Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Đêm hơi lạnh, trăng sáng sao thưa.

 

Trên đỉnh núi, trong đại điện, Tinh Thần Cung công chúa Lam Huân chắp tay trước ngực, thành kính đối với minh nguyệt trên bầu trời mà cầu nguyện, cầu nguyện phụ thân của mình có thể bình an trở về.

 

Mỗi đêm, nàng đều ở chỗ này đứng hai ba canh giờ liền, hi vọng thành ý của mình có thể cảm động thiên địa này, cho phụ thân đầy đủ phù hộ.

 

Thiên địa tựa hồ đã nghe được nàng cầu xin, một minh nguyệt luân treo ở trên bầu trời bỗng trở nên sáng ngời hơn, Nguyệt Hoa nhu hòa rơi xuống đại địa, tán xuống trên người Lam Huân, như khi còn nhỏ phụ thân vuốt ve đầu nàng, cho nàng cảm giác ấm áp.

 

Lam Huân hơi ngơ ngác, còn cho là mình xuất hiện ảo giác, nhưng cẩn thận xem lại, minh nguyệt trên bầu trời vừa rồi xác thực sáng ngời hơn rất nhiều.

 

Hơn nữa loại sáng ngời này vẫn còn theo thời gian trôi qua mà không ngừng tăng cường, để cho cả phiến thiên địa đều sáng như ban ngày.

 

Cùng lúc đó, toàn bộ sinh linh Tinh Giới đều ngẩng đầu nhìn lên, nhìn lên thiên không giống như có lẽ đã hóa thành Thái Dương Minh Nguyệt...

 

Sắc mặt Lam Huân cũng bỗng trở nên tái nhợt, cảm giác tim đập nhanh khó hiểu xông lên đầu, khiến nàng tâm loạn như ma...

 

Trong giây lát, hào quang tách ra tia sáng chói mắt, hào quang này giằng co thời gian một chén trà, như nó mới vừa đột nhiên bộc phát, lại bỗng chôn vùi xuống, thoáng cái trở nên ảm đạm vô cùng, Minh Nguyệt giống như bị bịt kín bởi một tầng lụa đen.

 

Trên bầu trời, từng đạo lưu tinh xẹt qua, rất nhanh, vụn vặt lẻ tẻ Lưu Tinh Biến thành mưa sao chổi xuyên thủng bầu trời, toàn bộ Tinh Giới tràn ngập trong bi thương.

 

Thiên địa như đang khóc, Minh Nguyệt chính là ánh mắt của nó, lưu tinh chảy xuống là nước mắt...

 

Keng... Keng... Keng...

 

Tiếng chuông trầm trọng vang vọng toàn bộ Tinh Thần Cung, liên tiếp chín tiếng.

 

Một tiếng chung cuối cùng dừng lại, Lam Huân đã mềm nhũn ngã xuống đất.

 

“Điện hạ!” Thị nữ kinh hô một tiếng, vội vã lao đến.

 

...

 

Thiên Cơ cốc, Thiên Xu Đại Đế Sở Thiên Cơ cùng Thú Võ Đại Đế Mạc Hoàng ngồi đối nhau, đánh cờ, Mạc Hoàng tiện tay rơi xuống một quân, mắt hơi cúi, nhàn nhạt hỏi: “Tâm thần không yên?”

 

Trong lúc đánh cờ, Mạc Hoàng rõ ràng cảm giác được vị lão hữu của mình đang không yên lòng, mặc dù đối phương che dấu vô cùng tốt, nhưng đều là Đại Đế, Mạc Hoàng sao có thể không nhìn ra?

 

Quân cờ trên tay Sở Thiên Cơ chậm chạp không rơi xuống, cũng im lặng.

 

Bỗng nhiên, trong lòng Mạc Hoàng chấn động, giương mắt nhìn hắn, cũng thấy Sở Thiên Cơ nhìn lại mình.

 

“Aiz...” Sở Thiên Cơ thở dài một tiếng, yên lặng đặt quân xuống bàn cờ, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trên mặt có một vẻ bi thương không che dấu được: “Cuối cùng nhất vẫn là đi đến một bước này rồi.”

 

Mạc Hoàng mặt sắc mặt ngưng trọng nói: “Mới vừa rồi không phải ta cảm ứng sai?”

 

Sở Thiên Cơ cười khổ một tiếng: “Ngươi không cảm ứng sai, ta cũng không cảm ứng sai, Minh Nguyệt hắn... Đi rồi a.”

 

Mạc Hoàng nói: “Không phải ngươi nói hắn còn có một đường sinh cơ sao?”

 

Sở Thiên Cơ chậm rãi lắc đầu: “Người tính không bằng trời tính! Chuyện tại Ma vực, ai có thể nói rõ trước? Có lẽ chỉ có Dương tiểu tử mới có thể biết bên kia đến cùng xảy ra chuyện gì.”

 

“Dương tiểu tử có thể gặp nguy hiểm?”

 

“Đang ở Ma vực, sao lại không gặp nguy hiểm?”

 

Bọn truyen.Full .vn và truyen.full. com, trum_truyen. vn ăn cắp trắng trợn công sức bên mình nhiều quá nên bên mình ra chậm lại hoặc ẩn bên đó sẽ không thấy được chương

Chỉ vào web bên mình mới có nhé! Hơn mấy chục chương trước

Các bạn vào mê truyện hot .vn hoặc truyen.azz .vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

 Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót nhé các bạn.

 

Sắc mặt Mạc Hoàng lập tức khó coi, Sở Thiên Cơ lại nói: “Chúng ta cũng chỉ có thể yên lặng theo dõi kỳ biến, ngươi lo lắng cũng vô dụng.”

 

“Quả thực... Vô liêm sỉ!” Mạc Hoàng nhẫn nhịn nửa ngày, cuối cùng mắng lên, trầm mặt nói: “Không phải ngươi được xưng có thể thấy rõ tương lại, xem tận tương lai, sao lại có thể không ngờ tới hôm nay?”

 

Sở Thiên Cơ cười khổ nói: “Nếu ta thực lợi hại như vậy, lưỡng giới thông đạo cũng sẽ không mở ra, chỉ là... Vạn hạnh trong bất hạnh, mặc dù Minh Nguyệt đi rồi, nhưng dường như Dương tiểu tử đã đón đầu rồi.”

 

Mạc Hoàng hơi ngơ ngác, rồi rất nhanh hiểu ý.

 

Đại Đế vẫn lạc, trời sinh dị tượng, nhưng thiên địa chi bình lại không giảm bớt, thiên địa ý chí cũng không có dấu hiệu bị lược đoạt, cái này đã nói rõ Minh Nguyệt trước khi đi đã đem thứ trọng yếu nhất chuyển giao cho Dương Khai, nếu không giờ phút này thiên địa sẽ không đơn giản chỉ có dị tượng, mà sẽ sinh ra rất nhiều thiên tai nhân họa, thậm chí làm cho một phương thế giới sụp đổ.

 

Im lặng hồi lâu, Mạc Hoàng mới thở dài nói: “Chúng ta có thể yên lặng theo dõi kỳ biến, có người sợ là muốn đại khai sát giới rồi.”

 

Sở Thiên Cơ gật đầu nói: “Thu lại chút tiền lãi thì có sao.”

 

...

 

Lưỡng giới chiến trường, mấy năm tranh đoạt giằng co, Ma tộc dựa vào ưu thế nhân số, gần như đã chiếm trọn cả Tây Vực, Tinh Giới vừa đánh vừa lui, đã lui đến tận biên giới Tây Vực.

 

Thêm mấy trăm dặm, là địa vực Nam Vực rồi, mà một khi bước qua tuyến, liền ý nghĩa Tinh Giới có một phần tư địa bàn rơi vào tay giặc, đây là chuyện Nhân tộc đều không thể tiếp nhận, cũng không có khả năng tiếp nhận.

 

Phía trên cánh đồng bát ngát, Nhân Ma hai tộc hơn một ngàn vạn tánh mạng ở chỗ này liều chết mà chiến, mỗi thời mỗi khắc đều có sinh mạng chôn vùi, Nhân tộc mặc dù liều chết ngăn cản, nhưng không hiểu sao số lượng Ma tộc lại thật khủng khiếp, phía sau liên tục không ngừng có đại quân bổ sung đến, cho nên từ vừa mới bắt đầu, Nhân tộc liền liên tiếp bại lui.

 

Thống trấn đại chiến lần này là Lý Vô Y, mặc dù thực lực cá nhân chói mắt, lại vẫn vô lực xoay chuyển trời đất, một người độc đấu ba vị Bán Thánh, mặc dù dựa vào không gian thần thông không có lo lắng tính mạng, lại cũng khó có thể làm gì khác.

 

Đại quân Ma tộc ầm ầm nghiền áp đến, Lý Vô Y sắc mặt đau khổ, đánh xong trận hôm nay, Tây Vực xem như triệt để rơi vào tay giặc rồi, đều biết kết quả như vậy không phải chiến tội, nhưng hắn là Thống soái tối cao nhất của Nhân tộc, không thể tránh được có một phen tự trách.

 

Ngay khi đại quân Nhân tộc sắp thối lui đến khu vực giáp giới giữa Nam Vực cùng Tây Vực, một cỗ khí tức khủng khiếp từ hậu phương bay nhanh đến, tốc độ cực nhanh, Lý Vô Y vừa mới phát giác được, mắt liếc qua liền bắt được một thân ảnh lóe lên rồi biến mất xẹt, qua bên cạnh mình, bọc lấy một cỗ ý lạnh như băng hàn.

 

Ngay sau đó, ba vị Bán Thánh Ma tộc vừa chiến đấu với hắn, một người trong đó bỗng nhiên cứng đờ người, Lý Vô Y định nhãn nhìn lại, thấy thằng này đã bị bóng người đột ngột xuất hiện nhéo cái cổ, đường đường Ma tộc Bán Thánh giống như chỉ là một con gà con, bị người cầm trên tay, không chút nào phản kháng được.

 

Nhìn qua bóng lưng anh vĩ, Lý Vô Y thấp giọng hô nói: “Thiết Huyết đại nhân!”

 

Trong lòng khó hiểu, tại sao đại nhân lại tới? Các Ma Thánh Ma vực cùng Đại Đế Tinh Giới sớm có hiệp nghị, trận chiến đấu này song phương không được nhúng tay, miễn cho chiến hỏa thăng cấp quá nhanh. Qua thời gian dài như vậy, vô luận là Ma Thánh hay là Đại Đế, đều rất nghiêm khắc tuân thủ hiệp nghị này, chưa từng xuất hiện trên chiến trường.

 

Cho nên khi Thiết Huyết Đại Đế Chiến Vô Ngân xuất hiện trên chiến trường, hơn nữa còn ra tay với một Bán Thánh, Lý Vô Y là cực kỳ ngoài ý muốn.

 

Chẳng lẽ chiến tranh đã tới trình độ để song phương đều phải ra chiến lực mạnh nhất sao? Nếu thật như thế, đối với Tinh Giới không phải là chuyện tốt, dù sao chiến trường thế nhưng là tại Tinh Giới.

 

Đại Đế cùng Ma Thánh giao phong, vô cùng có khả năng đánh nát cả Tây Vực.

 

“Đại... Đại Đế!” Bán Thánh bị chiến Vô Ngân nhéo ở cổ vừa nghe vậy, sắc mặt liền đỏ lên, không thể tin nhìn lên khuôn mặt cương nghị, sát cơ nồng đậm đập vào mặt, gần như ngưng thành thật chất, bàn tay lớn nhéo trên cổ, niết cho xương cốt hắn kêu răng rắc, khí tức tử vong đem hắn bao phủ, vị Bán Thánh này kinh hoảng nói: “Ngươi không thể giết ta... Các Ma Thánh đại nhân cùng các ngươi từng có hiệp định...”

 

Thiết Huyết sắc mặt âm trầm, kéo Bán Thánh trước mặt lại gần mình, nhìn hắn, sâm lãnh nói: “Giết thì sao?”

 

Dứt lời, Đế nguyên trên tay hung mãnh, hung hăng nắm một cái, Bán Thánh cả người trực tiếp bạo thành một đoàn huyết vụ, hài cốt không còn.

 

Lý Vô Y không khỏi trừng lớn mắt, hai Bán Thánh khác cũng là vẻ mặt thất thần.

 

Thật sự... Giết!

 

Chẳng ai ngờ rằng ngay tại lúc này một vị Đại Đế bỗng nhiên xuất hiện trên chiến trường, hơn nữa một lời không hợp đánh chết một vị Bán Thánh Ma tộc, đây là muốn xé bỏ hiệp định song phương sao? Nhóm Đại Đế cùng Ma Thánh thật muốn xuống đài, đạp trên chiến trường sao?

 

Không chút do dự, Lý Vô Y nhanh chóng đưa tay hướng hai Bán Thánh khác, thôi động Không Gian pháp tắc, chỗ hư không hai Bán Thánh trở nên đặc sánh vô cùng.

 

Hai người này xem thời cơ cũng nhanh, mắt thấy đồng bạn bị giết, lập tức liền muốn chạy trốn, nhưng Lý Vô Y ra tay nhanh hơn, vừa trì hoãn, Thiết Huyết đã vọt tới trước mặt cái Bán Thánh khác, một quyền nổ nát.

 

Ngựa không dừng vó, Thiết Huyết lại đến trước mặt Bán Thánh cuối cùng, một chưởng chụp được, trực tiếp đập vỡ nửa thân trên, độc lưu lại hai cái đùi còn đứng giữa không trung.

 

Trong nháy mắt, ba vị Bán Thánh vẫn lạc.

 

Thiết Huyết vẫn không ngừng lại, người lắc lư, tiến vào bên trong chiến trường, chỗ qua, Ma tộc tuyệt diệt! Vô luận là Ma tộc pháo hôi, hay là Ma Vương Bán Thánh, trước mặt hắn đều như giấy mỏng không chịu nổi một kích.

 

Lý Vô Y kinh ngạc nhìn qua bóng lưng hắn, lòng có dự cảm cực kỳ không ổn.

 

Thiết Huyết thân là Đại Đế, không có khả năng vô duyên vô cớ phát điên như vậy, vô cùng có khả năng là đã xảy ra đại sự gì nên mới kích thích hắn.

 

Ngẫm lại thiên địa dị tượng trước đó, nội tâm Lý Vô Y liền bi thương...

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement