Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

“Ngươi thật giống như là đã bị thương!” Dương Khai nói.

Nữ tử càng dữ tợn: “Nói nhảm, ta biết chuyện của ta, không cần ngươi phải nói.”

Không hài lòng a! Dương Khai ha ha cười cười, không muốn dây dưa với cô nương này nữa, bất quá hắn vẫn hảo tâm cảnh tỉnh cô ta một câu: “Vậy thì ngươi nên tranh thủ thời gian chạy đi, bên kia có mấy chiếc tàu chiến hạm đang bay tới, e rằng là tới tìm ngươi.”

Lời này vừa ra, nữ tử kia liền biến sắc, quay đầu nhìn về phía Dương Khai chỉ điểm, quả nhiên nhìn thấy mấy chiếc chiến hạm khổng lồ đang nhanh chóng bay về phía này, hiển nhiên là đã phát hiện ra tung tích của cô, không khỏi cắn răng nói: “Âm hồn bất tán!”

Vừa dứt lời, cô ta liền quay người bay đi theo hướng ngược lại.

Bất quá vừa bay ra ngoài không bao xa, nữ tử kia bỗng nhiên quay xe, dưới cái nhìn chăm chú ngạc nhiên của Dương Khai, nắm chặt lấy cổ áo của hắn, mang theo hắn cùng trốn, vừa trốn vừa mắng: “Ngươi bị thiểu năng sao? Ở lại là muốn chết hay sao?”

Dương Khai dở khóc dở cười, đến lúc này thì hắn làm sao không biết cô nương này cùng mấy chiếc chiến hạm kia là kẻ thù. Trước đó cô ta trốn trong hành tinh chết, đoán chừng là vì muốn thoát khỏi truy binh, ai ngờ hành tinh chết đó lại bị bản thân lụyện hóa, kết quả không có chỗ ẩn thân, thoáng cái liền bị lộ ra.

Bất quá cô ta còn biết quay lại mang theo mình, chứng tỏ nữ tử này mặc dù hung dữ, nhưng tâm địa không xấu. Đổi lại là người bình thường, vào loại thời điểm đó thì làm gì còn chú ý đến sự sống chết của người ngoài, bản thân tranh thủ thời gian trốn chạy để khỏi chết mới là thượng sách.

Cô nương này chưa nói tới hỉ ác, nhưng hành động này của cô ta cũng đã làm cho Dương Khai sinh ra hảo cảm, nhịn không được nói: “Ta cùng bọn họ không oán không cừu, bọn hắn chắc có lẽ sẽ không làm gì ta a?”

Nữ tử liếc mắt nhìn hắn, cười lạnh nói: “Ngươi là tu lụyện giả đến từ hành tinh khỉ ho cò gáy nào vậy? Tâm tư đơn thuần như vậy mà có thể sống đến bây giờ sao? Chưa nghe nói qua “Sa Hạt lướt qua, không một ngọn cỏ” hay sao?”

“Sa Hạt?” Dương Khai .

Nữ tử quát khẽ nói: “Đừng nói nhảm nhiều quá, muốn sống thì câm miệng cho ta, không là ta ném ngươi đi bây giờ!”

Đường đường là một vị Thượng phẩm Ma Vương, là thủ hộ giả của Hằng La Tinh Vực, vậy mà lại bị một cô nương Hư Vương cảnh tầng một cho mắng không ngốc đầu lên được, Dương Khai quả thực có chút cạn lời. Bất quá hắn mặc dù không biết Sa Hạt là thứ quỷ yêu gì, nhưng hắn cũng có thể lờ mờ đoán ra, mấy chiếc chiến hạm đằng sau kia hẳn là đạo tặc vũ trụ.

Đạo tặc vũ trụ loại đồ vật này, bất kỳ tinh vực nào cũng tồn tại, hoặc nhiều hoặc ít, hoặc mạnh hoặc yếu, ưa thích mua bán không vốn, bay lượn trong tinh không, lấy mạnh hiếp yếu, giết người cướp của. Chiến hạm thương đoàn bay trong tinh không đụng phải bọn hắn, hoặc là lưu lại lộ phí, hoặc là đổ máu một hồi.

Hằng La Tinh Vực trước kia có hai nhóm đạo tặc vũ trụ danh tiếng lớn nhất, chính là Tinh Hà Chi Tích cùng Di Khí Sào Huyệt, bất quá sau khi Dương Khai trở thành Thủ Hộ Giả của tinh vực thì liền diệt trừ tận gốc hai nhóm đạo tặc vũ trụ này. Thế nhưng đạo tặc vũ trụ vẫn giống như măng mọc sau mưa, diệt xong một mảnh liền mọc ra một mảnh, tầng tầng lớp lớp.

Khi nữ tử đi bên cạnh Dương Khai hiện thân, mấy tàu chiến hạm bên kia liền phát hiện ra tung tích của cô ta, giờ phút này tất nhiên là bám theo không bỏ. Tu vi của nữ tử mặc dù không tầm thường, nhưng dù sao trước đây cũng bị thương, giờ phút này lại kéo lấy một kẻ “vướng víu” như Dương Khai, khiến cho “tốc độ đại giảm”, làm sao có thể nhanh hơn cường binh mãnh hạm của người ta được, khoảng cách giữa hai bên được kéo lại càng ngày càng gần.

Dương Khai sau khi bị chửi, ngược lại cũng biết trung thực một hồi. Nhưng khi nhìn thấy nữ tử sắp sửa không thoát được truy binh, cùng đồ mạt lộ rồi, liền nhịn không được hỏi lại một câu: “Ngươi không có tinh toa sao?”

Nữ tử mặt lạnh xuống, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước: “Bị đánh nát rồi!”

Dương Khai ah xong một tiếng, lại nói: “Tình huống không ổn a, ngươi sắp sửa bị đuổi kịp rồi.”

“Ngươi có thể câm miệng hay không?” Nữ tử quay đầu lại, hung dữ trừng hắn, trong nội tâm chỉ cảm thấy nam nhân này ồn ào muốn chết, bản thân trốn chạy để khỏi chết trốn đã cảm thấy vô cùng lo lắng rồi, vậy mà còn phải nghe hắn lải nhải nữa chứ.

Dương Khai ngượng nghịu cười một tiếng, ngoan ngoãn câm miệng lại.

Vài giây sau, nữ tử chợt thở dài một tiếng, nói: “Ngược lại là ta liên lụy ngươi rồi, chúng ta trốn không thoát. Đợi lát nữa ta sẽ cho tạo cơ hội cho ngươi, ngươi hãy tự mình chạy đi, nếu như còn sống, nhớ đi đến Bích Vân Tinh Vô Nhai Tông, nói bọn hắn hãy di chuyển đi, nếu không đến khi Sa Hạt trả thù, lúc đó sẽ có tai hoạ ngập đầu giáng xuống.”

Dương Khai kinh ngạc: “Ngươi muốn liều mạng, giúp ta đào tẩu?” Đây là tình cảm cao thượng bực nào, khiến cho hắn không khỏi cảm thấy có chút cảm động, so ra, bản thân lén lút ẩn dấu thực lực, đi theo cô ta xem kịch vui ngược lại có vẻ hơi hèn hạ vô sỉ a.

Nói đi cũng phải nói lại, hắn cũng không phải cố ý như thế, chỉ là may mắn gặp dịp mà thôi.

Bọn truyen.Full .io và truyen.full. com, trum_truyen. vn ăn cắp trắng trợn công sức bên mình nhiều quá nên bên mình ra chậm lại hoặc ẩn bên đó sẽ không thấy được chương

Chỉ vào web bên mình mới có nhé! Hơn mấy chục chương trước

Các bạn vào mê truyện hot hoặc truyen.azz thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

 Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót nhé các bạn.

Nữ tử cắn răng nói: “Ngươi cho rằng ta muốn sao? Trốn không thoát, chỉ có thể buông tay đánh cược một lần, bằng không ngươi đi ngăn trở bọn hắn, ta chạy trốn, chỉ bằng tu vi của ngươi, e rằng vừa đối mặt với bọn chúng thì liền chết không có chỗ chôn!” Sau khi nói xong, sắc mặt của nữ tử chợt hòa hoãn đi rất nhiều: “Hơn nữa, ngươi đại khái là trốn không thoát đâu... Bất quá luôn luôn có một cơ hội, nói tóm lại, là ta liên lụy ngươi rồi, về sau nếu như cùng chết, trên đường hoàng tuyền ngươi chớ có trách ta.”

Dương Khai hít hít cái mũi: “Ngươi rốt cuộc làm gì mà chọc tới bọn hắn, khiến cho bọn hắn truy cùng diệt tận ngươi như vậy.”

Nữ tử cười lạnh: “Sa Hạt tàn bạo, người người đều có thể tru diệt, ta bất quá chỉ là giết chết Tam đương gia của bọn chúng mà thôi.”

Đúng vào lúc này, chiến hạm phía sau truyền đến một cái thanh âm già nua, thanh âm kia bén nhọn vô cùng, nghe qua giống như tiếng kim thiết ma sát, đâm thẳng vào nội tâm, phảng phất có một con mèo đang cào cào trái tim vậy, làm cho người ta cảm thấy khó chịu vô cùng: “Mai Tửu Nhi, ngươi giết Tam đệ của ta, thù này không báo, Sa Hạt sẽ không còn chỗ đứng trong thiên hà nữa. Ngươi yên tâm, đợi tí nữa bắt được ngươi, lão phu sẽ làm cho ngươi muốn sống không được muốn chết không xong, Vô Nhai Tông, Bích Vân Tinh kia, cũng tất nhiên sẽ không còn một ngọn cỏ, chó gà không tha, chôn cùng với Tam đệ của ta!”

“Ác như vậy?” Dương Khai kinh hãi nói.

Nữ tử được gọi là Mai Tửu Nhi cười lạnh nói: “Tác phong của Sa Hạt chính là như thế, ai chọc bọn hắn, bọn hắn liền diệt người đó. Chẳng những người chọc bọn hắn gặp chuyện không may, ngay cả tông môn, hành tinh bọn họ tu lụyện cũng sẽ gặp chuyện không may.”

Nữ tử quay đầu nhìn qua Dương Khai, cười khẩy nói: “Sợ?”

Dương Khai cả giận nói: “Đám người phát rồ như thế, thiên lý bất dung!”

Mai Tửu Nhi cười to: “Thiên lý? Trên đời này nếu như có thiên lý, vậy thì còn tu lụyện để làm cái gì?” Nữ tử nhỏ yếu, lại nói chuyện một cách rất tùy ý, rất có khí chất phóng khoáng, làm cho người ta phải ghé mắt nhìn vào.

Sao đó nữ tử bỗng ngưng cười, lại thở dài: “Ta chỉ hận bản thân tu hành không đủ, nếu như đầy đủ cường đại, liền quét sạch những uế vật làm vấy bẩn tinh vực này, mang tới cho tinh vực này một ngày mai tươi sáng hơn!”

Dương Khai trừng mắt nhìn qua cô ta: “Cô nương chí khí thật lớn!”

Mai Tửu Nhi hừ lạnh: “Tinh vực chi chủ không làm, vậy thì chúng ta chỉ có thể tự mình cố gắng làm thôi.”

Dương Khai xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán: “Tinh vực chi chủ... Là ý tứ gì?”

Mai Tửu Nhi nhíu mày nhìn qua hắn: “Ngươi từ chỗ nào mọc ra vậy? Ngay cả chuyện phiến tinh vực này có chủ mà cũng không biết sao?”

Dương Khai liền lắc đầu như trống bỏi.

Mai Tửu Nhi nói: “Thật đúng là một tiểu tử vô tri, tinh vực này vốn là không có chủ, trước đó đã lâu, chỉ có một vị Tinh Không Đại Đế, về sau... Mà thôi mà thôi, không nói đến tên kia nữa, nói ra chỉ cảm thấy phiền, nều còn có khí lực thì không bằng tiếp tục trốn chạy để khỏi chết thì hơn.”

Dương Khai chột dạ vô cùng, nói: “Ngươi nhận thức người kia?”

“Tất nhiên là không biết.” Mai Tửu Nhi cắn răng, nói: “Nếu là nhận thức, ta nhất định phải hỏi hắn xem hắn còn quản hay đã mặc kệ cái tinh vực này rồi. Nếu như hắn đã mặc kệ, vậy thì để ta quản! Tinh vực những năm trước đó chìm trong chiến loạn, hiện tại đúng là thời điểm để nghỉ ngơi lấy lại sức, nhưng lại có những đồ vật ô uế này không biết từ đầu xuất hiện. Hắn vậy mà không để ý tới, vậy thì còn làm tinh vực chi chủ gì nữa chứ?”

Dương Khai cúi đầu, chỉ cảm thấy mỗi một lời một chữ của Mai Tửu Nhi như hóa thành cự chùy vang trời nện vào đầu mình, nện đến mức bản thân không thể ngóc đầu lên được.

Tinh vực những năm trước đó quả thực là đã chìm trong chiến loạn, sự tình Đại Hoang Tinh Vực xâm lấn tất cả các tinh vực năm đó náo lên một trận sinh linh đồ thán, mặc dù cuối cùng cũng bị khu trục ra ngoài, nhưng Hằng La Tinh Vực bên này cũng chịu tổn thất không hề nhỏ.

Mai Tửu Nhi hình như có oán khí rất lớn m đối với vị tinh vực chi chủ kia, cũng không biết có phải là bởi vì phía sau có truy binh, đã đến bước đường cùng rồi hay không, mà nữ tử này vừa mắng lên thì liền không ngừng được nữa, nói chuyện cũng không phải quá khó nghe, chỉ lộ ra một cỗ ý tứ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Đang lúc chửi hay, nữ tử đột nhiên cảm thấy bàn tay mình bị siết chặt lại, khuôn mặt của Mai Tửu Nhi chợt biến đổi, hàn quang lóe lên, một thanh lợi kiếm liền gác lên trên cổ của Dương Khai, sắc mặt tái nhợt của cô có chút đỏ ửng: “Ngươi nắm lấy ta tay làm chi!”

Dương Khai vội vàng giải thích: “Đừng xúc động đừng xúc động, chỉ là cho ngươi thứ này mà thôi.”

Không đợi cho Mai Tửu Nhi kịp hỏi nhiều, cô liền cảm giác trên tay mình có nhiều hơn một vật, khi cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy nam nhân bên cạnh đã nhét cho mình một cục đá.

Đó là một cục đá lớn cỡ lòng bàn tay, cực kỳ bất quy tắc. Lông mày của Mai Tửu Nhi nhíu lại thành một đường, nói: “Cái gì đây?”

Thần niệm khẽ đảo qua, nhưng lại căn bản nhìn không ra cục đá kia có gì cổ quái, nửa điểm Linh khí cũng không, phảng phất chỉ là một cục đá tiện tay nhặt được ở ven đường.

Cô không hiểu Dương Khai cho cô một thứ như vậy vào lúc này để làm gì.

Dương Khai che miệng ho nhẹ một tiếng, nói: “Đây là Thần Vật, bên trong huyền diệu vô cùng, có vật này tương trợ, chúng ta có thể... Ai, ta nói còn chưa dứt lời, sao ngươi lại ném đi rồi.”

“Ngươi bị bệnh tâm thần à?” Mai Tửu Nhi hằm hằm nhìn Dương Khai, nguy cơ sinh tử bực này đến trước mắt rồi, vậy mà hắn vẫn còn tâm tư vui đùa như vậy. Thần Vật chó má, huyền diệu vô cùng gì chứ, lấy tu vi Hư Vương cảnh của cô cũng không thể nhìn ra hòn đá kia có địa phương gì đặc biệt. Trường kiếm vẫn y nguyên gác trên cổ của Dương Khai, mặc dù vậy cô vẫn mang theo Dương Khai lẩn trốn, vẻ mặt băng hàn nói: “Nói, có phải cố ý muốn chiếm tiện nghi của ta đúng không?”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement