Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

"3000. . ." Hào Tự trong mắt tinh quang lóe lên, Tô Nhan bây giờ mới chỉ là Đế Tôn nhất trọng mà thôi, tu vi thần thức không tính quá mạnh, nếu nàng có thể thu 3000, vậy mình nhất định có thể thu càng nhiều hơn.

 

 

Đế Tôn nhất trọng đã như vậy, nhị tầng cảnh thì sao? Tam trọng thì sao? Lại lên Ngụy Đế? Nếu Nhất Giới Châu quan hệ trực tiếp với tu vi thần thức, như vậy tự nhiên là tu vi càng cao càng có thể phát huy tác dụng vật này.

 

Nắm chặt Nhất Giới Châu, Hào Tự nói: "Phu nhân, ta cảm thấy vật này tạm thời không cần giao cho Phó đại nhân, ta muốn tìm người thử nghiệm thêm công năng của nó trước, dù sao đại nhân còn đang luyện chế, sau có dư thừa lại cho Phó đại nhân một viên cũng không muộn, về phần đại nhân. . . Ta tự sẽ giải thích với hắn, sẽ không để hắn thành kẻ tiểu nhân nói không giữ lời."

 

Tô Nhan nghe vậy nói: "Đại nhân đã phân phó, hắn không có ở đây, Hào chưởng quân hết thảy tuỳ cơ ứng biến."

 

Hào Tự cười một tiếng: "Đa tạ phu nhân."

 

Nhất Giới Châu thứ nhất sinh ra, tin tức nhanh chóng lan truyền, dù sao thời điểm Dương Khai cùng Tô Nhan thí nghiệm đã thu hơn 70 chi đội tuần tra, mặc dù sau đó Hào Tự việc đầu tiên làm là lập tức hạ phong khẩu lệnh, nhưng nhiều người nhiều miệng, chuyện Nhất Giới Châu vẫn rất nhanh truyền ra ngoài.

 

Đại doanh Kỷ Tử quân lại náo nhiệt hẳn lên, quân đoàn trưởng các lộ nhao nhao tới chơi, tìm không thấy Dương Khai, liền quay qua nhìn Hào Tự không thả, từng đôi mắt đều chằm chằm vào Nhất Giới Châu trên tay Hào Tự, như sói đói nhìn mỹ vị.

 

Phó Nhân Kiệt nói Dương Khai đã đáp ứng cho hắn, cho nên hùng khó không ngại ngần gì mà trực tiếp tìm Hào Tự đòi hỏi, những quân đoàn trưởng khác sao có thể đáp ứng, nhất định phải phản công, có một viên Nhất Giới Châu nơi tay, thời khắc mấu chốt có thể phát huy ra tác dụng cực lớn, lúc này không ai khách khí với Phó Nhân Kiệt.

 

Ôn Tử Sam nói Dương Khai là trưởng lão Thanh Dương Thần Điện, viên Nhất Giới Châu thứ nhất này nên là đồ của Thanh Dương Thần Điện, do hắn đảm bảo sử dụng.

 

Lôi Hồng nói Dương Khai xuất thân Nam Vực, càng được di trạch Minh Nguyệt Đại Đế, bây giờ cũng nên báo lễ. Nhất thời, mặc kệ là cùng Dương Khai quen thuộc hay là chưa quen thuộc, đại doanh Kỷ Tử quân nhao nhao túi bụi, người tính tình nóng nảy càng là kém chút vén tay áo lên nhất quyết thắng bại. . .

 

Cũng may Nhất Giới Châu được giữ trên tay Hào Tự, mặc dù Hào Tự tu vi không tính quá cao, chỉ có Đế Tôn nhị tầng cảnh, nhưng hắn là Đại Đế chi tử, các lộ quân đoàn trưởng mặc dù đỏ mắt Nhất Giới Châu trên tay hắn, cũng chỉ có thể đánh bài tình cảm, nếu đổi là người khác, chỉ sợ sớm đã bị người đoạt đi.

 

Ngay cả xưa nay không tranh quyền thế Băng Vân cũng dính vào, cố ý gọi Tô Nhan tới hỏi thăm Nhất Giới Châu.

 

Tô Nhan vô kế khả thi, liên hệ Dương Khai cũng không có đáp lại, lòng biết Dương Khai hẳn là đang chuyên tâm luyện hóa, chỉ có thể tĩnh tâm chờ đợi.

 

Cãi nhau nửa tháng, chuyện kinh động đến Thất Vụ Hải, Lý Vô Y chiếu hạ lệnh, lệnh Hào Tự đem Nhất Giới Châu đến Thất Vụ Hải, Lý tổng quân hảo hảo nghiên cứu một phen.

 

Người khác kiêng kị thân phận Đại Đế chi tử của Hào Tự, Lý Vô Y lại không kiêng kị, tổng quân chi mệnh, Hào Tự cũng không dám không tuân theo, ngoan ngoãn đem Nhất Giới Châu tới Thất Vụ Hải.

 

Hào Tự từ Thất Vụ Hải trở về, cùng một đám quân đoàn trưởng lặng lẽ nhìn nhau, mọi người đều biết, Nhất Giới Châu đến Thất Vụ Hải, đại khái là không thể trở lại, bây giờ chỉ có thể chờ Dương Khai từ tinh vực trở về, xem có thể mang thêm một ít Nhất Giới Châu trở về hay không.

 

Cho nên mặc dù Nhất Giới Châu không còn, nhưng các quân đoàn trưởng vẫn lưu tại trong Kỷ Tử quân, Hào Tự đuổi cũng không đi, cảm thấy thật sự đáng ghét.

 

Bên người mấy vị phu nhân của Dương Khai càng vây tụ không biết bao nhiêu nữ cường giả đến từ các lộ đại quân, giữa nữ nhân xưa nay nói chuyện tương đối tốt, các quân đoàn trưởng không thể đột phá từ Hào Tự, chỉ có thể đem ánh mắt nhắm vào mấy vị phu nhân của Dương Khai, đi đường cong cứu quốc.

 

Trong tinh vực, sau khi Dương Khai biết được việc này cũng dở khóc dở cười, trước đó hắn cũng không nghĩ tới Nhất Giới Châu lại nhận được truy phủng như vậy, nhưng nghĩ lại, không gian bí bảo có thể thu vật sống cho tới bây giờ đều chưa từng có qua, bây giờ lại xuất thế, những quân đoàn trưởng kia tự nhiên đỏ mắt mưu cầu danh lợi.

 

Trong lúc cấp bách bèn đưa tin về, để Hào Tự chuyển cáo, chỉ cần thời gian dư dả, chờ ngày hắn trở về, các lộ quân đoàn trưởng mỗi nhà một viên Nhất Giới Châu không thành vấn đề.

 

Tin tức truyền ra, Kỷ Tử quân mới yên tĩnh xuống, các lộ quân đoàn trưởng ai về nhà nấy.

 

Luyện hóa Nhất Giới Châu cũng không tính khó, ngoại trừ Nhất Giới Châu thứ nhất Dương Khai phí hết tâm tư ra, càng luyện chế càng thấy mượt, thời gian luyện chế càng rút ngắn dần.

 

Từng viên từng viên Nhất Giới Châu từ trên tay Dương Khai sinh ra, bây giờ trên cơ bản chỉ cần năm sáu ngày là có thể luyện chế ra một viên.

 

Chỉ là Tinh Giới hơn 50 quân đoàn, thời gian hơi có phần gấp gáp.

 

Thời gian trôi qua, bên cạnh lưỡng giới thông đạo, từng nhánh đại quân gối giáo chờ, những đại quân này là trận nhãn, trận vị cũng sắp thành hình, tất cả mọi người biết, ngày phản công không xa, mỗi võ giả đều nắm chặt thời gian cuối cùng này, cố gắng tăng lên tu vi thực lực của mình, để cầu gia tăng cơ hội sống sót trên chiến trường.

 

Đêm đen kịt, mây đen che lấp mặt trời, giữa thiên địa không thấy chút ánh sáng.

 

Bọn truyen.Full .io và truyen.full. com, trum_truyen. vn ăn cắp trắng trợn công sức bên mình nhiều quá nên bên mình ra chậm lại hoặc ẩn bên đó sẽ không thấy được chương

Chỉ vào web bên mình mới có nhé! Hơn mấy chục chương trước

Các bạn vào mê truyện hot hoặc truyen.azz thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

 Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót nhé các bạn.

 

Trong quân doanh các lộ đại quân, một mảnh tĩnh mịch, đội ngũ tuần tra lui tới không thôi.

 

Thiên địa run rẩy rất nhỏ, một bóng người đột ngột xuất hiện trong hư không, phảng phất vốn đã ở nơi đó, thấy không rõ thân ảnh, thấy không rõ diện mạo, cả người đều bao phủ bởi trong một tầng bóng tối thần bí.

 

Thân ảnh ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn bầu trời.

 

Ở ngoài ngàn dặm, trong đại doanh Ma tộc, đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa, Ngọc Như Mộng bỗng nhiên mở mắt, từ trên hương sàng nhảy xuống, phiêu nhiên ra ngoài trướng.

 

Cùng lúc đó, hai tòa doanh trướng phụ cận cũng cùng xốc mành lều lên, Trường Thiên cùng Bắc Ly Mạch đồng thời hiện thân.

 

Cùng liếc nhau, Bắc Ly Mạch quay đầu hướng phía lưỡng giới thông đạo, nhíu mày nói: "Hai vị cũng cảm thấy?"

 

Trường Thiên im ắng gật đầu, hai tay thả lỏng phía sau, ánh mắt thâm thúy, xuyên thủng hư không, im ắng va chạm với đôi mắt ở ngoài ngàn dặm kia.

 

Ngọc Như Mộng không hiểu: "Hắn làm sao lại xuất hiện? Không phải nói hắn bị Thiết Huyết cùng U Hồn đả thương sao? Lúc này chạy tới đây làm gì?"

 

Bắc Ly Mạch khanh khách một tiếng: "Nói không chừng là đến tìm cái chết"

 

Ngọc Như Mộng u lãnh lườm nàng một chút: "Cười đã chưa?"

 

Bắc Ly Mạch bĩu môi: "Nam nhân của ngươi gần nhất không tại, có phải dục cầu bất mãn hay không? Nổi khùng với lão nương làm gì? Nếu thật là dục cầu bất mãn, lão nương giúp ngươi tìm mấy nam nhân phát tiết."

 

"Cút!"

 

Dứt lời, bỗng quay đầu hướng một hướng khác, Bắc Ly Mạch cùng Trường Thiên cũng có chỗ phát giác, cùng nhau chú mục tới.

 

Bên kia, mấy đạo lưu quang cực nhanh đuổi đến, riêng phần mình tản ra khí tức kinh thiên động địa, rõ ràng là mấy vị Đại Đế.

 

Các Đại Đế hiển nhiên cũng có chỗ phát giác, lập tức từ Thất Vụ Hải tới, người ở phương xa lại nhao nhao nhìn qua bên này, Trường Thiên nhẹ gật đầu, xem như bắt chuyện qua cùng các Đại Đế.

 

Uy nghiêm Đại Đế tràn ngập, 55 lộ đại quân đều bị kinh động, chỉ một thoáng, mỗi một tòa quân doanh đều náo nhiệt lên, vô số võ giả từ trong doanh trướng đi ra, hướng lại nơi phát ra lưu quang, mắt lộ ra vẻ sùng bái.

 

Xoát xoát vài tiếng, ba đạo lưu quang xẹt qua chân trời, hiện thân trước các đại quân đoàn, lộ ra ba thân ảnh.

 

Tuy là đêm tối, ba thân ảnh kia cũng sặc sỡ loá mắt, có người từng thấy các Đại Đế tự hào giải thích với đồng bạn bên người, vị này là Thiết Huyết Đại Đế, vị này là U Hồn Đại Đế, vị này là Thú Võ Đại Đế. . .

 

Ba vị Đại Đế đứng sóng vai, phía sau là quân đoàn Tinh Giới, phía trước là một vùng tăm tối, giống như có thể thôn phệ vạn vật.

 

Trong Kỷ Tử quân, Hào Tự phía trước, tất cả tổng trấn đứng ở sau lưng, Dương Khai không tại, nơi đây Hào Tự làm chủ.

 

Quan sát một hồi, Hào Tự nhíu mày không hiểu: "Các Đại Đế làm sao bỗng giá lâm nơi này?" Chuyện hắn cũng không biết, ai còn có thể biết?

 

Hào Tự quay đầu nhìn qua các tổng trấn: "Các ngươi trước đó có ai nghe được tin tức gì hay không?"

 

Mọi người đều lắc đầu.

 

"Kì quái. . ." Hào Tự đầy mặt nghi hoặc.

 

Chúc Tình nói: "Các Đại Đế dường như đang giằng co cùng ai đó."

 

Đám người kinh dị, cùng nhau nhìn lại nàng, Hào Tự trầm giọng nói: "Xác định?"

 

Chúc Tình chậm rãi lắc đầu: "Không Thấy rõ lắm, nhưng bên kia xác thực có người."

 

Một loạt thanh âm hít vào khí lạnh vang lên, Chúc Tình không nói như vậy, bọn hắn còn có chút không rõ, nhưng được nàng nhắc nhở như vậy, lại nhao nhao vận dụng hết thị lực nhìn tới bên kia, quả nhiên nhìn thấy bên kia có một bóng người mờ ảo.

 

"Dạ Ảnh Đại Đế!" Hào Tự trầm giọng quát.

 

Nếu nói trên đời này còn có người nào có thể làm cho ba vị Đại Đế liên thủ xuất động, còn giằng co, vậy cũng chỉ có Đại Đế khác, mà bây giờ, Đại Đế còn đứng ở phe đối lập Tinh Giới, cũng chỉ có một người.

 

Tây Vực Ảnh Sát điện, Dạ Ảnh Đại Đế Tàn Dạ!

 

Chúc Liệt hỏi một câu giống như vấn đề của Ngọc Như Mộng: "Hắn không phải bị Thiết Huyết đại nhân cùng U Hồn đại nhân liên thủ đả thương sao, làm sao lại xuất hiện ở đây?"

 

Tàn Dạ bị đánh thương, việc này không phải bí mật gì. Mấy năm trước, Thiết Huyết Đại Đế liên thủ với U Hồn Đại Đế truy kích Tàn Dạ, một hồi kinh thiên đại chiến, Tàn Dạ không địch lại bại lui, trúng Thiết Huyết một quyền, từ đó ẩn nấp không ra, cho đến vừa rồi mới lộ diện.

 

"Có lẽ là chữa khỏi vết thương rồi?" Phục Linh ngây thơ trả lời.

 

Chúc Liệt chậm rãi lắc đầu, không nói thụ thương từ Đại Đế có thể trong thời gian ngắn như vậy dưỡng tốt hay không, dù thương thế khỏi hẳn, cũng không nên xuất hiện ở đây. Với hắn mà nói, hiện giờ trên chiến trường tứ phía đều là địch, một mình xâm nhập như vậy là không khôn ngoan, không ai rõ Tàn Dạ đến cùng là có ý đồ gì.

 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement