Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Một câu nhắc nhở của Dương Khai khiến tất cả mọi người đều giật mình, không phản ứng kịp.

- Có gián đoạn!

Đồ Phong trầm giọng.

- Đúng vậy, vấn đề chính là ở chỗ gián đoạn!

Dương Khai khẽ gật đầu

- Cao thủ trong một thế lực thường, thực lực hẳn là có phân bố theo cấp bậc, nếu bọn chúng đã có cao thủ Thần Du Cảnh nhất tầng, tam tầng, ngũ tầng, thì ắt phải có cao thủ nhị tầng, tứ tầng, lục tầng. Hành thích con cháu Dương gia là chuyện hệ trọng, nếu thật sự có một thế lực nào đó muốn tác oai tác quái, thì nhất định phải huy động hết cao thủ chứ không giữ lại bất kỳ ai cả.

Dừng lại một chút, hắn tiếp lời:

- Đồ Phong và Đường Vũ Tiên, lúc hai ngươi giao chiến với ba tên đó, có phát hiện được đầu mối tông phái từ chiêu thức của chúng không?

Cả hai người đều lắc đầu, Đồ Phong nói:

- Bọn chúng rất cẩn thận, từ đầu đến cuối không hề sử dụng võ kỹ nào đặc biệt vì sợ chúng tiểu nhân nhìn ra sơ hở. Nhưng tiểu nhân cứ cảm thấy hình như chúng không quen nhau, vì chúng phối hợp với nhau không ăn ý cũng như chặt chẽ là mấy.

- Dĩ nhiên là bọn chúng không quen nhau, nếu ta đoán không sai, bọn chúng xuất thân từ những thế lực hoàn toàn riêng biệt

Dương Khai hừ lạnh một tiếng

- Không có một thế lực nào dám to gan gây bất lợi với Dương gia cả.

- Nghĩa là sao?

- Những kẻ này... quy tụ từ nhiều thế lực khác nhau, rồi chúng rút ra một số cao thủ từ trong đó, điều tra hướng bay của Kim Vũ Ưng, suy đoán vị trí của chúng ta rồi mai phục ngay tại đây!

Thu Ức Mộng liền gật đầu tán đồng:

- Cũng có lý, nếu thế thì có thể giải thích được lý do gián đoạn trong cách phân bố công lực của chúng rồi.

Cao thủ từ nhiều thế lực hội tụ lại, rồi huy động một vài người từ đó ra, ắt sẽ dẫn đến tình thế như vậy.

- Tiểu công tử quan sát thật tỉ mỉ.

Đồ Phong cười khà khà.

Ánh mắt bỗng sáng quắc, Dương Khai bật cười một cách quái đản:

- Nếu đã là cao thủ tập hợp từ nhiều thế lực, thì tuyệt đối không thể chỉ có từng ấy người được.

Hai vị huyết thị lập tức biến sắc, thất thanh:

- Ý công tử là bọn chúng còn có hậu thủ?

- Không! Lần mai phục lần này chỉ có từng ấy người thôi... Nhưng các ngươi có từng nghĩ thử, ngoài chúng ra, đám cao thủ còn lại đi đâu cả rồi không?

Dương Khai lắc đầu.

Moi người đều vắt óc ra suy nghĩ cả một hồi, rồi chợt kinh hãi nhìn về phía Dương Khai.

Ánh mắt Dương Khai chợt toát hơi lạnh:

- Xem ra mấy vị ca ca đó chuyến này cũng không yên định mấy, đây là cả một trận địa nhằm vào con cháu Dương gia, thật là quá hoành tráng!

Nếu phỏng đoán của Dương Khai là đúng, thì hành động này quả thật quá ghê gớm. Cao thủ của nhiều thế lực chia ra nhiều đường, truy tìm tung tích con cháu Dương gia và chặn giết giữa đường.

Và con chim Kim Vũ Ưng đương chao liệng trên đầu công tử Dương gia lại chính là ngọn hải đăng dẫn lối cho chúng.

Lần này tuy Dương Khai gặp kinh biến nhưng không nguy hiểm, song những công tử Dương gia khác thì sao? Liệu có bị kẻ khác ám sát ngay nửa đường không?

Dám làm chuyện này, thì kẻ giật dây phía sau nhất định không những có bản lĩnh mà lá gan cũng không hề nhỏ.

- Dương gia mấy người đắc tội với quá nhiều người, gieo gió thì gặt bão thôi.

Thu Ức Mộng mỉa mai.

- Hiện tại vẫn chưa thể kết luận đó là hành vi của kẻ thù.

Dương Khai lắc đầu

- Mức độ lây lan của cuộc chiến đoạt đích quá lớn rồi.

Thu Ức Mộng ngạc nhiên nhìn hắn, như đã đoán điều hắn đang nghĩ trong lòng.

- Gia tộc sẽ điều tra rõ ràng, chúng ta khỏi phải nghĩ ngợi nhiều nữa.

Dương Khai bỗng nhiên lại cười nhạt một tiếng, vươn người đứng dậy bước sang một bên

- Đồ Phong, Đường Vũ Tiên, hai ngươi qua đây.

Hai vị huyết thị lập tức nghiêm mặt, đứng phắt dậy đi theo hắn.

- Thần thần bí bí!

Thu Ức Mộng và Lạc Tiểu Mạn bĩu môi.

Tiến vào trong một góc tối, Dương Khai mới dừng bước, quay lại nhìn hai vị huyết thị.

Cả Đồ Phong và Đường Vũ Tiên đều thấp tha thấp thỏm, không biết Dương Khai gọi mình ra đây làm gì. Sự việc hôm nay khiến họ vô cùng hổ thẹn, tuy đã thầm tự nhủ phải luôn cẩn trọng, nhưng rốt cuộc vẫn để xảy ra chuyện.

Không lẽ tiểu công tử định giáo huấn mình?Đồ Phong và Đường Vũ Tiên im bặt, tâm trạng khó chịu cùng cực, đứng trong bóng tối mà da mặt cũng đỏ hết cả lên.

- Thương thế ra sao rồi?

Đương lúc cả hai đều đang đoán tới đoán lui, Dương Khai đột nhiên lên tiếng hỏi.

Đồ Phong ngẩn người ra, không ngờ nổi cái Dương Khai muốn hỏi lại là chuyện này, nghe thấy lời hỏi han ân cần của Dương Khai, y và Đường Vũ Tiên đều không kìm lòng được cơn sóng dậy trong lòng.

- Có hơi yếu ạ, chắc chỉ có thể phát huy được sáu phần công lực. Vũ Tiên đỡ hơn tiểu nhân một chút, nhưng cũng bị nội thương, muốn hồi phục thì e phải mấy vài ngày.

Đồ Phong vội đáp.

Nói xong, y lại vội thêm vào:

- Tiểu công tử hãy yên tâm, tiểu nhân và Vũ Tiên dù liều mạng cũng phải hộ tống công tử an toàn trở về gia tộc!

- Chúng tiểu nhân sẽ không khinh suất như vậy nữa. Khi nào về đến Trung Đô, chúng tiểu nhân sẽ tự khắc thỉnh tội với gia tộc!

Đường Vũ Tiên ấp úng.

Dương Khai khẽ gật đầu, không nói gì, qua một lúc mới đưa ra hai viên đan:

- Mỗi người một viên, uống ngay trước mặt ta đi!

Hai vị huyết thị đều sững sờ, không hiểu sao Dương Khai lại nói chuyện trịnh trọng đến vậy, nhưng họ cũng biết Dương Khai không thể hại mình được, nên chẳng chút do dự, bèn nhận lấy đan dược rồi cho vào miệng nuốt xuống.

Hình như chỉ là đan trị thương bình thường, cùng lắm thì chỉ là Địa cấp tThượng phẩm! Hai vị huyết thị nhấm nháp qua đan dược là có thể đoán được cấp bậc, trong lòng liền sinh cơn hồ nghi, sao mà cảm giác tiểu công tử đem lại cho người ta cứ như là lấy ra thứ linh đan diệu dược ghê gớm nào đó vậy?

Trong tâm thì kinh ngạc hết đỗi, ngoài mặt lại không có chút biểu lộ nào.

Kể cả Dương Khai chỉ cho họ đan dược Phàm cấp, thì đó cũng xuất phát từ tâm ý của hắn.

- Hai ngươi có thể coi như ta đang mua chuộc mình, cũng có thể coi như ta sợ chết, chuyến hồi gia này, còn phải dựa dẫm vào hai vị thủ hộ, nên... ta cũng mong hai ngươi có thể sớm ngày hồi phục.

Dương Khai cười ha hả.

Hai vị huyết thị lại càng lấy làm lạ hơn nữa, chỉ là một viên đan trị thương Địa cấp thượng phẩm, sao có thể giúp họ hồi phục nhanh hơn được? Tiểu công tử đang đánh đố điều gì?

Hai người đều lặng lẽ lắc đầu, trong lòng khó hiểu.

- Về đi, tĩnh tọa hấp thụ, luyện hóa dược hiệu, chớ có lãng phí đấy.

Dương Khai khoát tay.

- Vâng.

Đồ Phong và Đường Vũ Tiên đáp lại, quay người bước được mấy bước thì đột nhiên dừng lại, liếc nhìn nhau, đôi bên đều nhìn ra điều đang ẩn chứa trong ánh mắt đối phương, bèn vội vàng quay lại, đối diện với Dương Khai.

- Sao vậy?

Dương Khai nhìn hai người họ ngờ vực, chẳng biết họ còn có gì muốn nói.

- Tiểu công tử...

Đồ Phong nghiêm mặt nói:

- Cuộc chiến đoạt đích lần này, nếu gia tộc cho phép huyết thị tham gia, thì tiểu nhân và Vũ Tiên hy vọng rằng có thể sát cánh và ra sức khuyển mã vì tiểu công tử, mong tiểu công tử không chê công lực chúng tiểu nhân thấp kém!

Dương Khai nhíu mắt lại, nhìn thẳng vào Đồ Phong, mãi lâu sau mới cười khà khà:

- Ta rất sẵn lòng!

Đồ Phong và Đường Vũ Tiên đều mừng rỡ ra mặt, vội vàng quỳ xuống khẩn khoản:

- Vậy chúng thuộc hạ xin kính cẩn chờ tiểu công tử đại giá ở Huyết Thị Đường!

- Ta sẽ đến.

Dương Khai trịnh trọng gật đầu.

Lúc này Đồ Phong và Đường Vũ Tiên mới đứng dậy lui đi, tuân theo lời Dương Khai căn dặn, khẩn trương ngồi xuống tĩnh tọa, vận công luyện hóa dược hiệu.

Trông về hai bóng người đang tĩnh tọa, tâm trạng Dương Khai cứ lên xuống liên hồi, mãi lâu sau hắn mới khẽ mỉm cười.

Cuối cùng cũng đã giải quyết xong hai tên huyết thị này rồi!

Chuyến đi này, tuy cũng giở đôi chút thủ đoạn, nhưng những màn thể hiện vô ý lại chiếm phần hơn, đủ điều thần kỳ và quỷ dị quả thực đã chinh phục được Đồ Phong và Đường Vũ Tiên khiến họ nảy sinh lòng tận hiến trung thành.

Dù rằng trong cuộc chiến lần này, huyết thị rốt cuộc có tham gia hay không thì vẫn chưa rõ, nhưng Dương Khai cũng phải lo trước tính sau mới ổn.

Nếu huyết thị được cho phép tham gia, thì phe hắn đã có sẵn sự trợ lực từ hai vị cao thủ rồi.

Và hai tiếng “thuộc hạ” đấy của Đồ Phong nghe cũng thật là khẩn thiết, không hề có mùi bất phục.

Đây là hai vị huyết thị đầu tiên tự xưng thuộc hạ trước mặt Dương Khai, nghĩa là họ thật lòng muốn hiệp trợ cho Dương Khai trong cuộc chiến này.

Ngẩng lên ngắm nhìn tinh không, Dương Khai hoan hỉ mỉm cười, trong lòng hắn khấp khởi niềm trông đợi về cuộc chiến đoạt đích lần này.

Một đêm an bình.

Rạng sáng ngày hôm sau, Đồ Phong và Đường Vũ Tiên lần lượt mở mắt sau đêm nhập định, liếc nhìn nhau, cả hai đều nhìn ra được sự vui mừng và kinh ngạc trong đôi mắt đối phương.

Chỉ một đêm nhập định hồi sức, mà thương thế của cả hai đã thuyên giảm rõ rệt, vốn dự tính ít nhất phải cần mười ngày nửa tháng mới khôi phục được, vậy mà chỉ trong một đêm đã khỏi hẳn.

Hồi tưởng lại mọi điều kỳ lạ và thần bí xảy ra đêm qua khi luyện hóa viên đan Địa cấp thượng phẩm nọ, hai người đều cảm thấy rất mơ hồ, không hiểu ra làm sao.

Đó rõ ràng chỉ là một viên đan Địa cấp thượng phẩm, nếu là bình thường, hai vị huyết thị sẽ chẳng thèm để mắt đến một lần, nếu không phải viên đan này do Dương Khai đưa cho, thì đời nào họ chịu nuốt?

Vốn trong cơ thể họ đã có sẵn đan trị thương Thiên cấp thượng phẩm rồi.

Thế nhưng viên đan Địa cấp thượng phẩm bị họ coi thường đấy, sau khi luyện hóa lại phát huy dược hiệu thần kỳ, sục sôi đến mức khiến họ không dám tin nổi, dược hiệu này lan tràn trong kinh mạch, không những chữa lành mọi vết thương qua trận đánh vừa rồi, mà thậm chí cả những nội thương lưu lại từ nhiều cuộc chiến trước đây cũng đã có chuyển biến tốt.

Huyết thị, mang đặc tính bẩm sinh là để chiến đấu, mỗi một huyết thị trong quá trình trưởng thành, đều đã kinh qua mấy trăm cuộc chiến sinh tử lớn nhỏ, có thể nói, trong cơ thể của mỗi huyết thị đều có nội thương.

Những thương thế này không thể chữa trị bằng đan dược bình thường được, chỉ có cách phối hợp với các vị thuốc, rồi chuyên tâm tịnh dưỡng trong thời gian dài thì mới có khả năng trị khỏi được.

Nhưng thân là huyết thị, thì đâu có thời giờ để chuyên tâm tịnh dưỡng?

Đồ Phong có nội thương, lúc chân nguyên lưu chuyển, dưới mạn sườn sẽ hơi đau châm chích, chỉ có điều y đã coi nhẹ chút đau đớn nhỏ nhoi này.

Đường Vũ Tiên cũng có nội thương, mỗi lần tức giận, lồng ngực đều đau nhói, nguyên do là vì không thanh tẩy sạch sẽ khi bị trúng độc.

Những nội thương này rất nhỏ, không hề ảnh hưởng đến sức chiến đấu của họ, cũng chẳng ảnh hưởng đến việc vận chân nguyên, nhưng cả hai người họ đều biết, hiện giờ họ sẽ không bị nội thương gây bất lợi, song thời gian dần trôi qua, sớm muộn gì cũng có một ngày, họ sẽ chết dưới những vết thương ngầm nhỏ bé đó.

Thế mà bây giờ, họ lại cảm nhận được rõ ràng rằng, những nội thương tàn lưu từ quá khứ đã biến mất sạch tăm.

Chỉ là Địa cấp thượng phẩm mà làm được đến mức này ư?

Nhanh như cắt, cả hai đều đã hiểu ra, hai viên đan này có được tác dụng thần kỳ như vậy có lẽ là vì tiểu công tử đã thêm thứ gì đó vào trong đan.

Và cái thứ vô danh đó, chắc chắn rất có giá trị và hiếm có vô cùng!

Thoáng chốc, lòng hổ thẹn và cảm kích trong tâm hai vị huyết thị lại càng sâu nặng hơn nhiều​
Advertisement
';
Advertisement