôm nay Minh Nguyệt đã là nỏ mạnh hết đà, đã lập tức muốn xuất thủ, quả nhiên là trở mặt vô tình.
Cắn cặp môi đỏ mọng, Ngọc Như Mộng lạnh lùng nói: “Nếu hắn có xảy ra cái gì không hay, các ngươi tuyệt đối sẽ phải trả giá thật nhiều!”
“Aizo...” Bắc Ly Mạch khoa trương vỗ vỗ bộ ngực no đủ của mình, thản nhiên cười, sung sướng nói: “Muội muội tức giận, bộ dáng thật sự là dọa người đấy.”
Huyết Lệ khẽ mĩm cười nói: “Yên tâm, hắn sẽ không chết. Ta đã nói với Nguyệt Tang rồi, chỉ có thể thương không thể giết, dù sao Ma vực còn có rất nhiều giới môn cần hắn xuất lực, nếu giết, đối với chúng ta cũng là một tổn thất.”
Có Huyết Lệ cùng Bắc Ly Mạch cản đường, Ngọc Như Mộng biết mình vô luận như thế nào đều khó có khả năng rời khỏi đây. Mà một khi Dương Khai rơi vào tay Nguyệt Tang, tuy không lo lắng tính mạng, nhưng một phen tra tấn là không thiếu được, Nguyệt Tang đối với hắn thực là hận thấu xương.
Thậm chí có thể nói, Dương Khai vô cùng có khả năng sẽ bị các Ma Thánh khác giam lỏng, đến lúc đó mình cũng phải lâm vào bị động.
Trong nội tâm thầm mắng xú nam nhân gây cho mình thêm phiền, đã sớm kêu hắn đợi ở một chỗ đừng có hành động thiếu suy nghĩ, cũng không biết tại sao lại xông tới, cơ duyên từ một vị Đại Đế là dễ đoạt như vậy ư, giờ tốt rồi, cơ duyên không thấy đã rơi vào bẫy của người ta.
...
Bên trong Vô Biên Huyết Hải, Dương Khai sắc mặt âm trầm đến cực điểm, quay đầu chung quanh, toàn bộ thế giới đều là một mảnh huyết hồng chi sắc.
Phía dưới, huyết thủy phiên cổn giống như nước biển gợn sóng, trên không Huyết Vân tụ tập, che đậy tầm mắt.
Hắn sốt ruột chạy tới bên Minh Nguyệt, lại không ngờ nửa đường đã một đầu đâm vào trong Huyết Hải này, sau đó không phân biệt được đông nam tây bắc rồi.
Thủ đoạn rõ ràng như thế, Dương Khai tự nhiên lập tức minh bạch rốt cuộc là ai đang đối phó mình, lạnh nhạt quét mắt bốn phía, quát: “Nguyệt Tang, cút ra đây!”
Trước đó bởi vì Bạch Chước đến, Nguyệt Tang sợ quá chạy mất, Dương Khai cũng không nghĩ tới hắn vẫn còn chưa từ bỏ ý đồ, hơn nữa còn là ngay lúc các Bán Thánh khác đang cướp đoạt cơ duyên mà ra tay với mình.
So với thù hận cá nhân, Dương Khai cảm thấy cơ duyên mới càng có lực hấp dẫn mới đúng, không biết Nguyệt Tang phát thần kinh gì.
Nơi đây bên trên có Huyết Vân, dưới là Huyết Hải, chính giữa tràn ngập huyết khí, huyết khí kia đầy tà tính, vừa rồi xông vào, Dương Khai không cẩn thận hít một hơi, chỉ một thoáng đã đầu váng mắt hoa, thiếu chút nữa ngã vào trong biển máu, cũng may hắn kịp thời phong bế toàn thân, ngừng thở, mới cảm giác tốt hơn một chút.
Hắn đã thử qua không gian thần thông, chỉ là nơi quỷ dị này như thể tự thành một phương thế giới, không phá tầng hàng rào kia là không thể rời khỏi.
Bốn phía im ắng không có chút động tĩnh, như trong đây chỉ có một mình mình, nhưng Dương Khai biết, Nguyệt Tang tuyệt đối là đang âm thầm quan sát mình.
Cười lạnh nói: “Ngươi đường đường Bán Thánh cũng cần dấu đầu lộ đuôi như vậy sao? Nói ra cũng không sợ người khác chê cười.”
Lời vừa nói ra, Nguyệt Tang rốt cục đã có phản ứng, thanh âm phiêu hốt bất định từ bốn phương tám hướng truyền đến: “Trước đó bổn tọa không thể bắt ngươi, là vì ngươi có ngoại lực có thể mượn nhờ, bây giờ ngươi lẻ loi một mình, ta xem ngươi lấy cái gì cản bổn tọa.”
Dương Khai thản nhiên nói: “Nếu như thế, hiện thân đi, dong dài nhiều như vậy làm gì.”