Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Từ xưa đến nay, Tinh Giới số lượng Đại Đế xuất hiện không coi là nhiều, bởi vì thiên địa chi bình có hạn, cùng một thời kì, vĩnh viễn cũng sẽ không vượt quá mười vị Đại Đế cùng tồn tại.

 

Nhưng cũng không ít, dù sao Tinh Giới lịch sử đã lâu, vô số thời đại, một thời đại chôn vùi, một thời đại xuất hiện nối tiếp nhau.

 

Mà trong các Đại Đế, chỉ có hai vị Đại Đế thực lực viễn siêu, một người là Toái Tinh Hải chư đế chiến dùng sức một mình chém bốn vị Đại Đế, Phệ Thiên Ô Quảng, một vị khác là khống chế Thời Gian pháp tắc Tuế Nguyệt Đại Đế.

 

Ô Quảng không chết, còn sống, hồn phách nhập chủ thân Đoạn Hồng Trần, song hồn chung thể, hôm nay không biết tiêu diêu tự tại ở đâu, còn Tuế Nguyệt Đại Đế lại sớm đã hồn phi phách tán.

 

Bên ngoài Càn Khôn kia lại có hung hiểm gì? Lại để Tuế Nguyệt Đại Đế đều không chống đỡ được?

 

Càn Khôn hoàn vũ, 3000 Đại Thiên Thế Giới mọc lên san sát như rừng, Tinh Giới chỉ là một phương thế giới trong Càn Khôn, Ma vực cũng vậy, Tuế Nguyệt Đại Đế ngao du Càn Khôn đã đi qua nơi nào? Gặp cái gì? Không người biết rõ, ngay cả Cùng Kỳ cũng không rõ lắm.

 

Vô tận đồng hồ cát phá không trở về, Cùng Kỳ buồn bã thảm thiết, muốn xuất quan thay lão chủ nhân báo thù rửa hận, chỉ là ngay cả địch nhân là ai, ở nơi nào đều không rõ, báo thù kiểu gì? Hắn chỉ có thể giữ gìn Tuế Nguyệt Thần Điện, đợi người hữu duyên xuất hiện, truyền xuống Đại Đế y bát, như thế sẽ không phụ lão chủ nhân nhắc nhở trước khi rời đi.

 

Dương Khai nhíu nhíu mày, nghĩ lại, Tuế Nguyệt Đại Đế là vẫn lạc ở bên ngoài Càn Khôn, hôm nay Dương Tuyết cùng Dương Tiêu được truyền thừa Đại Đế, nhưng muốn đi báo thù cho Tuế Nguyệt Đại Đế, còn phải hảo hảo tu luyện rất nhiều năm mới được, tối thiểu phải có năng lực như Tuế Nguyệt Đại Đế, có thể ngao du Càn Khôn.

 

Vậy cũng không biết là chuyện của năm nào ngày tháng, giờ dây dưa cái này không có chút ý nghĩa nào.

 

“Về sau thì sao?”.

 

Cùng Kỳ lắc đầu: “Không có về sau rồi. Ta cho rằng lão chủ nhân vẫn lạc bên ngoài Càn Khôn, năm đó ta đã từng đi ra ngoài tìm hiểu, nhưng lại không thu hoạch được gì. Hôm nay xem ra, di hài lão chủ nhân có lẽ cũng trở về Tinh Giới, chẳng qua là khi đó lão nô điều tra không chu toàn.”

 

Nếu không, vậy căn hài cốt kia Phong Quân là từ đâu lấy được?

 

Đang khi nói chuyện, Cùng Kỳ quay đầu hướng lại Phong Quân, Dương Tuyết cũng cùng nhìn sang, chuyện tìm kiếm di hài Tuế Nguyệt Đại Đế có thể phải rơi vào trên người Phong Quân.

 

Dương Tuyết cùng Dương Khai Cùng Kỳ nói chuyện một hồi, cũng không nhàn rỗi, thỉnh thoảng cho thời gian quay lại, để Phong Quân không bị thương quá nặng mà chết đi.

 

Đây đối với Phong Quân quả thực so với chết còn khó chịu hơn, Dương Tiêu ra tay không dùng toàn lực, mà đo vừa đúng, nhiều lần đánh chính là một chân đã bước vào quỷ môn quan, hiểm hiểm muốn chết, chỉ là mỗi một lúc như vậy, một đạo Huyền Quang lại bay tới, kéo hắn từ Quỷ Môn quan lại, sau đó lại bị Dương Tiêu ẩu đả.

