Dùng thân thể chưa lành đánh chết Tuế Nguyệt Đại Đế đang ở trạng thái toàn thịnh, mặc dù sau đó bản thân cũng bị đánh thịt nát xương tan, nhưng chênh lệch giữa hai bên liếc qua là có thể thấy ngay.
Thực lực của Đại Ma Thần, áp đảo bên trên Tuế Nguyệt Đại Đế.
Dương Khai biết hắn rất mạnh, nhưng lại không nghĩ rằng hắn mạnh đến mức độ này. Hắn cùng Ô Quảng thì không cần phải nói, bọn hắn đều là Đại Đế. Trương Nhược Tích mặc dù không phải Đại Đế, nhưng vào thời khắc này, nàng không hề kém hơn bất kỳ vị Đại Đế nào.
Nói một cách khác, ba vị Đại Đế liên thủ đánh ra một kích, nhưng Đại Ma Thần vẫn có thể bình yên hóa giải.
Trận chiến lúc này không giống như lúc trước. Trước đó tranh đoạt một khối tịnh thổ cuối cùng kia, vốn dựa vào khả năng khống chế lực lượng thiên địa. Ai có khả năng khống chế vùng thiên địa này mạnh hơn, thì người đó sẽ càng chiếm cứ được càng nhiều ưu thế, chứ không liên quan đến thực lực của bản thân. Ở trong trận chiến như vậy, Dương Khai được thiên địa ý chí Tinh Giới gia thân, có được ưu thế trời cao ưu ái, nên vẫn chưa thể hội được sự khủng bố của Đại Ma Thần. Nhưng vào thời khắc này, hắn đã thật sự cảm nhận rõ ràng được sự cường đại của đối phương.
Hơn nữa luồng thiên địa vĩ lực kia cũng làm cho hắn cảm thấy cực kỳ hoang mang. Theo lý mà nói, chỉ có người có thiên địa ý chí trên người mới có thể thôi động thiên địa vĩ lực được thôi chứ?
Đại Ma Thần sao lại có thể thi triển được? Hơn nữa thiên địa vĩ lực của Đại Ma Thần bên kia, ẩn ẩn làm cho Dương Khai có cảm giác hơi lạ lẫm, hình như không phải là lực lượng của Đại Càn Khôn Tinh Giới.
Dường như nhìn ra được sự hoang mang trong lòng Dương Khai, Trương Nhược Tích nói: "Con đường Võ Đạo, phân ra bên trong Càn Khôn và bên ngoài Càn Khôn. Bên trong Càn Khôn, Đế Tôn là đỉnh phong. Còn bên trên Đế Tôn, cần phải thoát khỏi sự trói buộc của Càn Khôn, nhảy ra ngoài thế giới, thể nội tự thành một phương thiên địa. Tu vi của hắn bây giờ là Khai Thiên cảnh, không cần mượn nhờ Càn Khôn đại địa mà vẫn có thể thôi động thiên địa vĩ lực được."
"Khai Thiên cảnh?" Dương Khai trừng mắt, y hệt như năm đó hắn nhảy thoát ra khỏi tinh vực hạ vị diện, lần đầu tiên nghe nói tới Đạo Nguyên cảnh vậy. Điều này làm hắn cảm thấy rất ngạc nhiên và … hưng phấn.
Thì ra đây chính là con đường phía sau Đại Đế sao? Lúc trước Mạc Thắng cũng đã nói, cái gọi là Đại Đế, bất quá chỉ là một cách xưng hô, cũng không phải là cảnh giới. Mà hắn bây giờ cũng là Đại Đế, tất nhiên cũng cảm nhận được ẩn ý trong những lời nói ấy.
Đại Đế sở dĩ được gọi là Đại Đế, chính là bởi vì bọn họ có thể điều động uy lực thiên địa, ngự sử toàn bộ lực lượng thiên địa. Về bản chất, bọn họ vẫn không siêu thoát phạm trù Đế Tôn cảnh, chỉ có điều bọn họ quả thực cường đại hơn các Đế Tôn cảnh bình thường rất nhiều. Dựa vào thiên địa, gánh vác thiên địa, Đại Đế mới có thể là Đại Đế, nếu không có vùng thiên địa này, vậy thì Đại Đế cũng chỉ có tiếng mà không có miếng.
Mà theo như lời Trương Nhược Tích nói, con đường phía sau Đế Tôn, cần phải thoát khỏi sự trói buộc của Càn Khôn, vươn tới thế giới bên ngoài, tự thành thiên địa trong cơ thể mình. . .
Dương Khai không khỏi hồi tưởng lại cảm giác khi mình nuốt vào Thiên Địa Nguyên Dịch ở trong Huyền Thiên điện trước đó, khi Thiên Địa Nguyên Dịch nổ tung trong bụng hắn và cảm giác kỳ diệu giống như khai thiên tích địa kia.
Có phải chính là loại cảm giác đó hay không?
Hắn cũng không hoài nghi lời nói của Trương Nhược Tích. Nhược Tích nhận được truyền thừa của Thiên Hình, mà Thiên Hình thì lại ở cùng đẳng cấp với Đại Ma Thần, đều là cường giả bên ngoài Càn Khôn, đương nhiên sẽ không lạ lẫm với hệ thống Võ Đạo bên ngoài Càn Khôn.
Chẳng trách Đại Ma Thần lại có thể thôi động thiên địa vĩ lực, Dương Khai trước đó còn tưởng rằng có chỗ nào xảy ra sơ suất. Hiện tại xem ra, thứ hắn thúc giục cũng không phải là lực lượng thiên địa của Tinh Giới, mà là lực lượng của bản thân hắn.
Hắn đã sớm thoát khỏi sự trói buộc của Càn Khôn, thể nội tự thành một phiến thiên địa.
"Ngươi bây giờ là cảnh giới gì?" Dương Khai quay đầu, tò mò nhìn Trương Nhược Tích.
Nhược Tích chậm rãi lắc đầu: "Bên trong Càn Khôn!"
Tuy nói nàng bế quan một trận, hao phí mấy chục năm thời gian, thực lực tăng nhiều. Nhưng truyền thừa nàng lấy được cũng không có khả năng giúp nàng trưởng thành đến cấp độ siêu việt Đại Ma Thần trong một khoảng thời gian ngắn như vậy. Cho nên bây giờ Nhược Tích mặc dù mạnh như Đại Đế, nhưng vẫn chưa đạt tới Khai Thiên cảnh.
"Vậy chúng ta không phải dữ nhiều lành ít rồi sao!" Dương Khai nhếch miệng cười, tuy nói như vậy, nhưng khuôn mặt của hắn nào có nửa điểm e ngại, mà trái lại, còn có hơi kích động.
Vượt cấp tác chiến với hắn mà nói, đơn giản là không thể quen thuộc hơn nữa. Mà bây giờ lấy tu vi Đại Đế để vượt cấp tác chiến, hắn bỗng nhiên còn có chút chờ mong a.
Trương Nhược Tích nói: "Nói vậy cũng không chính xác, thực lực của hắn bây giờ đã hạ xuống một mảng lớn, không còn ở thời kì đỉnh phong, ai sống ai chết còn phải xem thủ đoạn của bản thân."
"Đang có ý này!"
Vừa nói dứt một chữ cuối cùng xong, Dương Khai liền đánh ra một thương về phía Đại Ma Thần, ở phía trước cự thương, hắc cầu lóe lên một cái rồi biến mất, khí tức thiên địa sụp đổ tràn ngập ra.
Trương Nhược Tích cũng lăng không chém xuống một kiếm, động tác phiêu dật xuất trần, giống như không dính khói lửa trần gian.
Thế nhưng uy thế của một kiếm này, lại làm cho Mạc Thắng hơi biến sắc. Khi một kiếm kia chém xuống, hắn tỏ ra hơi đau đớn, giống như trúng phải một công kích vô hình nào đó, khiến cho thân thể cứng lại trong một chớp mắt.
Thương Long Thương đúng vào lúc này oanh đến trước mặt hắn.
Mạc Thắng chống đỡ không kịp, một thương này trực tiếp đánh lên bả vai của hắn. Lực lượng thiên địa va chạm một trận, huyết nhục ở chỗ đầu vai kia nổ văng tung tóe, khối lớn khối lớn thịt nát bay ra tán loạn, thân hình khổng lồ lảo đảo lui lại, trong miệng phát ra những tiếng rống giận rung trời.
"Thì ra là thế. . ." Một tiếng cười to vang lên, Ô Quảng phi thân nhào về phía trước, ánh mắt cuồng nhiệt: "Khai Thiên cảnh sao, xem ra lão phu không đi sai đường a."
Trong lúc nói chuyện, sau lưng hắn bỗng nhiên hiện ra một cảnh tượng hư ảo. Trong cảnh tượng đó có một cái sân, cảnh sắc trong sân vô cùng ưu mỹ, cầu nhỏ nước chảy, giả sơn sừng sững, còn có một góc hồ nước nho nhỏ, ao nước thanh tịnh, vài đầu cá chép đang du động trong đó. Ở bên cạnh hồ nước có một cái đình nghỉ mát. Bên trong lương đình, trên bàn đá, có một bàn cờ được đặt lên, quân đen quân trắng giảo sát lẫn nhau. Hơn nữa ở bên cạnh cái đình nghỉ mát kia còn có vài cây hoa đào rực rỡ, làm cho cảnh sắc càng thêm lộng lẫy.
Thế nhưng cảnh sắc hư ảo này lại tỏa ra một luồng khí tức cực kỳ kinh khủng, đó là khí tức của cả một Càn Khôn Đại thế giới.
Trước đó khi gặp được Ô Quảng, Dương Khai liền biết được chuyện hắn đang thôn phệ các tinh vực nhỏ, thậm chí đem suy nghĩ đánh tới Hằng La tinh vực của hắn. Hắn cũng từng đi vào cái sân kia, biết được huyền bên hư trong đó.
Cái sân nho nhỏ, thế nhưng lại được tạo thành từ vô số tinh vực dung hợp với nhau. Bàn cờ đặt trên bàn đá kia, chính là một mảnh tinh không mênh mông, còn từng quân cờ kia, lại là những tu luyện chi tinh chân chính.
Lần trước khi Dương Khai đi vào cái sân này, còn chưa có vài cây hoa đào kia. Bây giờ nhìn lại, trong sân hình như có thêm rất nhiều đồ vật hắn chưa từng thấy qua, xem ra trong khoảng thời gian này, Ô Quảng đã hoàn thiện cái sân này khá nhiều.
Dương Khai ẩn ẩn cảm giác rằng Hằng La tinh vực của mình sợ là đã dữ nhiều lành ít, tuyệt đối đã bị lão gia hỏa này nuốt chửng mất.
Trước đó hắn cảm thấy cách làm của Ô Quảng quá mức điên cuồng, không hề nói đạo lý, nhưng hiện tại xem ra, hắn lại là người mở đường cho toàn bộ Tinh Giới.
Cảnh giới bên ngoài Càn Khôn, cần thoát khỏi sự trói buộc của Càn Khôn, khai thiên tích địa. Mà việc Ô Quảng đang tiến hành, có chỗ nào khác khai thiên tích địa đâu? Hắn cũng có thể từ đó cảm ngộ được con đường Võ Đạo ở tầng thứ sâu xa hơn.
Nếu xét theo phương diện này, Ô Quảng có thể thành tựu Đại Đế, uy chấn Tinh Giới cũng không phải là nhờ may mắn. Sự thông minh tài trí của hắn, e rằng thiên cổ ít có, nếu không hắn cũng không sáng chế ra loại đồ vật như Phệ Thiên Chiến Pháp này.
Trong tình huống tất cả mọi người vẫn còn đang mơ hồ về con đường phía trước, Ô Quảng lại có thể bằng vào sự thông tuệ của mình, lục lọi ra một ít môn đạo, Dương Khai quả thực cảm thấy không bằng hắn.
Bây giờ Dương Khai cũng coi như minh bạch vì sao Đoạn Hồng Trần một mực để cho Ô Quảng muốn làm gì thì làm mà không thèm ngăn trở.
Hồng Trần Đại Đế tất nhiên là trong lòng có thương sinh vạn vật, nhưng khi đối mặt với dụ hoặc của con đường Võ Đạo ở tầng thứ càng sâu xa hơn, hắn cũng không có khả năng thờ ơ. Hơn nữa Ô Quảng lần này thôn phệ dung hợp tinh vực, cách làm cũng không giống trước kia. Hắn trước kia ỷ vào Phệ Thiên Chiến Pháp, những nơi hắn đi qua, sinh cơ đều bị tẫn diệt.
Còn lần này hắn lại lấy Tổ Vực làm hạch tâm, thôn phệ dung hợp vô số tinh vực, nhưng lại không thương tổn tới những tinh vực kia, mà trái lại, còn mang đến chỗ tốt không tưởng tượng được cho những tinh vực hạ vị diện đó.
Cảnh tượng cái sân hiện lên sau lưng hắn hiện tại chính là bằng chứng tốt nhất. Cảnh tượng cái sân kia đã tự thành một vùng Càn Khôn, mặc dù kém hơn Càn Khôn thế giới như Tinh Giới Ma Vực, nhưng nếu so với tinh vực hạ vị diện thì đã tốt hơn nhiều lắm. Mà chỉ cần có Càn Khôn này nơi tay, Ô Quảng liền có được lực lượng Đại Đế, dù không có Tinh Giới để dựa vào thì thực lực của hắn vẫn sẽ không bị tổn hại một chút nào.
Trong lúc cười to, Ô Quảng bỗng phất tay một cái, trong hồ nước kia, vài đầu cá chép đang nghịch nước bỗng nhiên nhảy ra, lắc đầu vẫy đuôi biến thành những đầu cự thú dữ tợn đáng sợ, há ra cái miệng to như chậu máu của mình. Miệng của chúng tràn ngập những cái răng nanh giống như răng cưa, hung hăng nhào cắn về phía Đại Ma Thần.
"Lão gia hỏa này đủ ẩn nhẫn!" Dương Khai thấy thế thì thầm cắn răng. Lúc trước Ô Quảng độc đấu Đại Ma Thần, luôn trưng ra bộ dạng giật gấu vá vai, lúc nào cũng có thể mất mạng. Nhưng hiện tại xem ra, hắn rõ ràng là đã che giấu thực lực.
Cho tới thời khắc này, hắn mới lộ ra bộ mặt thật dữ tợn của mình.
Mấy con quái vật khổng lồ này đều tỏa ra những luồng thiên địa vĩ lực vô cùng khổng lồ, chỉ trong chớp mắt liền nhào tới trước mặt Đại Ma Thần.
Đại Ma Thần huy quyền, một con quái vật vỡ ra, nhưng mấy con còn lại lại cắn một cái ở những chỗ khác nhau trên người hắn. Từng khối huyết nhục bị sinh sinh kéo xuống, mấy con quái vật kia cũng không ngừng lại, nhanh chóng xoay người bỏ chạy trở về, một lần nữa hóa thành mấy con cá chép, rơi vào trong hồ nước.
Khuôn mặt của Ô Quảng lập tức hiện lên vẻ say mê, giống như mới vừa ăn một món ăn mỹ vị nào đó, ngay cả khí thế trên người cũng hơi tăng lên một đoạn.
Tuy là cùng trận doanh, nhưng khi Dương Khai thấy thế thì cũng phát lạnh trong lòng. Hắn thừa dịp Đại Ma Thần bị hỗn loạn tinh thần, Thương Long Thương hóa thành đầy trời thương ảnh, bao trùm lấy Đại Ma Thần.
Cùng lúc đó, Trương Nhược Tích đánh ra một màn mưa kiếm giống như thác nước, từng đạo kiếm mang giống như những dải lụa, lưu lại những vết thương kinh khủng trên người Đại Ma Thần.