Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Thái Phòng Sơn, nằm trên một sườn núi.

Tới hơn trăm võ giả phân tán ra bốn phía, cảnh giác và cẩn thận mai phục.

Nghe Hướng Sở nói thám tử bên kia Thái Phòng Sơn truyền về tin tình báo chuẩn xác. Hôm nay sẽ có một đám võ giả Thương Vân Tà Địa đến đánh lén lần cuối

Vì vậy y cần dẫn người tới mai phục ở đó, chuẩn bị tiêu diệt toàn bộ người của đối phương

Vốn dĩ đám người Huyết Chiến Bang và Phong Vũ Lâu rất nghi ngờ thông tin này. Dù sao thì hai bên đều án binh bất động một thời gian dài như vậy rồi, tại sao trong thời khắc cuối cùng này, đám người Thương Vân Tà Địa lại đến đánh lén?

Nhưng thời gian qua đi, sau khi bên đó thật sự lén đưa một nhóm vỏ giả vào, sự nghi ngờ của họ cũng tiêu tan.

Người đến tuy không nhiều, khoảng sáu bảy chục người, số lượng Thần Du Cảnh cũng ít. Dưới sự bài bố và chỉ huy có hiệu quả của Hướng Sở, đám người Thương Vân Tà Địa cũng đã bị đánh bay mũ giáp, bỏ chạy tan tác, tử thương thê thảm.

Thời gian trận chiến không dài, ước chừng chỉ mất nửa ngày.

Lúc đám người Huyết Chiến Bang và Phong Vũ Lâuthắng trận trở về, lúc tập hợp đột nhiên phát hiện trong đám người thiếu đi không ít võ giả.

Nhìn kĩ lại, những người thiếu đi đều là đám người của Lôi Quang và Phi Hồng Viện.

Tất cả mọi người đều sự thể có chút không ổn

- Hướng sở!

Hồ Kiều Nhi.trực tiếp đi tìm công tử Hướng gia,vẻ mặt trầm tĩnh hỏi:

- Tạ Vinh và Lê Phù đâu?

Hướng Sở ngẩn ra đôi chút, hồ nghi:

- Bọn họ không phải cùng với các nàng truy sát địch sao?

- Không có

Hồ Kiều Nhi nghiêm mặt nói,

- Từ sau trận chiến, ta không nhìn thấy bọn họ!

- Cái gì?

Hướng Sở biến sắc, tức khắc nhíu mày, đột nhiên nhìn Hồ Kiều Nhi nói:

- Nói như vậy…. hỏng rồi, mau quay lại ngay.

Vừa nói vừa phong phon ghỏa hỏa dẫn 1 đám người quay lại.

Hồ Kiều Nhi nhìn theo bóng y, cắn răng, nhưng cũng không biết làm gì, chỉ có thể cùng muội muội tăng tốc lên cực hạn, điên cuồng quay lại

Tung tích đám người Lôi Quang và Phi Hồng Viện bỗng dưng mất dấu, hướng đi đã hiện lên rất rõ ràng

Lúc trước không phải Hồ Kiều Nhi không lo lắng hai người này sẽ đi gây chuyện với Dương Khai. Nhưng vì hành động lần này, tất cả mọi người đều tham gia, mà người của cả hai nhà này đều ngay trước mắt mọi người, bất cứ lúc nào cũng theo sát được hoạt động của họ, cho nên Hồ Kiều Nhi cũng không lo lắm.

Ai mà biết sau khi trận chiến bắt đầu họ lại mất tích? Đến khi phát hiện ra đã muộn rồi.

Hiện nay xem ra,nhiệm vụ lần này e là một cạm bẫy được tính trước.

Lo lắng, sốt ruột, Hồ Kiều Nhi và Hồ Mị Nhi vận chuyện Đồng Khí Liên Chi Thần Công, tốc độ đột nhiên tăng lên gấp đôi, hai đạo tịnh ảnh vượt qua Hướng Sở, nhanh như sao chổi.

Hai tròng mắt Hướng Sở không kìm được có đôi chút nhíu lại, ngạc nhiên nhìn chăm chăm hai tỉ muội Hồ gia, dường như không thể ngờ thực lực họlại mạnh mẽ như vậy.



Trong doanh trại, Dương Khai ngồi khoanh chân trên giường vận chuyển Chân Dương quyết, giống như đang im lặng đợi chờ điều gì đó.

Hắn không phải đợi quá lâu.

Từ khi tỷ muội Hồ gia rời đi, không quá một ngày đêm, thần thức rải đi liền phát giác ra động tĩnh khác thường.

Từ từ mở mắt, hai tròng mắt sáng rực, miệng mỉm cười lạnh lùng, khẽ lẩm bẩm:

- Đến rồi sao?

Kể từ sau khi biết đám người Hồ Kiều Nhi phải ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, Dương Khai biết được rằng sẽ có người đến đối phó mình.

Trong đám người này, trừ hai cao thủ của Hướng Gia, Dương Khai không ngại kẻ nào cả! Mà hai cao thủ của Hướng gia không thể ra tay, bọn họ luôn luôn phải ở bên cạnh Hướng Sở, đề phòng chuyện bất trắc, nên Dương Khai dù hiểu rõ thế cục, cũng không có dự định rời khỏi.

Xoạt xoạt xoạt

Bốn phía vang lên tiếng tay áo phần phật, người đến cũng không có ý che dấu, cứ công khai mà vây lấy Dương Khai.

Sau thời khắc đó, tất cả đều yên tĩnh trở lại, chỉ có sát cơ và địch ý như có như không lan tràn ra xung quanh.

- Đã tới rồi, cần gì phải ẩn giấu!

Dương Khai cao giọng nói, đứng dậy, vung quyền vang bốn phía.

Quyền ảnh bay đầy trời, căn phòng đang ở tự sập xuống.

Tro bụi bốn phía nổi lên, khói mù mịt khắp nơi

Đợi đến khi bụi lắng xuống, bóng người bốn phía in sâu vào trong tầm mắt.

Tạ Vinh của Lôi Quang, Lê Phù của Phi Hồng Viện, hai người nhìn Dương Khai đầy thù hận. Đêm hôm đó hai người cùng chịu thua thiệt lớn dưới tay Dương Khai, bị lăng nhục một trận. Tạ Vinh tới giờ này vẫn chưa dám mở miệng, chỉ sợ người khác nhìn thấy bộ dạng hàm răng gãy xấu xí của y.

Người ngựa hai phái ước chừng ba bốn chục người, ngoại trừ hai Thần Du Cảnh đêm đó đã gặp, còn lại đều là các đệ tử trẻ tuổi khác.

Tiếng cười âm hiểm đắc ý vang lên, Tạ Vinh nói:

- Tiểu tử, lần này xem ngươi có chết hay không!

Lê Phù cũng cười nhạt:

- Ta sẽ khiến ngươi trả giá thật đắt, chưa từng có kẻ nào đối xử như vậy với ta.

Hai người vết thương vốn không nhẹ, nhưng được tiền bối nhà mình và Hướng Sở cho đan dược điều dưỡng, công lực cơ bản đã hồi phục toàn phần. Được biết lần này có thể tới gây rắc rối cho Dương Khai mà không phải lo lắng điều gì, hai người vội vàng tới báo thù rửa hận.

- Các ngươi không được, quá yếu!

Dương Khai khinh miệt cười, hai đầu lông mày hiện rõ vẻ coi thường.

Tạ Vinh, Lê Phù đồng thời đỏ mặt, không thể không nghĩ tới đêm hôm đó không sức phản kháng dưới tay Dương Khai, lòng tự tin lập tức bị đả kích.

- Người trẻ tuổi, ngươi càn rỡ quá rồi đấy!

Cao thủ của Lôi Quang hừ lạnh, đi lên trước chăm chú nhìn Dương Khai lạnh lung:

- Có hai lão phu đây, ngươi cảm thấy hôm nay có kết quả tốt đẹp sao?

Dương Khai khẽ cười một tiếng, ngoái đầu nhìn, hỏi:

- Hết thảy những điều này đều do Hướng Sở làm chủ sao? Kể cả đêm hôm trước.

Hai Thần Du Cảnh cười lạnh, không hề đáp lại

Dương Khai trong lòng có chút tính toán, không chút để ý gật đầu, nói:

- Y cho các người lợi lộc gì, để các người đắc tội với ta?

Cao thủ Lôi Quang cười lạnh nói:

- Ngươi là cái thá gì, qua hôm nay ngươi chỉ còn nắm xương, đắc tội với ngươi thì sao?

Hàn quang trong mắt Dương Khai chợt mất, dữ tợn cười ha hả:

- Cái giá đắc tội với ta, sợ là các ngươi không đảm đương nổi đâu.

Lời nói vừa dứt, đột nhiên một luồng sáng màu tím đột nhiên tràn ra từ trong đầu.

Thần Hồn Kỹ!

- Mau tản ra!

Cao thủ Phi Hồng Viện quát lớn một tiếng, đồng thời phóng thần thức ra, ý đồ cản lại đòn tấn công của Dương Khai.

Đêm hôm đó lão chịu ít thiệt thòi, biết chiêu này vô cùng quỷ dị, cho nên liền ra tay toàn lực.

Không thể ngờ Thần Hồn Kỹ lần này so với lúc trước có chút khác biệt. Ánh sáng tím xông tới một bên, bỗng nhiên phát nổ. Mắt thường có thể thấy làn sóng quét qua, những đệ tử bị quét trúng, khuôn mặt vô cùng đau khổ, rú lên thảm thiết.

Tròng mắt hai Thần Du Cảnh máy động, không ngờ Thần Hồn Kỹ lần này của Dương Khai lại biến hóa như vậy, nhất thời không phòng bị, không thể ngăn cản được.

Ngây người ra một lúc, u quang màu tím liên tiếp tung ra.

Dường như mặt hồ yên tĩnh bị ném từng viên đá xuống, từng vòng nối tiếp từng vòng, nổ bung không ngừng.

Trong phút chốc, có bốn nămvòng gợn song khuếch tán.

Tất cả các đệ tử bị quét trúng bỗng nhiên im lặng, mắt, mũi tai tràn ra máu tươi, mềm nhũn ngã ra trên đất.

Trong thời gian ngắn, bảy, tám người liền mất mạng.

Những người này thực lực không cao. Thân mình không có Thần Hồn Kỹ gì phòng ngự, làm sao mà chịu được sự tàn phá như vậy?

- Tiểu bối muốn chết!

Hai cao thủ Lôi Quang, Phi Hồng Viện đồng thời vọt người bay lên, trái phải đánh úp Dương Khai.

Trong lúc cười to, Dương Khai thi triển một chiêu Thần Hồn Kỹ, đồng thời tấn công hai người. Song chưởng tung ra, Bạch Hổ Thần Ngưu Ấn cùng phát ra, thân đạp hư không, biến ảo, bay đến trận doanh của các đệ tử Lôi Quang và Phi Hồng Viện, Viêm Dương Tam Điệp Bạo liên tiếp đánh ra.

Như hổ vào bầy dê, đám đệ tử trẻ tuổi không thể đối phó nổi đòn tấn công của Dương Khai. Kẻ nào thực lực kém, một chiêu mất mạng, ngực bị đánh sụp xuống. Kẻ thực lực mạnh cũng không chống lại nổi một chiêu của Dương Khai, bị đánh đến nỗi không thể dậy nổi.

Duy chỉ có Tạ Vinh, Lê Phù liều mạng liên kết ngăn lại được Dương Khai, nhưng vẫn bị đánh bay xa vài chục trượng, ngã nhào trên đất, sau một lúc lâu không đứng dậy được.

Hai Thần Du Cảnh vừa mới xé rách thú hồn của Bạch Hổ và Thần Ngưu Ấn liền nhìn thấy Dương Khai đang tàn sát đám đệ tử. Mới có một lúc, lại thêm năm sáu người bị giết chết, tức sùi bọt mép, quát ầm lên:

- Tiểu tử, ngươi dám!

- Có dám hay không cũng đã làm!

Dương Khai nhe răng cười độc ác, một tay bẻ gãy cổ một đệ tử Lôi Quang, tiện tay vứt y đi, thi thể lăn ra năm sáu vòng mới dừng lại, tử trạng thê thảm.

Trong lòng hai Thần Du Cảnh như rỉ máu. Vốn hôm nay hai người bọn họ dẫn người tới gây hấn với Dương Khai, đã tính toán đâu ra đấy, tưởng có thể dễ dàng bắt lấy Dương Khai, không ngờ mới khai chiến chưa đượcbao lâu, bên mình đã chết mười mấy người, còn đối phương lại không mảy may tổn thất.

Vội vàng quay lại, giờ mới ngăn được Dương Khai giết hại.

- Tránh xa một chút!

Cao thủ Phi Hồng Viện gầm lên.

Nghe lão hô như vậy, những người còn sống sót, sắc mặt khó coi, chạy xa hơn mười trượng, ánh mắt run rẩy nhìn vào trận chiến.

Không phải lo lắng cho thương vong của đệ tử trẻ tuổi nữa, hai vị Thần Du Cảnh mới thoải mái triển khai thủ cước, tả hữu hợp kích, ra chiêu hung mãnh, thân như sương khí tản phát, bao phủ Dương Khai bên trong, thi triển hết độc thủ, không để lối thoát.

Hai người cũng khá nghẹn khuất. Thần Du Cảnh đối phó với Chân Nguyên Cảnh, ưu thế lớn nhất đó là Thần Hồn Kỹ, nhưng trước mặt Dương Khai hai người không những không dám thi triển, còn phải đề phòng Thần Hồn của hắn tấn công, trong lòng buồn bực nghĩ.

Ba người chiến đấu kịch liệt, tuy Dương Khai tuyệt đối ở thế hạ phong, hoàn toàn bị hai cao thủ áp chế, nhưng một Chân Nguên Cảnh có thể ngăn lại hai Thần Du Cảnh tấn công, cũng đủ để người khác sợ hãi rồi.

Sắc mặt Tạ Vinh, Lê Phù tái nhợt, lúc này mới biêt đêm đó bị Dương Khai bắt căn bản không phải sơ suất hay sơ sảy gì mà do đối phương có bản lĩnh này.

Cho dù hiện tại họ dụng tâm đề phòng cũng không thể thoát khỏi Dương Khai.

- Đây rốt cuộc là biến thái kiểu gì, sao lợi hại như vậy?

Tạ Vinh chua xót, vẻ mặt không thể tin được.

Lê Phù sắc mặt tái nhợt, hoàn toàn không nói được, đôi mắt đẹp run rẩy kịch liệt, trong lòng có chút hối hận vì đã gặp một người như vậy.

Sức mạnh của hắn đã vượt qua sự tưởng tượng của Lê Phù, thậm chí lòng báo thù vốn dĩ của nàng cũng tan biến trong nháy mắt.

Hiện tại Lê Phù chỉ hi vọng, hai vị tiền bối có thể đánh tàn phế hoặc đánh chết Dương Khai, bằng không sau này khó bề mà yên ổn.​
Advertisement
';
Advertisement