Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Đại phiên giống như vật còn sống, vung vẩy mấy cái, rồi phun ra mười mấy cỗ thi thể khô quát, rồi trở lại trên tay Quỷ Tổ.

 

Ngắn nửi trong nháy mắt, mười mấy tên Đạo Nguyên Cảnh đã bị Vạn Hồn Phiên thu thần hồn, nuốt hết tinh hoa máu thịt, thủ đoạn của Quỷ Tổ, quả thực kinh khủng, nhìn kiểu công kích đã thấy cao minh hơn Dương Khai mấy bậc.

 

Một cái nháy mắt, Khai Sơn Tông từ Tông Chủ tới mười mấy võ giả Đạo Nguyên Cảnh bị diệt toàn quân luôn.

 

Mấy trăm đệ tử phía sau chứng kiến cảnh này chỉ một lát sau tay chân lạnh như băng, cả người cũng lạnh nốt, sắc mặt tất cả đều toát ra vẻ hoảng sợ nhìn phía trước, thực lực bọn hắn không cao, thậm chí còn không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cường giả nhà mình thành xác khô cả đám. Giờ mới hiểu được, khai sơn lão tổ nhà mình trước kia uy phong lẫm liệt, chẳng qua là người ta chả thèm để ý đến thôi, lúc họ mà muốn để ý, dăm ba thằng khai sơn lão tổ, bóp như bóp muỗi.  Chứng kiến thảm kịch trước mặt, thậm chí có mấy nữ đệ tử bị dọa sợ khóc luôn, lão tổ còn toang, bọn họ còn có thể sống à?

 

"Còn không mau cút đi,  hay là cũng muốn chết ở chỗ này?" Lăng Thái Hư hướng những người đó nghiêm ngặt quát một tiếng.

 

Một tiếng hét to, rốt cục cũng kéo năm hồn bẩy vía mấy người đó về, cũng không biết là ai kinh hoàng hét to một tiếng, quay người trốn liền, có người dẫn đầu, dĩ nhiên là có người theo chân, nhất thời vài trăm người lộn xộn quay đầu chạy thoát thân, không ít người bị dọa đến run chân, chạy mấy bước lại ngã sml, lại lăn một vòng đứng lên, lảo đảo chạy như bay.

 

Sau mười mấy hơi thở, vài trăm người trốn sạch không còn một mống, đám người Lăng Thái Hư cùng Sở Lăng Tiêu hai mắt nhìn nhau, lúc này mới thở phào.

 

Mấy vị thật sự sợ Dương Khai nổi lên sát tâm, đem giữ lại toàn bộ vài trăm người ở đây, bọn họ thật sự không biết nên làm gì với cái đám này, Lý Khai Sơn cùng mười mấy Đạo Nguyên Cảnh đi công kích Lăng Tiêu Cung hộ tông đại trận.. thế là tất cả đi vào lòng đất, dù sao thì hộ tông đại trận nhà người khác không phải thích thì công kích, công kích hộ tông đại trận đồng nghĩa với đang gây chiến với tông môn đó, kẻ không tự lượng sức bị chém chết cũng là do tự hắn gánh. Nhưng mấy trăm người kia tuổi trẻ còn chưa trải sự đời, tỉnh tỉnh mê mê, theo tới đây là do phụng mệnh sư môn trưởng bối, sợ rằng còn không biết chuyến này dẫn tới hậu quả gì.

 

Bây giờ thấy mọi người chạy thoát thân, Dương Khai cũng không ngăn trở, cũng yên lòng.

 

Ma nguyên dần dần thu lại, Dương Khai lại khôi phục bộ dáng bình thường, nếu chỉ nhìn sắc mặt bình tĩnh lúc này của hắn, căn bản không thể tưởng tượng vẫn là bộ mặt ấy nhưng lúc nãy tràn đầy tà lệ.

 

"Từ hôm nay, Lăng Tiêu Cung khai sơn môn!" Dương Khai thản nhiên phân phó một tiếng.

 

Hoa Thanh Ti cùng Biện Vũ Tình nghe vậy, thần sắc tất cả nghiêm nghị, phấn chấn nói: "Cẩn tuân pháo chỉ cung chủ!"

 

Không phấn chấn sao được, mấy năm qua nay mang tiếng Tà Tông, đại đế ra lệnh phong sơn, tất cả đè trên đầu Lăng Tiêu Cung, nặng nề giống như hai ngọn núi lớn, để cho người người thở không nổi, có lẽ đệ tử, môn hạ cảm nhận cũng không có gì sâu sắc lắm, dù sao thì bọn họ phần lớn đều đến từ Tinh Vực, bây giờ thực lực không cao, phần lớn cũng đang bế quan tu luyện, tuy nhiên cấp cao của Lăng Tiêu lại cực kỳ để ý, chuyện liên quan đến danh tiếng tông môn, ai mà có thể cư xử lạnh nhạt .

 

Khai sơn môn, chính là gạt mây mù thấy trăng sáng, là Lăng Tiêu Cung chứng minh chính mình với thế nhân!

 

"Hoa tỷ." Dương Khai lại kêu một tiếng.

 

Hoa Thanh Ti liền vội vàng tiến lên mấy bước: "Có thuộc hạ."

 

"Mấy năm nay còn có tông môn nào làm mấy cái việc như Khai Sơn Tông không? Ngươi có ghi nhớ chứ?" Dương Khai nghiêng đầu nhìn nàng.

 

Hoa Thanh Ti liếc mắt nhìn hắn, lộ ra vẻ bất đắc dĩ, còn không biết hắn đang có ý gì, nhưng mà vẫn gật đầu nói: "Cũng ghi nhớ." Chính là vì hiểu rõ Dương Khai, cho nên mấy năm nay tông môn nào tới khiêu khích, nàng đều nhớ kỹ trong lòng, là vì hôm nay Dương Khai hỏi.

 

Dương Khai toét miệng cười một tiếng: "Rất tốt, làm phiền Hoa tỷ dẫn người đi một chuyến tới những tông môn kia, đem toàn bộ võ giả cao hơn Hư Vương trong những tông môn này đưa về chiến trường Tây Vực đi, Tây Vực bên kia... Gần đây chỉ sợ sẽ có nhiều biến, chính là lúc thiếu người."

 

Hoa Thanh Ti cúi đầu nói: "Phải!"

 

Mộng Vô Nhai cắn răng, cũng đau răng đấy, do dự một lúc nhưng vẫn mở miệng nói: "Cung chủ, làm như vậy sẽ không có vấn đề gì chứ ?"

 

Đánh chết kẻ tới khiêu khích, còn có lí giải được, đây ông bắt người ta đi chiến trường Tây Vực cống hiến liền nghe có mùi không phân phải trái, phải biết là mấy năm này các đại đế phát động chinh chiến đều mang tính tự nguyện, ngay cả các đại đế cũng không có bắt ép ai phải đi tham dự chiến tranh lưỡng giới, Dương Khai làm như vậy có vẻ hơi bá đạo quá.

 

"Có thể có vấn đề gì?" Dương Khai vui tươi hớn hở cười một tiếng: "Bọn họ muốn tông môn nhà mình tăng uy danh, tốt nhất, thuận lợi nhất là trên chiến trường, nơi đó đúng là nơi tốt để kiến công lập nghiệp, ta đưa bọn họ tới đo, cũng là tác thành cho bọn hắn."

 

Mọi người nghe không còn gì để nói, trên chiến trường đúng là kiến công lập nghiệp, chỗ tốt để dương uy, thế nhưng điều kiện tiên quyết là phải sống sót. Mấy năm qua này, Bán Thánh Ma Vực, Ngụy Đế Tinh Giới ở trên chiến trường đều có kẻ mất mạng, ai dám cam đoan tự mình tron một trận đại chiến như vậy có thể toàn thân trở ra?

 

Nhưng những tên kia mấy năm nay núp ở Bắc Vực hưởng phúc làm vui, cũng không đáng để đồng tình.

 

Đang nói chuyện, Dương Khai bỗng nhiên khẽ ồ một tiếng, nghiêng đầu nhìn lại trong Lăng Tiêu Cung.

 

Mọi người không biết có chuyện gì, cũng đồng thời nhìn chăm chú bên kia.

 

Một lát sau, một vệt sáng từ bên trong tông bắn nhanh tới, đến gần lộ ra bóng người, là một bộ mặt đầy kiêu căng, thanh niên này mặt lạnh như tiêng, sau khi hiện thân, không nhìn người bên cạnh, chỉ quan sát Dương Khai.

 

Chỉ một thoáng, mọi người như gặp đại địch, ai cũng cảnh giác ngưng mắt nhìn thanh niên này.

 

Không có gì đáng nói, chỉ vì đối phương lộ ra địch ý vô cùng rõ ràng với Dương Khai, một bộ cừu nhân gặp mặt, tư thế có vẻ rất tức giận.

 

Thanh niên có tu vi Đế Tôn hai tầng cảnh, thế nhưng khí thế trên người lại cực kỳ mạnh mẽ, so với một Tôn ba tầng cảnh cũng không kém bao nhiêu.

 

Cái này làm cho một đám người trong lòng không khỏi lẩm bẩm, cũng không biết đây rốt cuộc là nhân tài mới nổi nhà nào, lại có thần vận thế .

 

"Hào huynh." Duy chỉ có một người nhận ra hắn chính là Kê Anh.

 

Thanh niên không ai bì nổi, con mắt thì sắp lên trán đến nơi, nhìn người khác bằng mũi luôn mất nhưng đối với Kê Anh lại khách khí, chắp tay một cái nói: "Kê đại sư!"

 

"Hào huynh tới đây có chuyện gì?" Kê anh có chút kỳ quái hỏi.

 

"Tìm hắn!" Thanh niên chỉ Dương Khai, vẻ mặt lần nữa khôi phục lại sự  lạnh lùng.

 

Dương Khai cười cười, mở miệng nói: "Hào huynh có chuyện à?"

 

Được hai ba câu, mặc dù những người khác chưa từng thấy người thanh niên này, có lẽ qua hóng Kê Anh cùng Dương Khai nói chuyện với hắn, cũng suy đoán ra thân phận người này, dù sao họ Hào thực sự quá hiếm thấy, dõi mắt toàn bộ Tinh Giới, trừ vị kia ra, bên trong Tinh Giới này họ Hào xem ra chả còn ai khác.

 

Con trai U Hồn Đại Đế Hào Quân, Hào Tự! Nghe nói U Hồn Đại Đế có một trai một gái, trong các đại đế ở đây xem như là có nhiều con nhất, các đại đế còn lại hoặc là không có hậu nhân, hoặc là chỉ có một, hơn nữa phần lớn đều con gái, duy chỉ Hào Quân có một đứa con trai, trong lòng bừng tỉnh, khó trách thanh niên này nhìn khí vũ hiên ngang như thế, hóa ra là con U Hồn đại đế .

 

Dương Khai cùng Hào Tự cũng không coi là quá quen, chỉ có thể nói từng có duyên mấy lần, lần đầu tiên gặp là ở Toái Tinh Hải, sau đó cũng không có liên hệ gì.

 

Ngược lại khá quen muội muội của hắn, Hào Lâm, tiểu nha đầu tính khí đại tiểu thư, bị Dương Khai cho ăn hành mấy lần, lần trước bị bắt cùng với đám người Lam Huân, Cao Chiêm,  Dương Khai đi cứu bọn họ đi ra, cũng chính lần đó, Ngọc Như Mộng hóa thân Lý Thy Tình, gieo tâm ấn bí thuật vào Dương Khai, tiết lộ mở đầu đại chiến lưỡng giới.

 

Vốn là hai kẻ không quen, cho nên Dương Khai cũng không biết Hào Tự tìm đến mình làm gì. Nhưng mà  hắn cũng không có áp lực gì, nữ nhân nhà mình cũng có một Ma Thánh, con đại đế cũng chả làm hắn đánh giá cao hơn.

 

"Phụng mệnh Đại Đế, Dương Khai nhận lệnh!" Hào Tự bỗng nhiên giơ tay lên, giơ cao một khối ngọc diệp, ngọc diệp kia dưới mặt trời chói chang lại rực rỡ rạng người, tản ra tia sáng chói mắt, trong đó tràn ngập khí tức đại đế, khiến cho người ta không cách nào nhìn thẳng.

 

Tất cả mọi người mặt liền biến sắc, Dương Khai bên này mới giết một Đế Tôn cảnh tới gây chuyện, lại cho thấy một thân đầy ma nguyên, còn hạ lệnh kể từ hôm nay Lăng Tiêu Cung khai sơn môn, chưa được bao lâu, đại đế liền có truyền đạt mệnh lệnh, không khỏi để cho người ta có chút thấp thỏm bất an, không biết có phải chuyện bên này đã truyền đi, cho nên các Đại Đế muốn đối với Dương Khai làm gì đấy.

 

Những thứ khác ngược lại còn dễ nói, mấu chốt là Dương Khai một thân lực lượng không giải thích được, tình hình là ma nguyên phủ thân, cùng những tên Ma Thiên Đạo trong lời đồn giống nhau như đúc, mà Ma Thiên Đạo làm cho cả Tinh Giới cũng ghét cay ghét đắng.

 

Duy chỉ có một người lộ ra vẻ cười trên nổi đau của người khác —— Chu Thành vốn sắc mặt trắng bệch, lúc trước ở tromg Lăng Tiêu Cung, Dương Khai đối với hắn sấm to mưa nhỏ, hắn còn tưởng rằng Dương Khai sức lực chưa đủ, một đường đuổi theo đến chỗ này đến đòi hỏi thuyết pháp, trơ mắt nhìn Dương Khai thúc giục Ma nguyên, một lời không hợp là chém chết một Đế Tôn cảnh, giờ mới hiểu được người này hung ác thành tính, căn bản không giống biểu hiện ra dễ nói chuyện như vậy, lúc Lý Khai Sơn bị giết, hắn thật là bị dọa sợ vaicadai, cảm giác mình quả này đứng trước quỷ môn quan rồi.

 

Đối với kẻ đến khiêu khích Dương Khai còn có thể hạ sát thủ, huống chi mình còn có ý muốn cướp nữ nhân của hắn?

 

Vốn là quyết định không còn dây dưa cái gì với Dương Khai, quay đầu nói vài lời mềm mỏng, chuyện hôm nay chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, ai mà nghĩ khúc này có quay xe, các Đại Đế lại có truyền đạt.

 

Đây đúng là thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo, không phải là không báo, mà chưa tới lúc báo! Chu Thành trong lòng phấn chấn, theo bản năng cảm thấy Dương Khai nhất định gặp họa.

 

Bất kể hắn bản lãnh lớn tới đâu, các đại đế nếu thật sự muốn đối phó với hắn, hắn tuyệt đối khó thoát khỏi cái chết!

 

Ngọc điệp sử dụng, tất cả mọi người đều cúi đầu nghe lệnh, Dương Khai cũng thế.

Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement