Cây rìu kia vốn chỉ lớn bằng cỡ bình thường, nhưng khi được tế ra thì lại bỗng nhiên bạo trướng. Ma uy khiến cho người ta sợ hãi truyền ra từ chỗ cây rìu kia, sau đó nó chợt hóa thành một rìu ảnh cự đại, bổ thẳng vào đầu của Dương Khai.
Uy lực của một rìu này, dù cho phía trước có là một tòa núi lớn thì cũng sẽ bị bổ ra.
Dương Khai đứng mũi chịu sào, bỗng đưa tay ra nắm chặt vào hư không. Thương Long Thương đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, chỉ thấy hắn tiện tay vẽ một đóa thương hoa, điểm trúng vào rìu ảnh bên kia.
Một tiếng nổ mạnh ầm ầm vang lên tựa như có tiếng long ngâm gầm thét, Dương Khai cùng tên Bán Thánh kia đều không tự chủ được mà lui về sau vài bước.
Tên Bán Thánh thấy thế thì trừng lớn hai mắt, ngạc nhiên đến cực điểm. Mặc dù hắn đã sớm được đám người Huyết Lệ cảnh báo, biết rõ không thể xem thường Dương Khai, nhưng khi tận mắt nhìn thấy hắn dùng một thương phá vỡ một kích của bản thân thì hắn vẫn cảm thấy có chút khó có thể tin.
Tên này thật sự có thực lực Bán Thánh! Ánh mắt hắn không tự chủ được mà nhìn về phía Thương Long Thương, đồng tử hơi lộ ra vẻ run sợ. Trong những lời cảnh báo của đám người Huyết Lệ, thứ trọng yếu nhất mà bọn hắn nhắc tới chính là thanh trường thương lai lịch quỷ dị này. Nghe nói thanh trường thương này có uy lực cực lớn, hiện tại xem ra quả nhiên là như vậy. Dương Khai dùng tu vi Thượng phẩm Ma Vương đối cứng với bản thân một kích mà không rơi xuống hạ phong, có lẽ nguyên nhân rất lớn là do uy năng của thanh trường thương này.
Dương Khai cường đại không khiến cho hắn muốn lùi bước, mà ngược lại còn kích phát tâm huyết cùng ngạo khí trong lòng hắn, chỉ nghe hắn hét lớn một tiếng: “Lại đến!”
Cây rìu kia được giơ lên cao, Ma Nguyên toàn thân hắn nhấp nhô, rót vào trong ma bảo, lại một rìu nữa được bổ xuống.
“Cút!” Dương Khai quát lên một tiếng, hắn tới đây là để điều tra tình hình, nào có thời gian tranh đấu vô vị với tên Bán Thánh này. Chỉ thấy thân hình hắn nhoáng một cái liền đánh về phía tên Bán Thánh kia. Thương Long Thương vẽ ra đầy trời thương ảnh, đâm thẳng về phía đối phương, hồn nhiên không để ý tới rìu ảnh đang bổ xuống đầu mình.
Tên Bán Thánh liền cảm thấy cực kỳ hoảng sợ.
Dương Khai vừa ra tay liền liều mạng như vậy thật sự khiến cho hắn cảm thấy chân tay có chút luống cuống. Nếu như hắn không tránh, vậy thì hai bên chắc chắn sẽ lưỡng bại câu thương, hơn nữa một rìu này của hắn cũng chưa chắc có thể đánh chết Dương Khai, thế nhưng nếu thật sự bị tên Dương Khai kia chọc trúng một thương, hắn tuyệt đối sẽ không có kết cục hay ho gì.
Nghe nói tên này lĩnh ngộ một loại võ công huyền bí gọi là võ đạo chân ý, một khi bị hắn gây thương tích, vậy thì võ đạo chân ý kia sẽ bắt đầu ăn mòn huyết nhục, làm cho người ta sống không bằng chết, ngay cả Bán Thánh cũng bất lực, chỉ có các Ma Thánh mới có năng lực khu trừ.
Trong một trận chiến trước đó tại Tinh Thần Cung, có một vị Huyết Ma đồng liêu bị võ đạo chân ý này gây thương tích, cuối cùng vẫn phải nhờ tới Huyết Lệ đại nhân ra tay hóa giải mới có thể giữ được tính mạng. Về phần những Ma Vương bị Dương Khai gây thương tích, nghe nói tất cả đều đã bị Huyết Lệ đại nhân vứt bỏ, giết chết tại chỗ rồi. Bởi vì Huyết Lệ đại nhân mặc dù có thể hóa giải võ đạo chân ý kia, nhưng cũng cần hao phí tinh lực cực lớn.
Đem tinh lực của một vị Ma Thánh lãng phí trên người của một đám Ma Vương, hiển nhiên là không tốt cho lắm, cho nên bọn hắn đều đã chết.
Đủ loại ý niệm hiện lên trong đầu hắn, sau đó vị Ma tộc Bán Thánh này quyết định thật nhanh, lập tức bứt trở ra, đồng thời triệu hồi ma bảo hình rìu của bản thân, múa ra một đoàn rìu ảnh trước người mình để phòng ngự.
Một hồi tiếng động đinh đinh đang đang vang lên, hai đạo thân ảnh một trước một sau, cấp tốc xông vào trong ma thổ.
Thần sắc của tên Ma tộc Bán Thánh càng lúc càng xấu. Đối mặt với lực đạo truyền đến từ thanh trường thương, hắn vậy mà lại có cảm giác rằng mình không thể chống đỡ được. Điều này khiến cho tròng mắt hắn không khỏi trừng lên, con mẹ nó, đây là lực lượng mà một tên nhân loại có thể có được ư? Nghe nói tên Dương Khai này có thể biến ra trăm trượng long thân, hiện tại xem ra, đúng là không giả!
Người đang đánh nhau sống chết với hắn đâu phải là một tên Nhân tộc tầm thường, mà rõ ràng chính là một đầu Cự Long trăm trượng! Đối phương có thể có được lực lượng như thế cũng là chuyện đương nhiên.
Càng làm cho hắn hãi hùng khiếp vía hơn nữa chính là việc Thương Long Thương truyền đến một cỗ khí tức kỳ lạ, với kiến thức cùng lịch duyệt của hắn, vậy mà lại không biết khí tức này rốt cuộc là cái gì. Cỗ khí tức này vô cùng huyền diệu và khó giải thích, giống như ẩn chứa huyền bí cực lớn, làm cho người ta đoán không ra, e rằng đó chính là võ đạo chân ý mà các Ma Thánh đã nói tới.
Điều này không khỏi khiến hắn càng thêm run sợ, trong lòng thầm hạ quyết tâm, tuyệt đối không thể để cho võ đạo chân ý này gây thương tích cho mình.
Lần trước Ma Thánh đại nhân chịu ra tay hóa giải võ đạo chân ý trong cơ thể của một vị Huyết Ma Bán Thánh, đó là bởi vì cục diện vẫn còn không quá tệ. Hiện tại thực lực của hai vị trưởng lão Long tộc tăng vọt, ba vị Ma Thánh đại nhân cần thời thời khắc khắc bảo trì trạng thái đỉnh phong, ứng phó cường địch, lúc này nếu như hắn bị thương, e rằng sẽ không có vận khí tốt được các Ma Thánh ra tay hóa giải nữa, đến lúc đó sống hay chết phải xem tạo hóa của bản thân hắn.
Có chỗ kiêng kị như vậy, một thân thực lực của tên Ma tộc Bán Thánh này không có cách nào có thể phát huy toàn diện, triệt để rơi xuống hạ phong, vừa đánh vừa lui hơn ngàn dặm.
Vài đạo thân ảnh trước sau xông ra từ sâu trong Ma Quật, người nào người nấy đều phát ra khí tức Bán Thánh.
Hiển nhiên bọn hắn là vì nhìn thấy đồng bạn của mình chật vật nên đến đây trợ giúp.
Thế nhưng bọn hắn còn chưa kịp tới gần thì đã nghe thấy một tiếng gầm giận dữ vang lên.
Kim quang đại phóng, thân hình của Dương Khai chợt tăng vọt, biến thành một thân ảnh khôi ngô cao tới trăm trượng đứng giữa thiên địa, ngay sau đó, thanh Thương Long Thương kia cũng hóa thành một cự vật dài trăm trượng.
Uy áp hãi nhiên ầm vang quét ra khiến cho hô hấp của mấy vị Bán Thánh đang đánh tới đều bị trì trệ, không tự chủ được mà dừng bước.
Long khu trăm trượng huy động cự thương trăm trượng quét ngang ra khiến cho thiên địa run rẩy một trận.
Mấy vị Bán Thánh không có ai dám sính cường nữa. Khi một thương kia quét tới, người nào người nấy cũng đều sắc mặt đại biến, bỏ chạy về phía sau, trong khi tên Bán Thánh đang tranh đấu với Dương Khai muốn tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể dốc sức liều mạng, thúc dục uy năng ma bảo của mình hóa thành cự phủ, đối chiến một kích với Dương Khai.
Sau đó, thân hình của hắn bay ngược lại, không ngừng nôn ra máu giữa không trung, hào quang của ma bảo hình rìu trên tay hắn dần trở nên ảm đạm, hiển nhiên là đã mất hết linh tính. Khi hắn một lần nữa đứng vững lại, khuôn mặt của hắn bỗng tràn ngập vẻ không cam lòng cùng phẫn nộ.
Nếu như Dương Khai thật sự là một tên Bán Thánh thì cũng thôi đi, bị đối phương đánh lui như vậy là do hắn tài nghệ không bằng người. Thế nhưng Dương Khai hiện tại vậy mà chỉ có tu vi Ma Vương thượng phẩm, như thế ngược lại chứng tỏ rằng bản thân hắn vô năng, hắn dù gì cũng là Bán Thánh, đã có khi nào gặp phải chuyện biệt khuất như vậy chứ?
Vạn hạnh trong bất hạnh chính là, mặc dù ngũ tạng lục phủ của hắn bị chấn động, đã thụ thương, nhưng cũng bất quá chỉ là chuyện nhỏ, cũng không bị võ đạo chân ý trong truyền thuyết kia gây thương tích.
Quay đầu nhìn sang mấy vị đồng liêu của mình một cái, sắc mặt khó coi của hắn lúc này mới hòa hoãn đi không ít. Chỉ thấy mấy vị đồng liêu kia vào giờ phút này cũng đều lộ ra thần sắc kiêng kị, không có ai dám tùy tiện tiến lên, ngược lại đã hòa tan sự khó xử cùng xấu hổ trong lòng hắn.
Dương Khai hoành thương, thân hình giống như một ngọn núi nhỏ của hắn đứng sừng sững giữa đại địa, một đôi long nhãn màu vàng nhạt làm cho người ta không dám nhìn thẳng, giọng nói như sấm rền của hắn chợt vang lên: “Muốn chiến thì tới, không chiến cút ngay!”
Mấy vị Bán Thánh nghe vậy, cái mũi đều sắp sửa xì khói ra.
Nơi này là Ma Quật, là nơi đại quân Ma tộc đóng quân, Dương Khai đơn thương độc mã xâm nhập nơi đây, vậy mà vẫn dám khẩu xuất cuồng ngôn như vậy! Nếu như là một người bình thường, thì dù có là một tên Ngụy Đế tới đây, vậy thì bọn hắn cũng sẽ tuyệt đối không dễ dàng tha thứ, cùng nhau xông lên, cho hắn biết kết cục của việc mạnh miệng.
Nhưng đối phương lại là Dương Khai.
Không nói đến việc vừa rồi hắn đã thể hiện ra thực lực sánh ngang Bán Thánh, ngoài ra hắn còn tinh thông Không Gian pháp tắc, vậy thì ai có thể giữ hắn lại? Đánh nhau với hắn, còn phải cẩn thận khắp nơi, không để cho võ đạo chân ý kia gây thương tích...
Thương thế bình thường thì bọn hắn có thể không quan tâm, nhưng loại thương thế ngay cả Ma Thánh cũng cảm thấy khó giải quyết thì không có ai trong số bọn hắn dám nhấm nháp. Hôm nay người có thể ngăn được đối phương, e rằng cũng chỉ có mấy vị Ma Thánh mà thôi, thế nhưng vào thời điểm khẩn yếu quan đầu hiện tại, các Ma Thánh sao lại có thể tùy tiện ra tay được?
Cho nên mặc dù sắc mặt tái xanh, thế nhưng mấy vị Bán Thánh cũng vẫn chỉ dám đứng yên tại chỗ, tỏ vẻ lạnh nhạt nhìn qua Dương Khai.
Dương Khai hừ lạnh, cũng không tiếp tục khiêu khích nữa. Hắn đến chuyến này, chủ yếu là vì tìm hiểu tình hình. Tình hình của Ma Quật tại Bắc Vực bên này không khác Đông Vực bên kia là mấy, nhưng sao lại phát sinh biến đổi lớn như thế, đây là chuyện mà hắn vẫn không hiểu.
Đứng ở bên ngoài Ma Quật không nhìn thấy rõ cho lắm, vậy thì vào sâu bên trong xem sao.
Nếu không phải như thế, Dương Khai sao lại một mình mạo hiểm như vậy?
Theo như tin tức tình báo, bọn người Huyết Lệ vẫn còn ở trong Nam Vực Tinh Thần Cung. Bọn hắn hình như đã biến chỗ đó thành đại bản doanh, cũng không biết có phải là đang cố ý nhục nhã Tinh Giới hay không. Tuy bọn hắn có thể chạy cực nhanh tới đây, nhưng chỉ cần hơi hơi có dị thường thì Dương Khai sẽ ngay lập tức bỏ chạy, nhất định không cho bọn người Huyết Lệ có cơ hội xuất thủ.
Thương Long Thương ở bên cạnh hắn phảng phất như một cây đại trụ thông thiên. Giống như cảm nhận được tâm ý của Dương Khai, thân thương bỗng phát ra một tiếng long ngâm, đầu thương có thân ảnh của một đầu Thương Long hiển hiện, quay quanh lấy trường thương, đầu rồng cực lớn nhô lên cao cao, quan sát thiên địa, giám sát tứ phương.
Dương Khai nhắm hai mắt, thư giãn tâm thần, thần niệm như thủy triều khuếch tán ra ngoài.
Nếu như đổi lại là một người khác thì tuyệt đối sẽ không dám làm như thế trong Ma Thổ. Bên trong Ma Quật có ma ý bộc phát, thần niệm ly thể, vô cùng có khả năng sẽ bị ma ý ăn mòn, lưu lại tai hoạ ngầm gì đó.
Nhưng hắn lại không giống người thường, một thân lực lượng của hắn đều đã hóa thành Ma Nguyên, sao lại phải sợ hãi ma ý trong Ma Quật cơ chứ.
Mục tiêu của Dương Khai rất rõ ràng, chính là ma tháp sừng sững trong Ma Quật. Các ma tháp này có thể kết nối lẫn nhau, sinh ra một loại hiệu quả giống như pháp trận xuyên qua không gian, giúp cho các Ma tộc có thể đi qua đi lại một cách nhanh chóng, vậy thì thần niệm của hắn tất nhiên cũng có thể nhảy xuyên qua được.
Mượn nhờ cái ma tháp này, Dương Khai sẽ có thể quét ra mê vụ trước mắt, đứng trên một độ cao mới nhìn xuống toàn cục, từ đó tìm hiểu được nguyên nhân khiến cho Ma Thổ khuếch trương.
Động tác này của hắn không có bất kỳ ý tứ giấu diếm nào, mấy tên Bán Thánh đang nhìn chằm chằm vào hắn ở gần đó tất nhiên đều phát giác ra được.
Trong đó có một tên Cốt Ma vặn vẹo đầu lâu, nhìn về phía ma tháp một cái, bích lục quỷ hỏa trong hốc mắt của hắn nhảy lên vài cái, hàm răng đóng mở của hắn chợt phát ra giọng nói giống như kim loại ma sát: “Gia hỏa này thật thông minh, lại nghĩ ra loại phương pháp này.”
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!