Tiếng răng rắc kia phát ra từ chỗ di hài Đại Đế trên tay Phong Quân, khúc xương sườn dài chừng một thước kia bỗng nhiên vỡ đi một nửa, hóa thành bột mịn biến mất không thấy đâu nữa. Cùng lúc đó, Dương Khai cảm giác được Phong Quân rõ ràng đang gần hắn trong gang tấc, bỗng nhiên cách xa ngàn dặm vạn dặm khỏi hắn.
Một kích toàn lực của hắn cùng với Ma Binh chiến chùy của pháp thân đều đánh vào khoảng không. Khi hắn giương mắt nhìn lại, thân ảnh của Phong Quân đã dung nhập vào trong hình bóng của Tuế Nguyệt Thần Điện, đối phương giống như đã tiến vào một thế giới khác, đang chia cách với hắn thông qua một tầng giới bích trong suốt.
Phong Quân đứng trước cánh cổng chính rộng rãi của Tuế Nguyệt Thần Điện, sắc mặt dữ tợn, cắn răng quát lớn: “Dương Khai, ngươi phá hỏng chuyện tốt của bổn tọa, đợi đến khi bổn tọa xuất quan, tất sẽ đồ diệt cả Lăng Tiêu Cung của ngươi!”
Dương Khai nheo mắt lại, hắn đang nghĩ xem mình có thể tiến vào Tứ Quý Chi Địa được không.
Thời điểm chưa tới, Tứ Quý Chi Địa sẽ không dễ dàng mở ra, nhưng việc Cùng Kỳ có thể đi vào trong đó đã nói lên rằng tiểu thiên địa này cũng không phải là hoàn toàn phong bế, vẫn còn phương pháp khác để tiến vào đó.
Phong Quân có vẻ như đang nắm giữ một loại phương pháp để tiến vào.
Vừa rồi khi đại trận được kích hoạt, Tuế Nguyệt Thần Điện đã hiện ra một phần. Lúc này Phong Quân lấy di hài của Đại Đế làm môi giới, đưa bản thân tiến vào Tứ Quý Chi Địa, sau đó Tuế Nguyệt Thần Điện liền dần trở nên mơ hồ, sắp sửa một lần nữa biến mất.
Ý định của Phong Quân khi bố trí ra đại trận này hẳn là để triệu hoán Tuế Nguyệt Thần Điện ra khỏi Tứ Quý Chi Địa, sau đó luyện hóa thành hành cung của mình. Thế nhưng hắn lại bị Dương Khai dẫn theo nhóm Bán Thánh Ma tộc tới đập quán, vì vậy kế hoạch này liền không thể thực hiện được.
Hắn chỉ có thể chọn lui lại một bước, tự mình tiến vào Tuế Nguyệt Thần Điện. Cho nên hắn mới căm thù Dương Khai đến tận xương tuỷ như vậy, mới nói ra những lời ngoan thoại như vậy.
Theo tình hình này, khi hình bóng kia triệt để biến mất thì Tứ Quý Chi Địa cũng sẽ triệt để ngăn cách với Tinh Giới.
Tuế Nguyệt Thần Điện biến mất vô cùng nhanh, Phong Quân vừa nói xong, hình bóng kia cũng gần như không thấy bóng dáng nữa rồi.
Dương Khai tiến lên một bước, bắt đầu khởi động Không Gian pháp tắc, thần niệm trải rộng ra phía trước như thủy triều, đồng thời mở miệng nói: “Ngươi lưu lại!”
Lời này là hắn nói với pháp thân. Trước đó hắn không có cách nào tiến vào Tứ Quý Chi Địa, là bởi vì hắn không thể tra ra được không gian tiêu ký của Tứ Quý Chi Địa. Hôm nay Phong Quân sử dụng lực lượng trong di hài Đại Đế để tạo nên một mối liên hệ giữa Tứ Quý Chi Địa và Tinh Giới. Với tạo nghệ của hắn trên phương diện Không Gian pháp tắc, có lẽ sẽ có thể phá vỡ giới bích, tiến vào Tứ Quý Chi Địa, truy kích Phong Quân.
Mặc kệ Phong Quân đang mưu đồ điều gì, nhưng hắn đã là một trong Tứ Đại Quân Sử của Ma Thiên Đạo, vậy thì Dương Khai không thể làm như không thấy, huống hồ, hiện tại trong Tứ Quý Chi Địa còn có người của hắn.
Bất quá chỉ có hắn mới có thể truy kích, pháp thân không thể đi được.
Bạch Chước và Bá Nha đều đã trúng phải thần thông cấp Đại Đế, hóa thành tượng điêu khắc, không có cách nào nhúc nhích, nên cần có người ở lại để trong coi. Tuy hắn có thể thu Bạch Chước và Bá Nha vào trong Tiểu Huyền giới, nhưng nhóm Đế Tôn cảnh của Ma Thiên Đạo vẫn còn chưa có chết, cho nên pháp thân vẫn phải lưu lại để giải quyết tốt hậu quả.
Pháp thân nghe vậy, cũng biết tình huống trước mắt khiến hắn không thể nào rời đi được, vì vậy gật đầu đáp: “Ngươi cũng cẩn thận.”
Chủ thân bản lĩnh như thế nào, không có người nào rõ ràng hơn nó, cho nên mặc dù Phong Quân là Ngụy Đế, pháp thân cũng không cảm thấy quá mức lo lắng, huống hồ, Phong Quân liên tiếp thúc dục thần thông bên trong di hài của Đại Đế, bản thân tiêu hao cũng lớn, hiện tại không biết có thể phát huy ra được bao nhiêu phần thực lực.
Ngoài ra, trong Tứ Quý Chi Địa không chỉ có hai tiểu oa nhi Dương Tuyết Dương Tiêu, mà còn có bực cường giả như Lưu Viêm Cùng Kỳ, Phong Quân không biết, pháp thân làm sao có thể không biết. Phong Quân cho rằng chạy đến Tứ Quý Chi Địa là có thể vô tư, kì thực hắn đã đâm đầu vào nơi đầm rồng hang hổ, cũng không biết khi Phong Quân đụng phải bọn hắn trong Tứ Quý Chi Địa thì sẽ có phản ứng như thế nào, có lẽ là sẽ ... rất kinh hỉ a.
Trao đổi với pháp thân có một điểm tốt, chính là không cần nhiều lời, chỉ cần gửi qua một ý niệm trong đầu thì liền có thể hiểu rõ tâm tư của nhau.
Bất quá khi hắn vừa nói xong câu nói kia, hình bóng của Tuế Nguyệt Thần Điện liền triệt để biến mất không thấy đâu, biến mất cùng với nó còn có thân ảnh của Phong Quân.
Mối liên hệ nhàn nhạt giữa Tứ Quý Chi Địa và Tinh Giới cũng sẽ rất nhanh bị chặt đứt.
Không Gian pháp tắc cuồn cuộn dâng lên, Dương Khai đi về phía trước ba bước, khi hắn đi ra hai bước đâu tiên, hắn giống như vẫn đứng yên tại chỗ, thoạt nhìn căn bản là không hề nhúc nhích, trông có vẻ cổ quái tới cực điểm, nhưng khi hắn bước ra bước thứ ba, hắn liền biến mất không thấy đâu nữa.
Cùng lúc đó, pháp thân liền mất đi liên hệ với Dương Khai, trong lòng hắn hiểu rõ, đối phương hẳn là đã tiến vào Tứ Quý Chi Địa.
Một hồi đại chiến cấp bậc Ngụy Đế Bán Thánh, bắt đầu nhanh chóng, kết thúc cũng thật nhanh. Tới thời khắc này, sắc mặt của Tôn đại sư đứng ở một bên xem cuộc vui mới trắng bệch đi, sau đó hắn liền vội vàng xoay người bỏ trốn.
Thế nhưng có một đạo thân ảnh đã đứng chắn trước mặt hắn. Chu Quyền thần sắc lạnh như băng, trên tay nắm lấy hai thanh đồng chùy cực lớn, rất có phong phạm một người trấn giữ quan ải, vạn người không thể khai thông, nói: “Tôn đại sư muốn đi đâu?”
Khi đại trận vừa khởi động, Chu Quyền liền nghịch chuyển tâm pháp, bức mình phun ra một ngụm máu tươi, mượn điều này để thoát ly đại trận. Đây cũng là chủ ý mà Dương Khai chỉ dẫn cho hắn, bằng không đợi đến khi trận pháp triệt để vận chuyển, lúc đó muốn thoát thân thì sẽ vô cùng khó khăn.
Nhìn vào kết cục của đám Đế Tôn cảnh nằm lăn lóc tứ phía trên mặt đất thì liền biết, với tu vi của Chu Quyền mà tiến vào đại trận, giờ phút này nếu không chết thì cũng là trọng thương.
Tìm cách thoát thân trước để bảo toàn tánh mạng, hôm nay trong số các Đế Tôn cảnh ở đây, ngoại trừ Tôn đại sư ra thì hắn có lẽ là người có trạng thái tốt nhất.
Tôn đại sư mặc dù có tạo nghệ thâm hậu về mặt trận pháp, nhưng tu vi của hắn chỉ là Đế Tôn tầng một, hơn nữa bản lĩnh tranh đấu cùng người khác của hắn thật sự là rất kém. Hắn vốn đã bị một vị Bán Thánh Ma tộc nhìn chằm chằm, bây giờ lại bị Chu Quyền ngăn lại đường đi, cho nên sắc mặt hắn liền dâng lên một trận hoảng hốt, ngoài mạnh trong yếu nói: “Cút ngay, nếu không bổn tọa sẽ hạ thủ không lưu tình.”
Chu Quyền chậm rãi lắc đầu: “Trước khi Dương cung chủ quay về, Tôn đại sư tốt nhất là nên lưu lại a.” Hắn cũng không lập tức động thủ giết người, tình cảnh của mình chính là ví dụ tốt nhất, chỉ cần có thể hút ra Huyết Ma tinh huyết trong cơ thể, người của Ma Thiên Đạo liền có thể nhận thức rõ lập trường của mình, không tiếp tục cống hiến cho Ma tộc nữa. Trừ phi là bọn hắn tự mình chủ động, chân tâm thật ý đầu nhập vào Ma tộc, nếu không thì sau khi giải được bí thuật, bọn hắn sẽ liền tỉnh ngộ, biết quay đầu là bờ.
Chu Quyền không rõ ràng lắm tình huống của những người khác, bất quá trước kia hắn đã từng nghe người ta nói qua, vị Tôn đại sư này cũng là bị Ma tộc bắt được, sau đó bị trúng bí thuật của chúng.
Nhiều lời vô dụng, Tôn đại sư liền quyết đoán ra tay, lấy ra một miếng ngọc bài ném về phía Chu Quyền.
Thủ đoạn thường dùng nhất trong chiến đấu của Trận Pháp Sư, chính là tế ra trận bài, bên trong trận bài có phong ấn trận pháp, sử dụng vô cùng thuận tiện mau lẹ.
Chu Quyền tập trung tinh thần, chuẩn bị ra tay, bất quá trận bài kia còn chưa bay đến trước mặt hắn, liền bị một đạo thân ảnh ngang trời xuất hiện chộp vào trong tay. Khi Chu Quyền đưa mắt nhìn lại, liền nhận ra người đó là một trong ba người mà Dương Khai đã gọi ra để giúp hắp.
Pháp thân nhẹ nhàng niết một cái, trận bài kia liền bị bóp vỡ, năng lượng cuồng bạo phát tiết trên tay pháp thân, nhưng lại không thể mảy may thương tổn hắn.
Tôn đại sư sắc mặt đại biến, lại lấy ra mấy miếng trận bài khác.
Pháp thân chẳng muốn dây dưa cùng hắn, lập tức nhào tới, nện xuống một quyền, đập hắn ngất xỉu trên mặt đất.
Chu Quyền thấy thế thì toát mồ hôi lạnh... Khi thực lực đủ mạnh, chiến đấu đơn giản là thô bạo như vậy.
...
Trong tiểu thiên địa ngăn cách với đời, Dương Khai khoan thai hiện thân, hắn không thấy Tuế Nguyệt Thần Điện, cũng không thấy thân ảnh của Phong Quân.
Hắn tuy là lập tức truy kích đến, nhưng khi xuyên qua hư không, sai một ly là đi nghìn dặm, cho nên hắn cũng không cảm thấy quá kỳ quái. Tứ Quý Chi Địa này hắn đã tới một lần, lúc đó hắn thực lực còn thấp kém, nhưng hôm nay hắn đã là Đế Tôn tầng ba.
Tứ Quý Chi Địa vốn không cho phép võ giả từ Đạo Nguyên cảnh trở lên tiến vào bên trong, phương tiểu thiên địa này tự có pháp tắc duy trì, trừ phi có thể siêu việt một phần pháp tắc này, nếu không đều sẽ không thể thoát khỏi hạn chế của nó.
Nhưng nơi đây trước đó có Cùng Kỳ mở cửa sau mang Lưu Viêm tiến vào, hôm nay lại có Phong Quân cầm di hài Đại Đế trong tay xâm nhập vào, khiến cho phần pháp tắc hạn chế tu vi này đã tự sụp đổ.
Nếu không phải như thế, Dương Khai chỉ sợ cũng không có cách nào bình yên vô sự tiến vào.
Bất quá đây xác thực là Tứ Quý Chi Địa, nhìn trái nhìn phải một chút, Dương Khai mơ hồ cảm thấy cảnh sắc bốn phía có chút quen mắt, bản thân năm đó hẳn là đã từng tới đây.
Suy ngẫm một chút, hắn liền bừng tỉnh đại ngộ, đây chính là Lưỡng Quý Sơn a!
Tứ Quý Chi Địa được chia ra thành Tứ đại vực, Xuân Hạ Thu Đông, phân biệt rõ ràng. Lưỡng Quý Sơn xuyên qua toàn bộ Tứ Quý Chi Địa, phân cắt ra bốn vực, hai bên trái phải của Lưỡng Quý Sơn có các mùa khác nhau, quả là phi thường huyền diệu.
Sau khi nhận ra vị trí của mình, Dương Khai bắt đầu nghiêm túc hồi tưởng phương vị của Tuế Nguyệt Thần Điện, sau đó nhắm chuẩn phương hướng phóng đi như bay.
Nhưng hắn vừa bước ra một bước thì liền dừng chân, khuôn mặt hiện ra vẻ kinh nghi.
Bởi vì khi hắn bước ra một bước kia, hoàn cảnh xung quanh hắn lại bỗng nhiên biến hóa một cách nghiêng trời lệch đất.
Khi hắn vừa mới tới đây, bốn phía phi thường nóng bức, giống như đang đứng giữa mùa hạ, nhưng sau khi bước ra một bước kia, ánh nắng chói chang lập tức biến mất không thấy đâu nữa, gió lạnh bỗng nhiên xuất hiện, gào thét bên tai hắn, đập vào mắt hắn là một màn tuyết trắng mênh mông, cả người giống như đang ở giữa trời đông giá rét. Cảm giác lạnh như băng xuyên qua lỗ chân lông, tiến vào huyết nhục, nếu như người bình thường tới nơi đây, chỉ sợ là kiên trì không được mấy hơi thở thì liền bị chết cóng.
Lần trước hắn chưa từng gặp phải biến cố như thế, điều này khiến cho Dương Khai không khỏi nhíu mày.
Các mùa mặc dù biến hóa nhanh chóng, nhưng lại không có chút cảm giác đột ngột nào, cảnh sắc bốn phía lọt vào tầm mắt hắn, hoàn toàn tương xứng với những gì mà hắn cảm nhận được, giống như khi hắn bước ra đi một bước kia thì đã tiến vào một cái thế giới khác.
Trầm ngâm một lát, Dương Khai lại tiếp tục bước ra một bước.
Khi hắn bước xong, cảm giác rét lạnh thấu xương liền biến mất, thay vào đó là gió thu tiêu điều, lá cây khô héo, cây cối khẳng khiu,...
Sau hạ cảnh đông cảnh, một bước này đã bước vào thu cảnh rồi!
Dương Khai lại một lần nữa nhấc chân, lần này không phải là bước về phía trước một bước, mà là lui về phía sau một bước.