 

Phong Quân tu luyện nhiều năm như vậy, chưa bao giờ nghĩ tới trên đời này lại có thủ đoạn tra tấn ác độc như thế, ba phen mấy bận chạy bên bờ sinh tử, cái loại sợ hãi đến từ tử vong đã triệt để thôn phệ hắn, đây chính là muốn sống không được, muốn chết không xong, tuy là Ngụy Đế, thực sự khó duy trì bản tâm, giờ phút này cả người lạnh run, giống chim cút trong như trời đông giá rét, ánh mắt nhìn Dương Tiêu đầy tràn hoảng sợ.

 

Bên này nói chuyện, Dương Tiêu tự nhiên cũng đã nghe được, liền nắm chặt cổ áo rách mướp của Phong Quân, nâng hắn lên trước mặt mình, hung dữ trừng mắt: “Ta hỏi ngươi cái gì, ngươi phải đáp cái đó, nếu có nửa câu giả dối, bản thiếu gia liền mổ bụng ngươi, lôi hết lòng gan phèo phổi của ngươi ra, sau đó ngâm trong rượu, cho chính ngươi ăn hết, thủ đoạn của tiểu cô cô ta ngươi cũng được chứng kiến rồi, ta tin dù có móc toàn bộ lục phủ ngũ tạng ngươi ra nàng cũng có thể để ngươi tiếp tục sống, sống trên ngàn năm, vạn năm...”

 

Phong Quân mặt xưng phù như đầu heo, toàn thân hiện đầy dấu chân, Dương Tiêu vừa nói, hắn cũng không ngừng tưởng tượng cảnh chính mình ăn nội tạng của mình, rùng mình một cái, suy yếu gật đầu.

 

Ngụy Đế thì sao, sau khi chịu tra tấn cả về thể xác lẫn tinh thần, biểu hiện cũng không tốt đến đâu.

 

“Căn hài cốt kia từ đâu lấy được?” Dương Tiêu không nói nhảm, đi thẳng vào vấn đề.

 

Phong Quân há to miệng, nói ra hai chữ, thanh âm tuy nhỏ, nhưng mấy người đều nghe thanh thanh sở sở.

 

Hắn nói là Đông Hải!

 

Đông Hải rộng lớn, hải đảo chi chít như sao, Linh đảo cũng có không ít, nổi danh nhất tự nhiên không ai qua được Long Đảo cùng Linh Thú Đảo. Nhưng cái này cũng không đồng nghĩa Đông Hải không có những tông môn khác, trái lại, rất nhiều tông môn đều dựa vào Linh đảo mà sinh còn không ít.

 

Cách Linh Thú Đảo 30 vạn dặm có một lưu đảo, trên đảo có một tông, tiểu môn tiểu phái, cao thấp trong môn, tự tông chủ đến đệ tử, rải rác khoảng 200 - 300 người.

 

Tông môn nhỏ như vậy tại Đông Hải nhiều vô số kể. Tông sáng tạo không lâu, hơn một ngàn năm mà thôi, mà bởi vì ở hải ngoại, tài nguyên phong phú nên cũng phồn diễn sinh sống.

 

Phong Quân sinh ra ở hải ngoại, được một vị trưởng lão nhìn trúng, thu nhập vào môn, chỉ là tư chất tu luyện của hắn thật đúng chỉ có thể nói cũng tạm được để hình dung, khi còn trong tông, hắn nhập môn muộn nhất, các sư huynh sư tỷ tu vi đều viễn siêu hắn, trưởng bối trong môn cũng không kỳ vọng gì vào hắn, chẳng muốn đi quản hắn làm gì.

 

Phong Quân được tự tại, mỗi ngày ngoại trừ tu luyện thì đều chơi đùa, hắn thích xuống nước, kỹ năng bơi cũng tốt, trước khi tu luyện, lấy thân thể phàm nhân đã có thể nín thở một nén nhang dưới nước, lặn xuống mười trượng, sau khi tu hành càng cực kỳ khủng khiếp, nhẹ nhõm lặn xuống biển trăm ngàn trượng.

 

Căn di hài kia, là hắn phát hiện khi lặn xuống đáy biển sâu. Lúc ấy không cảm thấy gì, về sau mới phát hiện chỗ bất phàm trong hài cốt.

 

Hắn cũng tự giữ lại, không đem việc này báo cáo lên tông môn, khi nhàn rỗi thì phỏng đoán vuốt vuốt căn hài cốt kia, cũng không biết tại sao, từ khi hắn đạt được, tu vi đột nhiên tăng mạnh, cảnh giới một đường thẳng tiến.

 

Mà việc này cũng không có ai phát hiện, chỉ có một mình hắn biết được. Mặc dù không biết nguyên do trong đó, nhưng hắn cũng mơ hồ đoán được mình có những biến hóa này có quan hệ cùng hài cốt kia, tự nhiên càng xem nó như trân bảo.

 

Thời gian dần qua, hắn tu vi đã viễn siêu người khác.

 

Nếu chỉ là như thế cũng thì thôi, chỉ là về sau đã xảy ra một việc, hắn một đêm thành cuồng, trong lòng sinh ma, tàn sát toàn bộ người trong tông. Làm chuyện ác, không dám ở lâu, thoát khỏi Đông Hải, mai danh ẩn tích nhiều năm.

 

Ma vực xâm lấn, Ma Thiên Đạo quật khởi, hắn chủ động quy hàng, thành một trong tứ đại đạo chủ tọa hạ quân sử, uy danh truyền xa.

 

Qua nhiều năm như vậy luôn giữ Đại Đế di hài bên người, lại là cường giả Ngụy Đế, tự nhiên có thể nhìn ra bất phàm bên trong di hài này, hắn cũng là trung tâm, sau khi nhập ma Thiên Đạo liền đem hài cốt hiến cho Dạ Ảnh Đại Đế Tàn Dạ.

 

Tàn Dạ rất cao minh, liếc qua liền hiểu rõ lai lịch di hài, đối với Phong Quân tất nhiên là ca ngợi rất tốt.

 

Tàn Dạ vốn chuẩn bị tự mình tới, hắn tuy là Đại Đế, nhưng luận tên tuổi thực lực thì không bằng Tuế nguyệt, đồ của Tuế Nguyệt Đại Đế hắn tự nhiên cũng rất để ý.

 

Chỉ có điều Tàn Dạ phải tọa trấn lưỡng giới thông đạo, Dương Khai từ Ma vực trở về, Ma tộc càng nước sôi lửa bỏng, hắn càng không thể đi.

 

Bất đắc dĩ, mới đưa hài cốt lại cho Phong Quân, mệnh hắn đi một chuyến.

 

Vốn hết thảy đều lặng yên không một tiếng động, ai ngờ mèo mù đánh trúng chuột chết, bị Dương Khai làm hỏng mất chuyện tốt, đại trận bị hủy, Phong Quân chỉ có thể trốn vào đây, luyện hóa vô tận đồng hồ cát, lại dùng vô tận đồng hồ cát khống chế Tuế Nguyệt Thần Điện.

 

Rồi cùng Dương Khai một hồi sinh tử đại chiến, đến bây giờ hắn cũng không nghĩ ra, chỉ là một Đế Tôn tam tầng, sao có thể cùng hắn liều đến lưỡng bại câu thương, cuối cùng còn chọc ra Dương Tiêu Dương Tuyết hai tên quái thai này, thậm chí còn có Cùng Kỳ...

 

Phong Quân cảm giác mình xui tám đời, giờ tốt rồi, chỉ sợ chết cũng không nhắm mắt a.

 

Hỏi rõ nguyên do, Cùng Kỳ mày nhăn lại: “Chỉ có một căn di hài?”

 

Phong Quân suy yếu đáp lại: “Chỉ có một căn!”

 

Đến lúc này, đoán chừng Phong Quân không còn dấu giếm gì được rồi, hắn nói được một căn di hài, vậy hẳn chỉ có một căn.

 

“Những năm gần đây này, ngươi có từng trở về xem qua?”

 

“Có.” Phong Quân ho khan, máu tươi bên miệng không ngừng tràn ra, trông như thể tùy lúc đều có thể chết, “Đã thấy được Đại Đế di hài, tự nhiên sẽ trở về cẩn thận điều tra, chỉ là cũng không có phát hiện.”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement