Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Trong trướng không chỉ có Băng Vân, còn có Cơ Dao, lại nhìn bài trí trong trướng, Dương Khai giật mình, trong lòng biết đây là doanh trướng của Cơ Dao. Cơ Dao tại Bính thần quân là tổng trấn, quyền cao chức trọng, tự nhiên có tư cách có được cho mình một không gian tư nhân.

 

Chỉ là không biết tại sao Băng Vân lại muốn gặp hắn ở chỗ này.

 

“Bái kiến tiền bối!” Dương Khai thu liễm tâm thần, khom mình hành lễ, Tô Nhan phía sau cũng vén áo thi lễ: “Đệ tử bái kiến sư tôn!”

 

Băng Vân cười cười, giơ tay lên nói: “Đứng dậy đi, cũng không phải người ngoài, không cần khách sáo như vậy.”

 

Dương Khai ngồi thẳng lên, nhìn thoáng qua Cơ Dao đứng sau lưng Băng Vân, cười ha hả nói: “Nhiều năm không gặp, sư muội phong thái như trước.”

 

Cơ Dao cúi đầu, nhẹ nhàng thi lễ: “Bái kiến sư huynh.” Thanh âm khinh nhu, còn có hơi run rẩy.

 

“Ngồi xuống rồi nói.” Băng Vân đưa tay chỉ vào cái ghế ở bên.

 

Dương Khai sợ hãi: “Tiền bối ngồi đi, vãn bối đứng đây là được.”

 

Băng Vân trừng mắt liếc hắn một cái nói: “Đừng cái gì tiền bối vãn bối nữa, hôm nay mọi người đều là quân đoàn trưởng, tự nên bình khởi bình tọa, ngày sau trên chiến trường, Bính thần quân ta nói không chừng còn có chỗ phiền ngươi, ngươi cần phải khách sáo với ta như vậy sao?”

 

Đã nói đến nước này rồi, Dương Khai nghĩ nghĩ, liền nghe lời, ngồi xuống.

 

Băng Vân lúc này mới cười nói: “Vậy là được rồi, không nói đến hai tông ta vốn là cùng nhau trông coi, đệ tử bảo bối này của ta cũng một lòng với ngươi, vốn là người một nhà, về sau không cần câu nệ khách khí như vậy.”

 

Dương Khai có tật giật mình, trán đổ mồ hôi, gật đầu đồng ý.

 

Băng Vân chuyển lời nói: “Nghe Lý tổng quân nói vài chục năm gần đây ngươi đều tại hạ vị diện tinh vực? Tinh vực hết thảy tốt chứ?”

 

Dương Khai trả lời: “Tinh vực hết thảy mạnh khỏe, cũng không có đại sự gì.”

 

“Vậy là tốt rồi.” Băng Vân gật đầu.

 

Dương Khai vốn tưởng rằng nàng gọi mình tới có chuyện gì quan trọng cần thương lượng, ai ngờ sau khi ngồi xuống Băng Vân cũng không có chuyện gì, chỉ thuận miệng nói chuyện phiếm, Dương Khai tự nhiên là có hỏi tất đáp.

 

Ngược lại là Băng Vân đảm nhiệm quân đoàn trưởng nhiều năm, Dương Khai mới đến, có một vài vấn đề cần thỉnh giáo nàng, Băng Vân cũng không tàng tư, đem một ít kinh nghiệm nhiều năm qua mình suất lĩnh chỉ huy đại quân chiến đấu Ma tộc, thống soái quân đoàn không hề giữ lại mà chia sẻ.

 

Dương Khai cảm thấy thu hoạch rất nhiều, dụng tâm ghi nhớ.

 

Hai người đang nói chuyện, sau lưng, Tô Nhan cùng Cơ Dao đã lặng lẽ truyền âm nói chuyện, thỉnh thoảng hé miệng mỉm cười.

 

Nửa canh giờ sau, thừa dịp Băng Vân rảnh uống trà, Tô Nhan mở miệng nói: “Sư tôn, đệ tử gần đây lúc tu luyện Đế nguyên đi đến vùng đan điền liền ẩn ẩn có chút cảm giác tắc, không biết có phải xảy ra vấn đề gì hay không?”

 

Băng Vân nghe vậy quay đầu nhìn nàng, Tô Nhan xấu hổ, cúi đầu.

 

Băng Vân cười cười: “Ngươi đi theo ta, ta thay ngươi kiểm tra.”

 

“Vâng!” Tô Nhan cung kính đáp lời, theo Băng Vân bước ra ngoài.

 

Sau khi hai người đi, Dương Khai chau mày, nhìn qua Cơ Dao nói: “Sư muội, Tô Nhan tu luyện xảy ra vấn đề?” Việc tu luyện như xảy ra vấn đề cũng không phải là việc nhỏ, nhẹ thì Đế nguyên nghịch chuyển, trùng kích kinh mạch, nặng thì tẩu hỏa nhập ma, tu vi tận phế, Dương Khai không thể không khẩn trương, lập tức lo lắng nói: “Sao chưa từng nghe nàng nhắc qua.”

 

Cơ Dao sâu kín liếc Dương Khai, nhưng sau đó xoay người bước vào trong trướng.

 

Dương Khai thấy nàng như vậy, cảm thấy khó hiểu, hỏi một câu, ai ngờ Cơ Dao không để ý hắn, tiến vào trong trướng liền trực tiếp bức rèm che xuống.

 

Dương Khai gấp vl a, muốn cùng đi ra ngoài xem Tô Nhan xảy ra chuyện gì, nhưng việc này liên quan cơ mật công pháp Băng Tâm cốc tu luyện, hắn không phải đệ tử Băng Tâm cốc, thật sự không nên làm vậy.

 

Đi qua đi lại một hồi, Dương Khai bỗng giương mày lên, mơ hồ cảm giác chuyện này có chút không đúng, tròng mắt lòng vòng, miệng hơi vểnh lên một vòng cười tà ác :V.

 

Theo đạo lý mà nói, nếu Tô Nhan tu hành xảy ra vấn đề gì, thế nào cũng nên nói qua với hắn, hơn nữa Băng Vân cũng không cần phải đi cấm mình không cho đi theo, thế mà lại trực tiếp đem Tô Nhan đi.

 

Chuyện hôm nay có chút kỳ quặc a.

 

Nghĩ tới đây, Dương Khai đi tới cửa vào trướng, thăm dò hướng ra ngoài nhìn, chỉ thấy ngoài trướng trống rỗng, vốn có mấy võ giả canh giữ ở bên ngoài doanh trướng đều đã không thấy bóng dáng đâu, bốn phía càng không có thân ảnh đội ngũ tuần tra.

 

Lại quay vào, Dương Khai hít hít mũi, như có tật giật mình tả hữu dò xét quanh, sau đó hai tay chắp sau lưng đi đến trước rèm che trướng, nắm tay ho nhẹ một tiếng: “Sư muội...”

 

Trong trong trướng không có hồi âm, nhưng Dương Khai rõ ràng nghe được tiếng Cơ Dao hô hấp dồn dập. :3

 

“Ta có thể đi vào hong?” Dương Khai hỏi lại.

 

Trong phòng vẫn không có hồi âm, một hồi lâu, thanh âm trầm thấp của Cơ Dao mới truyền tới: “Ai còn ngăn ngươi hay sao?” Trong tiếng còn khẽ cáu, còn kèm theo một chút u oán.

 

Dương Khai lặng lẽ cười cười, xốc bức rèm che lên, cất bước vào hẳn bên trong, bên trong không có trang trí rườm rà như nữ tử bình thường, đệ tử Băng Tâm cốc tính tình tương đối nhạt mạc, đối với phương diện sinh hoạt cũng không có truy cầu quá lớn, cho nên bài trí trong trướng Cơ Dao vừa xem hiểu ngay, duy chỉ có trên giường có treo một cái màn che màu hồng phấn, làm cho không gian không lớn tăng thêm một phần sắc thái.

 

Lúc này, Cơ Dao an vị bên giường, đứng quay lưng về phía Dương Khai, cúi đầu, như một pho tượng, bất động không nói, dưới ánh nến, ấn chiếu lên khuôn mặt trắng noãn kia thành một mảnh đỏ thẫm.

 

Dương Khai xoa xoa hai tay, bước nhẹ nhàng, trông như thôn vương lão hán thừa dịp ban đêm trộm đạo Lý quả phụ.

 

Đi tới bên cạnh Cơ Dao, đặt mông ngồi xuống, tay bắt được tay nàng.

 

Cơ Dao lách người ra, quay lưng lại với hắn.

 

Dương Khai ha ha cười cười, đưa tay đặt lên bờ vai nàng: “Làm sao vậy, còn tức giận sao, nói cho ta nghe, ai chọc giận ngươi.”

 

Cơ Dao thở dài, nói khẽ: “Không còn mặt mũi gặp người.”

 

“Cái gì cái gì?” Dương Khai bị nàng nói cho khó hiểu, “Làm sao lại không còn mặt mũi gặp người.”

 

Cơ Dao lại thở dài một tiếng, xoay người lại, nhìn thẳng hai mắt Dương Khai, bất đắc dĩ nói: “Sư tôn gọi ngươi tới, vì sao lại gọi tới doanh trướng của ta, ngươi cho rằng tiểu sư muội trên việc tu luyện thật sự xảy ra vấn đề gì, cần được sư tôn giải thích nghi hoặc sao?”

 

Dương Khai sớm đã nghĩ đến tầng này rồi, nhưng lại giả không biết, ngạc nhiên nói: “Ý của ngươi là...”

 

Cơ Dao đỏ mặt nói: “Sư tôn cố ý gặp ngươi ở chỗ này, tiểu sư muội cũng là tùy tiện tìm lấy cái cớ, cùng sư tôn rời đi, chính là vì... Vì cho ngươi cùng ta một không gian.”

 

Dương Khai trợn mắt nói: “Các nàng cũng biết?”

 

Cơ Dao thò tay bụm mặt: “Về sau thật sự không còn mặt mũi đi gặp tiểu sư muội rồi, phải làm sao bây giờ a.”

 

Dương Khai dở khóc dở cười, kéo tay nàng tới, đặt tay mình lên an ủi nói: “Dù là như vậy, vậy cũng không có gì, Băng Vân tiền bối cùng Tô Nhan đã biết, vậy sau này chúng ta cũng không cần phải lén lút như vậy.”

 

“Không được!” Cơ Dao lắc đầu, sợi tóc bay múa, “Nếu tiểu sư muội không phải tiểu sư muội... Vậy cũng không có gì, thế nhưng mà nàng là tiểu sư muội, cái này nếu lan truyền ra ngoài... Ta làm sư tỷ, sao có thể cướp nam nhân sư muội?”

 

“Vậy làm sao bây giờ, các nàng cũng đã biết.”

 

Cơ Dao cắn chặt cặp môi đỏ, trong mắt vẻ do dự giãy dụa, một lát sau nhìn Dương Khai, đau khổ nói: “Về sau chúng ta không gặp lại, đây là lần cuối cùng!”

 

Dương Khai nháy mắt mấy cái, hắn còn chưa kịp nói gì, Cơ Dao đã cúi người tới, đôi môi lạnh buốt nhẹ nhàng nhấn lên.

 

Giống như là chuồn chuồn lướt nước, Dương Khai còn chưa kịp nhấm nháp được gì, Cơ Dao đã đứng dậy, rung giọng nói: “Ngươi đi đi!”

 

Dương Khai sao có thể đi? Tay kéo Cơ Dao vào trong ngực, thừa dịp nàng kinh hô há miệng, cúi đầu ấn xuống. Ưm ưm

 

Nhất thời ý loạn tình mê, tâm loạn như ma...

 

Trên giường, hai thân hình lửa nóng dây dưa lấy nhau, mới bắt đầu Cơ Dao còn thoáng phản kháng, nhưng chỉ ba năm tức sau liền đã thở gấp liên tục, hai tay nhẹ đặt trên cổ Dương Khai...

 

Quần áo lộn xộn, Dương Khai ngoài ý muốn phát hiện lần này Cơ Dao lại không có cự tuyệt, trước kia mình chỉ cần đụng tới thắt lưng nàng là nàng đã gắt gao thủ hộ, thế nhưng mà lúc này nàng đúng là nửa điểm phản kháng cũng không có.

 

Dương Khai được khích lệ này, càng phát như lang như hổ...

 

Đang bề bộn túi bụi, Dương Khai bỗng dừng động tác, mắt trợn tròn, lấy tay nắm lấy cái chăn, trùm lên trên người Cơ Dao đang quần áo tán loạn, sau đó quay đầu nhìn lại.

 

Cơ Dao thở hồng hộc, sắc mặt hồng hồng, thở hổn hển nói: “Sao vậy...”

 

Nói vừa xong liền ý thức được điều gì, trong gian phòng đó dường như nhiều thêm một người. Cẩn thận nghĩ lại, vừa rồi tựa hồ xác thực có một tia lực lượng chấn động.

 

Cơ Dao kinh hãi, ngưng thần nhìn lại, thấy một thân ảnh uyển chuyển đứng ở bên giường, người kia một tay xốc lên màn che màu hồng phấn, kinh ngạc nhìn phía trước, lộ vẻ kinh ngạc.

 

Người tới dường như cũng không nghĩ tới sẽ chứng kiến tràng cảnh này, nhất thời cũng có chút ngẩn người.

 

“Ngọc Như Mộng!” Cơ Dao nhíu mày, nhận ra thân phận của người đến. Đồng thời cũng biết sao nàng lại xuất hiện ở chỗ này, đích thị là kích phát Không Linh Châu tương liên cùng Dương Khai, mớ trực tiếp hiện thân nơi đây.

 

Dương Khai giật giật mắt, bật cười nói: “Như Mộng sao ngươi lại tới đây?”

 

Không có việc gì xấu hổ hơn việc này rồi, Dương Khai nửa nằm trên người Cơ Dao, giờ không biết là đứng dậy hay là không dậy mới tốt, coi như là nữ nhân thân cận bên người, vỡ lở việc này cũng xấu hổ vô cùng.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement