Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Trước một khắc, cảnh sắc bốn phía còn hợp lòng người, chớp mắt sau đã hoàn toàn đứng trong sương mù, đưa tay không thấy được năm ngón, chuyển biến nhanh chóng khiến người ta trở tay không kịp.

 

Dương Khai giật mình, vội vàng dừng lại, quay đầu hướng lại vị trí Băng Vân: "Tiền bối?"

 

Mặc dù không thấy bóng người, nhưng tiếng Băng Vân lại truyền đến rõ ràng: "Ta đây!"

 

Dương Khai âm thầm thở ra một hơi, từ thanh âm suy đoán Băng Vân đứng cách mình không quá ba thước, nhưng nồng vụ bao phủ nên không nhìn thấy, mà nồng vụ này còn có thể ngăn cách thần niệm, thần niệm Dương Khai siêu việt Bán Thánh Ngụy Đế phóng ra lại đều bị sương mù áp chế ở bên người, không tiến thêm được.

 

Hắn còn như vậy, chớ đừng nói chi là Băng Vân.

 

Nhìn bằng mắt thường không được, thần niệm không thể dùng, tại cái nơi quỷ dị này chẳng khác gì là mù.

 

"Trước đó nơi này cũng là như vậy?".

 

"Không phải, trước đây nơi này cũng không có dị thường gì, có lẽ là lúc Dương Viêm phá giải trận pháp xúc động gì đó."

 

Dương Khai gật đầu, giải thích này cũng hợp lý, bọn hắn vốn là tìm đến Dương Viêm tụ hợp, thuận tiện xem nàng phá giải thiên nhiên đại trận này đến đâu rồi, bây giờ xem ra tình huống có vẻ không quá lạc quan, hai người đến không gặp Dương Viêm, cũng không thấy ao nước kia, có chỉ là nồng vụ cổ quái mà thôi.

 

Dương Khai cảnh giác vô cùng, dặn dò: "Tiền bối cẩn thận, nếu có phát hiện gì, lập tức kêu ta một tiếng."

 

"Ta hiểu, ngươi cũng cẩn thận!" Băng Vân thanh âm truyền đến.

 

Hai người vừa nói chuyện, một bên xâm nhập dần vài bên trong, mặc dù không thể nhìn bằng mắt thường được gì, thần niệm cũng không thể dùng, nhưng bằng thanh âm, hai người cũng không lo lắng sẽ phân tán.

 

Chỉ là càng xâm nhập, Dương Khai càng dần nhíu mày lại, theo Băng Vân nói, quanh mộc trì kia chỉ có trăm trượng đất trống mà thôi, nhưng hai người đi thẳng về phía trước đã được thời gian một nén nhang cũng vẫn không có bất luận phát hiện gì.

 

Một nén nhang này đâu chỉ đi trăm trượng, mười cái trăm trượng cũng có.

 

"Nghe. . ." Băng Vân bỗng mở miệng nói.

 

"Cái gì?" Dương Khai quay đầu nhìn lại, trước mắt chỉ có nồng vụ.

 

"Ngươi không nghe thấy gì?"

 

"Tiền bối nghe được cái gì rồi?" Băng Vân ngoài ý muốn phát hiện chẳng những không để Dương Khai kinh hỉ, ngược lại có chút cảm giác rợn tóc gáy.

 

Băng Vân lại không phản ứng.

 

Dương Khai bỗng có cảm giác không ổn, kinh ngạc nói: "Tiền bối?"

 

Liên tiếp hô mấy lần cũng không có đáp lại, Dương Khai đưa tay tới vị trí Băng Vân trước đó, không nắm được gì cả, vội vàng xông tới phía trước, cũng không phát hiện Băng Vân.

 

Dương Khai sắc mặt không khỏi có chút khó coi.

 

Rõ ràng vừa rồi Băng Vân còn ở bên người mình, đột nhiên biến mất vô tung vô ảnh như vậy, đây rốt cuộc là có người trong bóng tối quấy phá, hay là trận pháp chi uy? Loại sau khả năng tương đối lớn.

 

Nói như thế, đây là một mê trận? Đại trận tự nhiên bình thường đều không phải tầm thường, khả năng không đơn giản chỉ có hiệu quả mê trận, mà Dương Khai tương đối để ý là câu Băng Vân nói trước khi biến mất. Nàng nghe được thanh âm gì, Dương Khai lại không có chút phát hiện, mà lúc này cẩn thận lắng nghe cũng không nghe được gì.

 

Tuy nói phàm là trận pháp, đều có thể dùng man lực phá đi, nhưng bây giờ Băng Vân tao ngộ trong đó, còn Dương Viêm, đoán chừng cũng không tốt gì, Dương Khai không dám tùy tiện động thủ, vạn nhất ngộ thương các nàng thì không tốt.

 

Dừng lại, Dương Khai hít một hơi thật sâu, nhắm hai mắt lại, lát sau, chợt mở mắt ra, mắt trái có kim quang chớp hiện, mắt đầy uy nghiêm.

 

"Ừm?" Dương Khai nhìn bốn phía, trước đó không thấy, giờ dưới Diệt Thế Ma Nhãn, phát hiện bên người mình có đầy sợi tơ thật nhỏ, mắt thường không thể thấy, thỉnh thoảng những sợi tơ này lượn qua trước mặt mình, như muốn tiếp xúc mình, nhưng lại rất nhanh rụt trở về, như đang kiêng kị gì.

 

Dương Khai nhíu mày, đưa tay bắt lấy một sợi, sợi tơ kia lại giống như vật sống tránh thoát đi.

 

"Chạy đi đâu!" Dương Khai hừ lạnh một tiếng, cảm thấy Băng Vân mất tích có quan hệ cùng những sợi tơ này, dưới một trảo, một sợi đã trên tay.

 

Chớp mắt sau, trong óc Dương Khai bỗng vang lên một âm thanh kỳ lạ, âm thanh kia nỉ non, lại như triệu hoán, để hắn không khỏi sinh ra bản năng bước đi một hướng khác.

 

Thần thái trong mắt không còn, tràn ngập sự mờ mịt, tâm thần trầm luân!

 

Trong thức hải, từng sợi tơ xuất hiện bay bay, những nơi đi qua, nước biển nổi sóng nhẹ, khuếch tán bốn phía.

 

Ôn Thần Liên bỗng tách ra hào quang bảy màu, lực lượng ôn hòa tràn ngập mỗi một chỗ trong thức hải, nhấn xuống gợn sóng.

 

Mà vô số sợi tơ cũng như bông tuyết dưới kiêu dương, trong nháy mắt tan thành mây khói.

 

Hai mắt mờ mịt lần nữa khôi phục quang trạch, đến khi ý thức được xảy ra chuyện gì mới một mặt nghĩ mà sợ.

 

Thấy bốn phía mình vây tụ vô số sợi tơ, nhưng lại không dám tới gần, vừa rồi nếu không phải là mình chủ động xuất thủ, bọn chúng cũng sẽ không dám có tiếp xúc với mình.

 

Những thứ này rốt cuộc là gì? Dương Khai không hiểu ra sao, duy nhất có thể khẳng định là thứ quỷ dị này có liên quan việc Băng Vân mất tích. Trước đó Băng Vân rõ ràng là nghe được gì, mà Dương Khai vừa tiếp xúc những sợi tơ này, trong óc cũng vang lên tiếng nỉ non, tiếp theo liền mất đi thần trí. Hẳn là Băng Vân cũng như vậy. Nhưng nàng không có Ôn Thần Liên thủ hộ thức hải.

 

Thế nhưng những sợi tơ này vì sao không dám tiếp xúc mình? Chẳng lẽ Trên người mình có cái gì Băng Vân không có sao?

 

Có chút suy đoán, cũng không dám khẳng định, bây giờ khẩn yếu nhất vẫn là tranh thủ thời gian tìm tới Băng Vân cùng Dương Viêm. Hồi tưởng âm thanh kỳ lạ kia còn có chỉ dẫn vô hình, Dương Khai ngẩng đầu hướng lại một hướng khác, bước nhanh chân về phía đó. Hắn tiến lên, các sợi tơ liền tránh thoát, mà chỗ hắn tiến lên đương nhiên là nơi phát ra những sợi tơ này.

 

Càng đi lên phía trước tầm mắt càng sáng tỏ, nồng vụ bao phủ bốn phía cũng dần trở nên mỏng manh.

 

Chợt, răng rắc răng rắc, Dương Khai dường như dẫm lên thứ gì, cúi đầu nhìn lại, dưới chân là một bộ hài cốt, không biết đã chết đi đã bao nhiêu năm, xương cốt trắng hếu tán loạn trên đất.

 

Từ hình dạng hài cốt đến xem, là nhân loại, mà có thể chết ở nơi này, khẳng định đều là cường giả đã từng tham dự đại đạo tranh phong, tất cả đều là Ngụy Đế.

 

Nơi này quả nhiên nguy hiểm vô cùng, Dương Viêm Băng Vân phát hiện nơi này, trước kia cũng từng có người phát hiện, chỉ là gặp phải độc thủ, chết ở chỗ này. Chuyện này chắc chắn không chỉ có một người gặp phải.

 

Dương Khai đưa mắt nhìn lại, trên đất trống bốn phía, từng bộ hài cốt chất đầy đất, những hài cốt này có triệt để phong hoá, có còn hơi giữ nguyên trạng, quần áo trên người cũng đã sớm hư thối thành bột mịn.

 

Ngoài hài cốt còn có một cọc gỗ hình tròn đường kính khoảng ba trượng, cọc gỗ trống rỗng, trong đó có chất lỏng màu nhũ bạch.

 

Một cỗ hương khí kỳ lạ quanh quẩn mũi Dương Khai, ngửi vào trong mũi, huyết nhục phồng lên, cả tâm thần cũng đều trở nên vui thích. Phê vl

 

Thiên Địa Nguyên Dịch!

 

Mặc dù chưa bao giờ thấy qua loại vật này, nhưng Dương Khai có thể khẳng định, chín tám phần đây chính là Thiên Địa Nguyên Dịch, Dương Viêm cùng Băng Vân cũng không đoán sai.

 

Nhưng Dương Khai rất nhanh bị thứ khác hấp dẫn.

 

Bốn phía mộc trì còn có năm thứ trông như con con nhộng, con nhộng cao bằng một người, từng sợi tơ quỷ dị không ngừng quấn quanh, con nhộng kia càng ngày càng dày. Mà một con nhộng trong đó còn chưa triệt để thành hình, chính là mới mất tích không lâu, Băng Vân, nàng hai mắt nhắm nghiền, đứng bình tĩnh, mặc cho các sợi tơ bao lấy mình, mà bản thân nàng đối với nguy cơ này cũng không chút phát giác nào, thậm chí còn mỉm cười.

 

Dương Khai da đầu tê rần, nuốt nước miếng một cái. (ăn hay không ăn)

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement