Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Hôm sau, Dương Khai tiếp tục tuần tra vườn trái cây của mình, chăm sóc từng cái cây một. Khi hắn đang bắt trùng cho cây ăn quả thì chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên cách đó không xa: "Dương Khai?" 

Dương Khai ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy dưới bầu trời thuần một màu hỏa hồng kia, một đạo tịnh ảnh đứng cách đó không xa đang tò mò nhìn về phía mình, trong đôi mắt đẹp kia tràn đầy vẻ khó hiểu. 

"Tiểu Điệp?" Dương Khai vui vẻ: "Sao ngươi lại ở chỗ này?" 

Điệp U quanh co khúc khuỷu mà đến, quay đầu nhìn chung quanh một chút rồi nói: "Ta còn đang muốn hỏi ngươi đây, sao ngươi lại ở chỗ này? Đây không phải là vườn trái cây của Hạng Dũng hay sao?" 

"Hiện tại là của ta." Dương Khai cười cười, sau đó liền chợt hiểu: "Ngươi cũng ở chỗ này?" 

Điệp U đưa tay chỉ sang một bên. 

Dương Khai gật đầu: "Chẳng trách hắn nói nơi đây là phong thuỷ bảo địa, thì ra là thế!" 

"Phong thủy bảo địa gì?" Điệp U không hiểu. 

"Không có gì." Dương Khai lắc đầu, cũng không giải thích. Hôm qua khi hắn nghe Hạng Dũng nói phong thuỷ bảo địa gì đó thì cũng cảm thấy có hơi kỳ quái, không biết nơi này có chỗ nào tốt. Hiện tại khi nhìn thấy Điệp U, hắn rốt cục kịp phản ứng lại. Đối với người ngoài mà nói, chỗ này và địa phương khác không có gì khác nhau, nhưng đối với Hạng Dũng mà nói, trong cả vườn trái cây này không có chỗ nào tốt hơn chỗ này. Chẳng trách hôm qua khi Chu Chính muốn đổi địa bàn của hắn, hắn lại phản ứng mạnh mẽ như vậy. 

Hơn nữa lúc ấy khi Chu Chính cùng mình tới đây mà lại không thấy hắn đâu, đoán chừng lúc đó hắn đang dây dưa với Điệp U. Phần lớn tâm tư đều đặt trên người Điệp U, hắn làm sao có thể chăm sóc tốt một mảng lớn vườn trái cây như thế được. 

Bụi bặm trong căn phòng nhỏ kia cũng có thể giải thích được, có lẽ là hắn cũng không muốn quay về căn phòng nhỏ kia. 

Bây giờ xem ra, Chu Chính mượn đao giết người cũng không phải tùy ý lựa chọn một cây đao, mà là có tính toán từ trước. Hắn nhất định biết Hạng Dũng có ý với Điệp U, còn cố ý để cho mình đến đây thay thế vị trí của hắn, lần này, Hạng Dũng không ghi hận hắn thì mới là lạ. 

"Hạng Dũng phạm phải tội gì sao? Sao mảnh đất này lại bị ngươi tiếp quản rồi?" Điệp U hiếu kỳ nói. 

Dương Khai liên tục cười khổ: "Nói ra rất dài dòng." 

"Vậy liền từ từ nói." Điệp U hé miệng cười khẽ. 

Dù sao cũng rảnh rỗi, hơn nữa hai người cũng quen biết lẫn nhau, cho nên Dương Khai dứt khoát kể lại đủ loại chuyện đã phát sinh một lần. Khi nghe nói Dương Khai bên kia thế mà tìm được một phần Xích Tiêu Kim Viêm tứ phẩm, Điệp U chấn kinh đến mức đưa tay lên che đi đôi môi đỏ của mình. Dương Khai lập được đại công như thế, chẳng những được Đỗ Như Phong hậu thưởng, mà còn được điều đến khu vườn trái cây này. 

Bất quá hắn cũng vì vậy mà đắc tội Chu Chính, hiện tại còn cộng thêm một tên Hạng Dũng, đây đúng là phúc họa tương liên. 

"Cuộc sống của ngươi trong khoảng thời gian này thật đúng là đủ đặc sắc." Điệp U cười đến mức híp mắt lại thành hình trăng khuyết. 

Dương Khai liếc mắt nhìn nàng: "Sao ta lại có cảm giác ngươi đang cười trên nỗi đau của người khác vậy?" 

"Không có không có." Điệp U vội vàng khoát tay: "Ta thật sự chưa từng thấy qua tên tạp dịch nào chỉ mới tới đây mấy tháng mà lại khuấy lên nhiều chuyện như vậy, đây là còn không tính sự tình Đại tướng quân." Vừa nói, Điệp U vừa lấy ra một đầu Bích Hỏa Tằm đưa cho nó ăn. Đại tướng quân uể oải ăn, cũng không có ban thưởng gì. 

"Ngươi cho rằng ta muốn sao!" Dương Khai tức giận không thôi, nhưng đôi khi không muốn thì người ta vẫn sẽ gặp tai họa từ trên trời rớt xuống. 

"Cũng không sao, theo lời ngươi nói, ngươi trước đó lập được đại công, có lẽ là Đỗ đại nhân đã nhìn ngươi với con mắt khác, cố ý đề bạt. Cho nên dù Chu Chính nhìn ngươi không vừa mắt, cũng sẽ không có cách nào làm gì được ngươi. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ngươi đừng phạm phải sai lầm quá lớn." 

"Tuy nói như vậy, nhưng Chu Chính này cũng không phải là kẻ dễ đối phó, từ sự tình Hạng Dũng cũng có thể thấy được một hai." 

Điệp U khẽ vuốt cằm: "Mượn đao giết người. . . Hạng Dũng gia hỏa này. . .". Nhìn bộ dạng nhức đầu kia, có lẽ nàng ta cũng bị Hạng Dũng dây dưa không thôi: "Ngươi đừng lo lắng, nếu như Hạng Dũng kia làm phiền người, ta sẽ cảnh cáo hắn." 

"Tuyệt đối đừng làm vậy. Nếu như hắn thật sự đến tìm ta, ngươi mà ra mặt, vậy thì cục diện sẽ chỉ càng thêm hỏng bét." Dương Khai vội vàng ngăn cản. Lần trước khi tên cẩu hùng kia nhìn thấy mình cùng Điệp U cùng đi đến phường thị, lúc trở về còn bị đối phương chặn lại một lần, nếu như Điệp U lại có biểu hiện gì khác, vậy thì sẽ chỉ làm cho Hạng Dũng sinh ra càng nhiều hiểu lầm mà thôi. 

"Nói cũng đúng." Điệp U nhíu mày, "Vậy làm sao bây giờ." 

"Không cần xử lý, cứ để như vậy đi." Dương Khai nhún nhún vai, "Đúng rồi, mấy ngày nay ngươi thu hoạch được bao nhiêu Bích Hỏa Tằm? Có dư bao nhiêu đều đưa cho ta hết đi." 

"Cũng được." Điệp U đưa Bích Hỏa Tằm mình thu hoạch được trong những ngày này cho Dương Khai, Dương Khai vỗ vỗ Tư Thần Đại tướng quân trên đầu mình: "Ăn cơm!" 

Mặc dù biết gia hỏa Hạng Dũng này sẽ không từ bỏ, tuyệt đối sẽ đến làm phiền hắn, nhưng Dương Khai cũng không ngờ rằng hắn sẽ đến nhanh như vậy. 

Điệp U mới rời đi không bao lâu, tên cẩu hùng này liền từ trên trời đáp xuống, đứng ở trước mặt Dương Khai. 

Dương Khai chớp mắt nhìn hắn: "Hạng huynh tới a?" 

Ánh mắt của Hạng Dũng như muốn phun lửa: "Ngươi đợi đấy cho ta, lát nữa ta sẽ tính sổ với ngươi!" 

Sau khi vứt lại một câu ngoan thoại, hắn liền vội vội vàng chạy đến vườn trái cây của Điệp U bên kia. Không bao lâu sau, Dương Khai liền nghe thấy từ nơi sâu trong vườn trái cây vang lên một hồi náo loạn cùng âm thanh kêu lên đau đớn của Hạng Dũng. 

Chỉ trong chốc lát, Hạng Dũng liền mặt mũi bầm dập mà quay về. Bộ dạng của hắn tuy rằng vô cùng chật vật, nhưng sắc mặt lại tràn đầy vẻ thỏa mãn, trực tiếp đi tới trước mặt Dương Khai, từ trên cao nhìn chằm chằm xuống hắn: "Tiểu tử, có rượu không?" 

Dương Khai quay đầu sang chỗ khác, sợ rằng mình sẽ phì cười ra tiếng, sau đó lại tiện tay đưa tới một vò rượu. 

Hạng Dũng tiếp lấy bầu rượu, ừng ực ừng ực hết nửa bầu, sau đó mới hài lòng ợ ra một hơi, vuốt cằm nói: "Tiểu tử không tệ!" 

Dương Khai vội vàng đáp: "Hạng huynh không cần chăm sóc vườn trái cây hay sao, sao lại có thời gian rảnh đi tới đây?" 

Hạng Dũng nhổ xuống một bãi nước miếng rồi nói: "Cái địa phương nhỏ như cục mụn kia mà cũng gọi là vườn trái cây sao? Lão tử nhìn một chút liền có thể nhìn được mấy lần, địa phương quá nhỏ, lười nhác phục dịch, ta ném hết cho lão già ở kế bên rồi." 

Dương Khai quay đầu nhìn hắn: "Lão gia hỏa kia có phải họ Phương hay không?" 

"Đúng, chính là hắn!" Hạng Dũng gật đầu: "Hắn còn hỏi thăm ngươi đó, hỏi ngươi rốt cuộc bị làm sao vậy, xem ra quan hệ của hắn với ngươi cũng không tệ a." 

Dương Khai lúc này mới nhớ ra, mình quên 

báo tin bình an cho lão Phương rồi. Hôm qua hắn bị Chu Chính mang đi một cách bất minh, sau đó bị trực tiếp nhét vào nơi này, nên cũng không có thời gian trở về, lão Phương đoán chừng cũng lo lắng cho mình lắm. 

"Vậy ngươi nói sao?" 

Hạng Dũng cười lạnh: "Vì sao lão tử lại phải nói cho hắn biết?" 

Dương Khai im lặng, lấy ra dụng cụ liên lạc với lão Phương, gửi một tin nhắn qua bên kia, sau đó hắn lập tức nhận được tin nhắn trả lời, hỏi hắn rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra. Từ đó có 

thể thấy được, lão Phương hai ngày này sợ là vẫn một mực chờ đợi mình liên lạc hắn. 

Không gặp mặt thì không có cách nào nói tỉ mỉ, Dương Khai cũng chỉ có thể nói với hắn là không cần lo lắng, mình vẫn mạnh khỏe, lát nữa khi nghỉ ngơi thì sẽ nói cho hắn biết. 

Nói qua loa vài câu với lão Phương, sau đó Dương Khai liền thu vật kia vào, quay đầu nhìn qua Hạng Dũng, nói: "Hạ thủ thật là ác độc." 

Hạng Dũng thực lực không tầm thường mà bị đánh thành như vậy, khẳng định là do Điệp U không hề lưu thủ một chút nào. 

"Quen rồi, không có gì to tác." Hạng Dũng cười hắc hắc một tiếng. 

Dương Khai không bội phục không được: "Hạng huynh thật sự là một người chí tình chí thánh." 

"Ngươi thì biết cái gì." Hạng Dũng xùy một tiếng, trong miệng tràn đầy mùi rượu: "Năm đó nếu không phải được Tiểu Điệp cứu, lão tử không biết đã sớm chết bao nhiêu năm rồi, cái mạng này của lão tư ̉thuộc về nàng, bị nàng đánh mấy trận thì có làm sao?" 

Dương Khai ngạc nhiên nói: "Điệp U cô nương còn có ân cứu mạng với Hạng huynh nữa ư?" 

Hạng Dũng khẽ nói: "Không có gì đáng nói với ngươi, hỏi nhiều như vậy để làm gì?" 

"Tùy tiện tâm sự nha, dù sao cũng không có việc gì." 

Hạng Dũng nhíu mày trầm ngâm một trận, dường như cảm thấy lời của Dương Khai cũng có đạo lý, thái độ thoáng hòa hoãn một chút: "Vậy ngươi nói thử xem, vì sao Tiểu Điệp không thích ta? Ta có chỗ nào không tốt?" 

Việc này ngươi hỏi ta, ta làm sao biết được? Ngươi nên đi hỏi Điệp U a, hơn nữa loại sự tình như tình cảm này là chuyện của hai người, một người nồng cháy thì có ích lợi gì? 

"Có phải là do quá chặt hay không?" Dương Khai nói. 

"Cái gì quá chặt?" Hạng Dũng trừng mắt. 

"Bức bách quá chặt!" Dương Khai giải thích nói: "Ngươi thử suy nghĩ một chút, nếu như có một nữ nhân cả ngày dây dưa ngươi, không cho ngươi một chút thời gian thở dốc nào, ngươi sẽ có cảm giác như thế nào?" 

"Xinh đẹp không?" 

"Có khác nhau sao?" Lần này đến phiên Dương Khai trừng mắt. 

"Đương nhiên là có khác nhau." Hạng Dũng khẽ nói: "Nếu như xinh đẹp, lão tử lập tức làm nàng, để nàng trở thành nữ nhân của ta. Nếu như xấu, ta liền cho nàng tam quyền lưỡng cước. . . Hả? Tiểu tử, ý ngươi nói là do ta xấu? Lão tư ̉ xấu ở chỗ nào?" 

Dương Khai nghiêm mặt nói: "Người anh vĩ bất phàm như Hạng huynh, làm gì có dính dáng tới chữ 'Xấu'? Đại khái là Điệp U cô nương không biết cách thưởng thức vẻ đẹp của ngươi!" Lương tâm của hắn không biết vì sao lại có chút đau nhức! 

Hạng Dũng híp mắt nói: "Ý của ngươi là, ánh mắt của Tiểu Điệp rất kém cỏi?" 

Không đáp lại nổi nữa, Dương Khai khoát tay một cái rồi nói: "Hạng huynh xin cứ tự nhiên, ta còn có việc phải làm!" 

Một bàn tay trực tiếp đập trên bờ vai của hắn, đập cho Dương Khai lùn người xuống, Hạng Dũng nói: "Khoan hãy đi vội, nói rõ ràng chuyện kia trước." 

"Nói cái gì?" Dương Khai quay đầu nhìn hắn. 

"Nói cho ta biết, phải làm thế nào mới có thể làm cho Tiểu Điệp cam tâm tình nguyện đi theo ta. Chỉ cần ngươi có thể giúp ta lần này, Hạng mỗ sẽ bỏ qua chuyện cũ!" 

Mẹ nó việc này ta giúp ngươi thế nào chứ, phải dựa vào chính ngươi a, Dương Khai thật sự bó tay rồi. 

Bất quá nhìn dáng vẻ của hắn, nếu như mình không nói ra căn nguyên, sợ là sẽ không có cách nào rời đi, hắn xoắn xuýt một trận rồi nói: "Nếu không ngươi thử dục cầm cố túng một chút xem sao!" 

Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement