Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Phong Quân đã biết như vậy, làm sao có thể để cho Dương Khai vừa lòng đẹp ý?

Hai tay hắn bị chụp, không thể động đậy, mặc dù chấn kinh bởi man lực của Dương Khai, nhưng Phong Quân vẫn gặp biến bất loạn, miệng khẽ quát một tiếng: “Phong!”

Vừa dứt lời, cả người hắn lại thật sự hóa thành một cơn gió nhẹ, mờ mịt vô ngân. Hai tay của Dương Khai bắt vào khoảng không, Phong Quân đã độn ra ngoài, Sơn Hà Chung đang rơi xuống cũng dừng lại giữa không trung. Phong Quân đã thoát ra khỏi sự trói buộc của hắn, Sơn Hà Chung cũng không cần thiết phải rơi xuống nữa.

Đó là một cơn gió nhẹ có thể thấy được bằng mắt thường, trông huyền diệu dị thường, khi nó bay tới một bên thì lại một lần nữa hóa thành thân ảnh Phong Quân, khí định thần nhàn cười cười: “Ngươi có biết, bổn tọa ở chỗ này chờ ngươi bao lâu không?” Nói xong, cũng không đợi Dương Khai trả lời, hắn tự báo ra đáp án: “Một trăm năm, suốt một trăm năm!”. Khuôn mặt của Phong Quân chợt lộ ra vẻ vui thích, nói: “Nơi đây quả nhiên huyền diệu vô song, Tuế Nguyệt Đại Đế quả không hổ danh là người nắm trong tay thời gian, thương thế của bổn tọa hôm nay đã được phục hồi, tiểu bối, ngươi chỉ sợ không phải là đối thủ của ta.”

Hắn mặc dù cùng Dương Khai trước sau tiến vào Tứ Quý Chi Địa, nhưng hắn có Di hài của Đại Đế nơi tay, cho nên liền trực tiếp tiến vào trong Tuế Nguyệt Thần Điện, đến chỗ này ngồi xuống chữa thương tận trăm năm, bù đắp toàn bộ hao tổn của bản thân trước kia, sau đó ngồi chờ Dương Khai đến.

Hắn tuy nói không rõ ra, nhưng Dương Khai sao lại không biết ý tứ trong lời nói của hắn.

Tuế Nguyệt Thần Điện, vặn vẹo thời không, Phong Quân hôm nay có thể khôi phục như lúc ban đầu, tất nhiên là đã trăm năm trôi qua. Chỉ có điều Dương Khai lại không cảm nhận được lượng thời gian đó trôi qua.

Ngược lại, những thứ Dương Khai đã gặp qua ở chỗ kia, Phong Quân trước mặt hắn chỉ sợ là cũng không rõ ràng lắm, nếu không hắn sẽ không nói ra những lời như vậy rồi.

Phong Quân cảm thấy tu vi của mình cao hơn Dương Khai, đã nắm chắc thắng lợi trong tay, cho nên cũng không nóng nảy động thủ, mà lại chăm chú nhìn Dương Khai nói: “Đã sớm nghe nói ngươi có quan hệ với Long Đảo Long tộc, sở hữu bổn nguyên chi lực của Long tộc, hôm nay xem ra quả nhiên không giả. Bất quá ngoại lực dù sao cũng chỉ là ngoại lực, làm sao có thể huyền diệu bằng pháp tắc của bản thân được. những kẻ giúp đỡ của ngươi đâu? Sao không gọi ra luôn đi?”

Trước đó Dương Khai thoáng cái triệu hồi ra ba vị Ma tộc Bán Thánh, Bạch Chước cùng Bá Nha bị hắn vận dụng thần thông trong di hài của Đại Đế để phong ấn lại, chỉ còn lại một pháp thân không thấy bóng dáng đâu.

Phong Quân vẫn tương đối để ý tới pháp thân đó, nếu như Dương Khai có mang theo pháp thân vào đây, vậy thì hôm nay nhất định sẽ có một hồi đại chiến tại đây.

“Đến lúc cần nó thì ta sẽ triệu hoán.” Dương Khai cười nhạt một tiếng: “Không cần nhọc ngươi hao tâm tổn trí.”

Phong Quân gật đầu, nói: “Tiểu bối ngươi tuy còn trẻ tuổi, nhưng thực lực quả thực không tầm thường, nói thật, bổn tọa thật đúng là có chút không đành lòng giết chết ngươi.”

Dương Khai nhướng mày nói: “Vậy không bằng ngươi tự nghểnh cổ cho ta chém là tốt rồi, cũng đỡ cho ta một hồi phiền toái.”

Phong Quân tự nhiên sẽ không để ý đến lời này của hắn, mà ân cần thiện dụ nói: “Bổn tọa không đành lòng giết ngươi, nhưng ngươi lại muốn là địch với bổn tọa, thật là đau đầu a. Không bằng ngươi cũng gia nhập Ma Thiên Đạo đi, nếu như mọi người có thể trở thành người một nhà, cũng sẽ không cần lo lắng đến việc này nữa, kể từ đó, ngươi có thể bảo toàn tánh mạng, bổn tọa cũng không có tiếc nuối trong lòng, tất cả đều vui vẻ, chẳng phải tốt hay sao? Hơn nữa, Đạo Chủ lão nhân gia chắc hẳn cũng sẽ rất thích ý nếu tiếp nhận được một vị thiếu niên anh tuấn như ngươi!”

Bọn truyen.Full .io và truyen.full. com, trum_truyen. vn ăn cắp trắng trợn công sức bên mình nhiều quá nên bên mình ra chậm lại hoặc ẩn bên đó sẽ không thấy được chương

Chỉ vào web bên mình mới có nhé! Hơn mấy chục chương trước

Các bạn vào mê truyện hot hoặc truyen.azz thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

 Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót nhé các bạn.

Dương Khai tỏ vẻ cổ quái nhìn qua hắn: “Ngươi muốn ta gia nhập Ma Thiên Đạo?”

“Thành tâm thực ý!” Phong Quân thần sắc trang nghiêm, nói: “Với khả năng của ngươi, nếu như gia nhập, nhất định sẽ được Đạo Chủ trọng dụng, mặc dù không thể trở thành Tứ Đại Quân Sử như chúng ta, nhưng tuyệt đối là người có địa vị cao nhất dưới bốn người chúng ta, đợi đến một ngày Ma tộc nhất thống Tinh Giới, ngươi sẽ có thể thỏa thích tiêu dao, muốn làm gì thì làm.”

“Ha ha...” Dương Khai nhịn không được mà bật cười.

Phong Quân vẫn tỏ vẻ nghiêm túc, nói: “Cớ sao ngươi lại bật cười?”

Dương Khai chậm rãi lắc đầu: “Ta cười các ngươi cam tâm tình nguyện làm chó cho người khác mà còn cảm thấy vinh quang, ta cười các ngươi tu luyện nhiều năm như vậy nhưng không được tự tại được bản tâm. Ngươi muốn dùng địa vị để lôi kéo ta, vậy ngươi có biết ta là người như thế nào không?”

“Ngươi là người như thế nào?” Phong Quân nhàn nhạt nhìn qua hắn.

Dương Khai thân hình thẳng tắp, cười ngạo nghễ: “Bổn tọa là quân đoàn trưởng của Kỷ Tử Quân, là quân đoàn thứ năm mươi lăm của Tinh Giới, cần gì thèm thuồng tới việc làm chó săn cho Ma Thiên Đạo các ngươi.”

Vừa dứt lời, Dương Khai liền tế ra một khối đại lệnh!

Đại lệnh vừa ra, sắc mặt Phong Quân liền đại biến, lập tức tế ra một cái đồng hồ cát xinh xắn. Cùng lúc đó, chợt có hào quang lóe lên trên mặt đại lệnh, từ đó kích xạ ra một đạo thân ảnh khôi ngô.

Lệnh bài Quân đoàn trưởng, chẳng những là biểu tượng cho thân phận của quân đoàn trưởng, mà còn là lợi khí bảo mệnh giết địch, trong đó có phong ấn một đạo thần thông của Đại Đế. Miếng lệnh bài trên tay Dương Khai, là do Chiến Vô Ngân luyện hóa mà thành, thần thông phong ấn bên trong dĩ nhiên là của hắn.

Đơn độc đối phó với một vị Ngụy Đế, Dương Khai đánh lén không thành, trực tiếp tế ra lệnh bài Quân đoàn trưởng, kích phát thần thông Đại Đế bên trong đó, chỉ cầu bốn chữ: Tốc chiến tốc thắng!

Ngụy Đế không dễ giết, Phong Quân trong trăm năm này, cũng không biết nhận được chỗ tốt gì, chẳng những khôi phục thương thế, mà còn mạnh mẽ mười phần. Dương Khai chiến đấu với hắn bằng thực lực của bản thân chưa hẳn có thể chiếm được tiện nghi gì, cho nên không chút do dự tế ra uy năng của đại lệnh.

Thân ảnh của Chiến Vô Ngân dần ngưng thực, phảng phất như người đi ra từ trong đại lệnh đúng là bản thân hắn. Khí tức Đại Đế phóng ra ép cho Phong Quân thở không nổi. Được khí cơ của Dương Khai chỉ dẫn, Chiến Vô Ngân bước ra hai ba bước liền tới trước mặt Phong Quân, đưa tay đánh ra một quyền.

Một quyền này không hề màu mè, vô cùng đơn giản, giống như người bình thường đánh nhau vậy.

Nhưng khuôn mặt của Phong Quân lại hiện lên vẻ kinh hãi, khẽ đảo chiếc đồng hồ cát trên tay. Cát mịn chảy xuống trong chiếc đồng hồ cát đó, một tầng vầng sáng lấy đồng hồ cát làm trung tâm khuếch tán ra ra bên ngoài. Thân ảnh của Chiến Vô Ngân bị vầng sáng kia bao phủ, giống như bị trúng định thân chú, trực tiếp cố định tại chỗ.

Dương Khai trừng mắt, tình cảnh này, quả thực giống y như đúc Bạch Chước cùng Bá Nha trước đó.

Sau khi một chiêu đắc thủ, Phong Quân nhịn không được mà bật cười: “Cũng chỉ có vậy!”

Nhưng khi hắn vừa dứt lời, liền nghe răng rắc vài tiếng, Chiến Vô Ngân đang quơ nắm đấm bị cố định tại chỗ tiến lên từng chút từng chút một, đánh vỡ trói buộc cực lớn, nắm đấm chưa đến, hư không đã run rẩy, từng đạo khe hở tung tóe hiện ra.

Phong Quân hú lên một tiếng quái dị, không tiếp tục tỏ vẻ khí định thần nhàn như vừa rồi nữa, mà cấp tốc lui nhanh về phía sau, nhưng thế công của Chiến Vô Ngân lại giống như là giòi trong xương bám theo hắn. Khi hắn sắp sửa oanh trúng Phong Quân, đối phương lại một lần nữa thúc giục Đế nguyên, đảo ngược đồng hồ cát trong tay mình lại.

Tình cảnh giống y như đúc vừa rồi xảy ra, một luồng sáng mắt thường có thể thấy thoải mái tản ra, cố định thân hình của Chiến Vô Ngân.

Thế nhưng lúc này Phong Quân lại không còn tâm tư mở miệng đùa cợt, mà tiếp tục lui về phía sau, sắc mặt hắn ngưng trọng tới cực điểm.

Quả nhiên, chỉ là một lát sau, Chiến Vô Ngân lại bắt đầu chuyển động, đánh tan trói buộc hư ảo, rõ ràng hắn còn cách Phong Quân hơn mười trượng, nhưng khi hắn nhúc nhích một cái, Phong Quân liền kinh hãi phát hiện nắm đấm kia đã tới trước mặt mình rồi.

Đồng hồ cát đảo lại lần ba!

Chiến Vô Ngân lại bị định thân.

Sau khi bị cố định ba lần, thân ảnh của Chiến Vô Ngân bỗng trở nên nhạt đi, chỉ ba hơi thở sau liền tiêu tán trong hư không, hiển nhiên là vì uy năng của thần thông tiêu tan, một đạo thần thông Đại Đế này vậy mà không thể khiến cho Phong Quân mảy may bị thương!

Nhưng mặc dù chưa khiến hắn bị thương, nhưng đòn này thực sự để khiến cho Phong Quân hao tổn không nhỏ. Dương Khai nhìn thấy rõ ràng, mỗi khi cái đồng hồ cát kia chuyển động một lần, sắc mặt của Phong Quân liền khó coi hơn một ít, khí thế cũng ngã xuống không ít.

Thúc dục bảo vật này khiến cho hắn cũng phải trả một cái giá không nhỏ.

Thế nhưng mà... cái đồng hồ cát kia rốt cuộc là thứ đồ chơi quỷ yêu gì? Dương Khai làm thế nào cũng nghĩ không thông, trên đời này vì sao lại có bảo vật khủng bố như thế! Hắn không khỏi nhớ lại lời mà “Chính mình” thứ ba đã từng nói qua, cẩn thận cái đồng hồ cát kia, bảo vật này uy năng khó lường. 

Quả thực uy năng khó lường, mặc dù trong lệnh bài Quân đoàn trưởng chỉ phong ấn một đạo thần thông Đại Đế, không thể so sánh với việc bản thân Đại Đế ra tay, nhưng tuyệt không phải là thứ mà Ngụy Đế có thể chống lại, nhưng dù là như thế thì vẫn không thể làm gì được Phong Quân, từ đó có thể thấy được, bảo vật này uy lực phi phàm.

Trong đại điện đã bắt đầu xuất hiện đầy rẫy khe hở, đó hình như không đơn thuần chỉ là khe hở hư không, mà dường như thời không trong đó cũng bị hỗn loạn, tình hình này, sao mà tương tự với lúc Dương Khai mới vào Tuế Nguyệt Thần Điện!

“Ha ha ha ha!” Phong Quân cuồng tiếu, vui sướng nói không nên lời, giữ được một mạng sau đòn tấn công của một vị Đại Đế, mặc dù chật vật, nhưng cũng đủ để tự ngạo. Cho nên hắn vui vẻ cười to, thở dốc giơ lên đồng hồ cát trong tay, nói: “Tiểu bối, ngươi có biết đây là cái gì không?”

Dương Khai trầm mặt đáp: “Ngươi lấy được từ nơi này?”

Với thực lực của bản thân Phong Quân, căn bản là không thể đỡ nổi một đạo thần thông của Chiến Vô Ngân, nhưng trên thực tế Phong Quân vậy mà đã ngăn được, mặc dù chỉ là dựa vào uy năng của bảo vật, nhưng cũng đã thể hiện được sự bất phàm của hắn.

Bảo vật này đến bây giờ mới xuất hiện, hiển nhiên không phải là thứ Phong Quân có trước đó, nếu không hắn đã sớm cầm ra để đối phó với nhóm người pháp thân rồi, làm gì cần phải tự tiêu tốn tinh huyết của bản thân để kích phát lực lượng bên trong di hài của Đại Đế.

Đã không phải là có từ trước, vậy thì cách giải thích duy nhất chính là hắn đoạt được từ trong Tuế Nguyệt Thần Điện!

Đây là di bảo của Tuế Nguyệt Đại Đế!

Di bảo của Đại Đế, ứng phó với thần thông của Đại Đế, thế nên vừa rồi hắn mới có thể giữ được tánh mạng, không phải hắn đánh bại thần thông của Chiến Vô Ngân, mà là khiến cho lực lượng trong đó hao hết.

“Không tệ!” Phong Quân vui vẻ cười: “Bảo vật này đúng là do bổn tọa đoạt được từ trên cái đài cao kia, chỉ sợ ngươi không biết, vật này chính là bảo vật bổn mạng của Tuế Nguyệt Đại Đế năm đó. Sau khi Đại Đế vẫn lạc, bảo vật này liền lưu trong Tuế Nguyệt Thần Điện, đợi người hữu duyên lấy được! Mà bổn tọa, chính là người hữu duyên kia!”

Dương Khai nghe xong nhưng lời này, mặt ngoài bất động thanh sắc, nhưng trong lòng thì đã chửi ầm lên.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement