Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Thân thể Dương Khai bị không gian bốn phía áp súc, mỗi một tấc huyết nhục đều gánh chịu áp lực thực lớn, thậm chí xương cốt cũng ken két kêu lên. Từ trước tới nay, Dương Khai vẫn luôn lợi dụng Không Gian Chi Lực để trói buộc hành động của địch nhân, hôm nay đối mặt với Lý Vô Y, cuối cùng cũng biết được những người trước kia bị mình trói buộc có cảm giác như thế nào rồi.

Lực lượng không gian ép tới theo bốn phương tám hướng, chỉ bằng vào thân thể, căn bản là không thể nào chống lại được, dù hắn có nỗ lực kiên trì thì sớm muộn gì cũng sẽ bị ép thành bánh thịt mà thôi.

Dương Khai phẫn nộ quát một tiếng, Không Gian pháp tắc tỏa ra từ hai tay của hắn, từ từ đẩy ra hai bên, phảng phất như đang đẩy ra một cánh cửa vô hình. Mà theo động tác của hắn, một trận gợn sóng mắt thường có thể nhìn thấy được, lấy hai tay của hắn làm trung tâm, khuếch tán ra bốn phía.

Không Gian Chi Lực đè ép tới lập tức hòa hoãn đi rất nhiều.

Ánh mắt của Lý Vô Y lộ ra vẻ tán thưởng, hai tay đang chắp trước ngực bỗng nhiên ngoặt ngang, sau đó vạch một đường về phía Dương Khai đang ở xa xa.

Chỉ chớp mắt sau, Dương Khai liền nhìn thấy một đạo khe hở hư không đột nhiên thành hình ở giữa eo của mình, phảng phất như nó vẫn một mực tồn tại ở chỗ đó, cho tới giờ khắc này mới lộ ra nanh vuốt dữ tợn. Điều này khiến cho thần sắc hắn không khỏi động dung, thầm nghĩ thì ra Không Gian pháp tắc còn có thể dùng như vậy.

Nhưng Dương Khai còn không kịp cảm thán Lý Vô Y tư tưởng kỳ diệu, thì một đạo khe hở hư không chỉ dài có mấy xích kia đã cắt vào da thịt của Dương Khai như một lưỡi dao sắc bén vô kiên bất tồi. Một cỗ cảm giác đau đớn truyền tới, thân thể mà Dương Khai vẫn lấy làm kiêu ngạo cũng khó lòng chống đỡ được công kích như vậy.

Lực lượng đè ép bốn phía vẫn còn tồn tại, khiến cho Dương Khai cất bước cũng cảm thấy khó khăn. Giờ phút này muốn lui lại cũng đã không còn kịp rồi. Nguy cơ sinh tử ở trước mắt, nhưng đầu óc của Dương Khai lại tỉnh táo một cách thần kỳ, không hề có nửa điểm bối rối, chỉ thấy hắn đưa tay ra chụp lấy khe hở hư không kia.

Bàn tay của hắn đã hóa thành long trảo, mà một đạo khe hở hư không kia, lại trực tiếp bị Dương Khai chụp vào trong tay. Khe hở dài mấy xích giãy dụa nhúc nhích, giống như một đầu linh xà màu đen kịt, ngoắc đầu nguẩy đuôi muốn công kích Dương Khai.

 

Đại thủ nắm lại, khe hở sụp đổ.

Cũng chỉ có người tinh thông Không Gian pháp tắc như Dương Khai mới có thể làm được loại sự tình này, nếu đổi lại là người khác, thì làm sao có thể chụp lấy khe hở hư không được cơ chứ? Tùy tiện đụng vào, hậu quả nhất định sẽ vô cùng bi kịch.

Ở bên kia, mắt thấy Dương Khai dễ dàng hóa giải sát chiêu của mình như thế, vẻ tán thưởng trong mắt Lý Vô Y lại càng đậm, chỉ có điều lại bị hắn che dấu vô cùng tốt. Sâu trong mắt hắn vẫn tràn ngập vẻ băng hàn như trước, giống như không chém chết Dương Khai ở nơi này thì sẽ không bỏ qua.

Hai tay đang đặt nằm ngang của hắn bỗng nhiên dịch ra, từ từ chuyển động, mài qua mài lại...

Dương Khai sắc mặt đại biến, hắn bỗng cảm giác không gian nơi mình đứng bỗng nhiên có biến hóa nghiêng trời lệch đất. Không gian nửa người trên của hắn quay theo chiều thuận chiều kim đồng hồ phương, không gian nửa người của hắn lại quay theo chiều ngược chiều kim đồng hồ. Sự xoay tròn này mặc dù chậm chạp, nhưng lại bất di bất dịch, mà kết quả đưa đến chính là không gian nơi hắn đứng bỗng nhiên sai lệch đi.

Cả người của Dương Khai thoáng cái bị uốn éo thành một tư thế cực kỳ cổ quái, nửa người trên và nửa người dưới xoay tròn theo hai chiều khác nhau, xương cốt trong cơ thể hắn bỗng vang lên những âm thanh răng rắc.

Trong khi tinh thần vẫn còn đang hoảng hốt, hắn lại một lần nữa thúc dục Không Gian pháp tắc, thiết lập lại trật tự.

Những tiếng xuy xuy xuy vang lên không dứt bên tai, lấy nơi đứng của Dương Khai làm trung tâm, hư không trăm trượng xung quanh đã biến thành một mảnh hỗn loạn, vô số khe hở nho nhỏ chớp hiện bất định.

Thần sắc của Lý Vô Y cũng trở nên ngưng trọng, song chưởng từ từ chuyển động của hắn giống như gặp phải lực cản gì đó, tốc độ càng lúc càng chậm, cuối cùng chậm rãi đình chỉ.

Một tiếng gầm giận dữ vang lên, hư không bạo toái, thân thể vặn vẹo giống như bánh quai chèo của Dương Khai khôi phục lại như bình thường, hai tay của Lý Vô Y cũng một lần nữa chắp lại trước ngực.

“Đại nhân cũng tiếp ta một chiêu!” Bị Lý Vô Y mạnh mẽ công kích nhiều lần, hơn nữa còn không hề lưu thủ một chút nào, Dương Khai cuối cùng cũng bị chọc cho nóng tính. Mặc kệ hành động lần này của Lý Vô Y rốt cuộc có thâm ý gì, hắn cũng không thể cứ một mực đưa thân ra chịu đòn như vậy.

 

Đối mặt với vị đệ nhất cao thủ dưới Đại Đế, cũng tinh thông Không Gian pháp tắc giống như mình, biện pháp tốt nhất là đối kháng, chứ không phải là trốn chạy để khỏi chết. Đứng trước mặt hắn, chạy trốn không hề có tác dụng, một mực ngăn cản cũng chỉ khiến mình bại vong nhanh hơn, chỉ có tiến công, mới là cách phòng thủ tốt nhất!

Mười ngón tay của Dương Khai liên tục bắn ra, từng đạo từng đạo Nguyệt Nhận màu đen kịt chém về phía đầu của Lý Vô Y, một đạo cuối cùng có uy lực lớn nhất, uy năng trong đó chất chứa làm cho người ta phải sợ hãi đến cực điểm.

Đối mặt với công kích phô thiên cái địa từ phía bên kia, Lý Vô Y thần sắc lạnh nhạt, chỉ khoát tay ra, nhẹ nhàng phất một cái trước mặt mình. Động tác của vô cùng tác ưu nhã, giống như đang lau bụi bặm vậy. Không Gian pháp tắc lực lượng bị hắn vuốt qua, từng đạo từng đạo Nguyệt Nhận chưa kịp công kích tới được vị trí của Lý Vô Y thì đã tan thành mây khói, chỉ có một đạo Nguyệt Nhận cự đại cuối cùng, mới có thể oanh đến trước mặt Lý Vô Y, nhưng cũng bị hắn dẫn sang một bên, rồi bay ra ngoài.

“Nguyệt Nhận của ngươi không có tác dụng đối với ta!” Lý Vô Y nhìn qua Dương Khai, ngữ khí lạnh nhạt nói.

Hắn từng cùng Dương Khai nghiên cứu thảo luận về Không Gian pháp tắc, trao đổi tâm đắc tu luyện lẫn nhau, hắn tất nhiên sẽ không lạ lẫm với Nguyệt Nhận. Huống hồ, hắn không chỉ một lần thấy tận mắt nhìn thấy Dương Khai thi triển sát chiêu này.

Dương Khai thần sắc bất động, oanh ra một quyền: “Nguyệt Nhận vô dụng, vậy một chiêu này thì sao?”

Vừa dứt lời, một đoàn hắc cầu bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Lý Vô Y, từ trong hắc cầu tỏa ra khí tức hỗn độn hư vô, giống y như đúc khí tức của khe hở hư không.

Lý Vô Y nhíu mày, rõ ràng cảm giác được uy lực của một chiêu này khủng bố hơn Nguyệt Nhận rất nhiều. Hắn nóng lòng muốn phỏng đoán huyền bí của chiêu thức này, thế nhưng thần niệm hắn thả ra đều bị hắc cầu kia thôn phệ.

Nháy mắt sau đó, hắc cầu bỗng nhiên co rút lại, hóa thành một tiểu hắc điểm, thiên địa sụp đổ về phía điểm đen đó. Lý Vô Y đứng mũi chịu sào, trong lúc nhất thời cũng khó lòng ngăn cản được lực lượng sụp đổ này, cả người hắn vặn vẹo, nhanh chóng co rút về phía điểm đen kia.

Xoát xoát một hồi, điểm đen lóe lên rồi biến mất, thiên địa sụp đổ biến mất không thấy đâu nữa. Bình nguyên phía dưới, bất ngờ nhiều ra một lỗ hổng hình tròn cực lớn đường kính hơn mười trượng.

 

Trong khi đó, Lý Vô Y vẫn đứng yên tại chỗ, lực lượng của Không Gian pháp tắc chìm chìm nổi nổi trên người hắn. Hắn tại thời khắc mấu chốt đã ngăn cản được loại lực lượng làm cho người ta sợ hãi này, khi điểm đen kia biến mất, thân hình vặn vẹo của hắn cũng một lần nữa khôi phục lại nguyên trạng.

Lý Vô Y rốt cục lộ ra vẻ mỉm cười: “Mặc dù không tệ, nhưng còn chưa đủ!”

Khi một chữ “đủ” cuối cùng vừa dứt, hắn đã đi tới trước mặt Dương Khai, vỗ ra một chưởng về phía đối phương.

Dương Khai thân hình bạo lui, trực tiếp tránh tiến vào trong hư không, chỉ lưu lại tàn ảnh tại chỗ.

Tàn ảnh bị đánh tan, Lý Vô Y vừa sải bước ra, liền truy vào trong hư không.

Trên bình nguyên trống trải, hai đạo nhân ảnh một trước một sau, quỷ dị biến mất, sau đó lại đột ngột xuất hiện, bất kể là biến mất hay là hiện thân thì đều không hề có dấu hiệu. Nếu như có người bên ngoài chứng kiến cảnh này, e rằng sẽ cho là mình bị hoa mắt. Thân hình chớp hiện bất định, chân chính xuất quỷ nhập thần. Có lẽ vào giờ phút này, người vẫn còn đang ở nơi này, nhưng chỉ chớp mắt sau, người đã ở ngoài trăm dặm ngàn dặm.

Mà trong lúc truy đuổi, vị trí của hai người cũng không ngừng thay đổi. Ai đang truy đuổi, ai đang lẩn trốn, đã không còn cách nào có thể xác định được nữa.

Người ở bên ngoài không thể nào nhìn thấy được, vô số lần xê dịch chuyển hướng trong hư không, vô số lần giao phong va chạm khí lực...

Một đoạn thời gian sau, nương theo hai tiếng xoát xoát, thân hình hư ảo của Lý Vô Y cùng Dương Khai dần trở nên ngưng thực, cùng nhau hiện thân ngay tại vị trí bắt đầu, vẫn bảo trì khoảng cách như khi vừa bắt đầu, giống như từ nãy tới giờ hai người không hề động đậy một chút nào vậy.

Bốn mắt nhìn nhau, Dương Khai nhíu mày, Lý Vô Y mỉm cười, trong mắt hắn có một vệt thần sắc giống như trút được gánh nặng, sát cơ lạnh như băng cũng tán đi.

Liếm liếm bờ môi hơi khô khốc của mình, Dương Khai hỏi: “Đại nhân rốt cuộc có ý gì?”

Lúc vừa mới bắt đầu, Lý Vô Y quả thực là sát cơ tràn trề, bộ dạng giống như muốn chém chết Dương Khai ở chỗ này. Nhưng theo quá trình hai bên giao thủ, Dương Khai phát hiện ra ý tứ của đối phương chủ yếu là muốn khảo nghiệm mình, sát cơ nồng đậm kia, cũng chỉ là vì bức bách mình dốc hết toàn lực mà thôi. Từ đầu tới đuôi, Lý Vô Y hoàn toàn chỉ vận dụng Không Gian pháp tắc, nhưng thực lực của hắn đã đến loại trình độ này, sao lại không có một ít bí bảo uy lực cường đại trong tay được?

 

Nếu như thật sự có ý muốn giết mình, Lý Vô Y không có khả năng không vận dụng uy lực của bí bảo.

Chỉ có một chuyện khiến cho Dương Khai không nghĩ ra chính là, lúc này hắn khảo nghiệm mình để làm gì? Nếu như thật sự có chuyện, vì sao không thể hảo hảo nói với mình chứ?

Lý Vô Y cười nói: “Thiên Cơ biến, Huyền Thiên hiện, thời điểm tranh phong Đại Đạo đã đến!”

Dương Khai vốn đang trừng mắt nhìn hắn, sau đó sắc mặt chợt ngưng tụ, thanh âm kinh nghi, nói: “Ý tứ của đại nhân là...”

Lý Vô Y gật đầu: “Đúng như ngươi nghĩ.”

Thấy hắn thừa nhận như vậy, huyết dịch toàn thân Dương Khai cũng có chút sôi trào, miệng đắng lưỡi khô. Hắn cố gắng kiềm chế kích động trong lòng, hỏi: “Đại Đạo tranh phong và một câu châm ngôn này có quan hệ như thế nào?”

Lý Vô Y khẽ cười một tiếng: “Nơi tranh phong Đại Đạo, chính là bên trong Huyền Thiên Điện.”

“Huyền Thiên Điện?” Dương Khai kinh ngạc nhìn qua hắn: “Đó là địa phương nào?”

“Không rõ ràng lắm, ta cũng chỉ nghe nói qua mà thôi.” Lý Vô Y cau mày, xem ra hắn cũng không có cách nào xác định kia Huyền Thiên Điện rốt cuộc là cái gì, bất quá đã gọi là Huyền Thiên Điện, vậy thì đó nhất định phải là một chỗ thần bí.

Hắn trước đó còn đang suy đoán một câu châm ngôn kia rốt cuộc có ý nghĩ gì, Huyền Thiên hiện gì đó khiến hắn chẳng hiểu ra làm sao. Hiện tại được Lý Vô Y giải thích, cuối cùng cũng sáng tỏ ra.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement