Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Bóng người hiện lên, Dương Khai lập tức biến mất, Đoàn Hải giương mắt nhìn, kinh ngạc: "Không Gian Pháp Tắc!" 

Nói xong, một tay nhô ra phía trước, vồ vào không khí. 

Theo động tác này, trong Hỏa Linh Địa, Dương Khai đang chạy thoát lập tức sinh ra một cảm giác nguy cơ to lớn, quay đầu nhìn lại, thấy phía sau xuất hiện một bàn tay lớn che trời, kình thiên nâng hải vồ tới mình. 

Dương Khai kinh hãi, không ngừng thôi động Không Gian Pháp Tắc, thân hình lấp lóe không ngừng, nhưng mà vô luận hắn làm thế nào, lại đều không thể thoát khỏi phạm vi bàn tay to kia bao trùm, trên thân càng có một cỗ khí cơ cường đại khóa chặt mình. 

Đại thủ chụp xuống, che khuất bầu trời, toàn thân Dương Khai bị 

xiết chặt, đau đớn kêu lên một tiếng, cảnh sắc trước mắt cấp tốc biến hóa, đến khi bình tĩnh lại, người đã xuất hiện trong một gian mật thất. 

Đoàn Hải, Đỗ Như Phong còn có Vu Luyện kia đều ở đây, hai người một trái một phải đứng sau lưng Đoàn Hải, một tên thần sắc hờ hững, một tên cười không ngớt. 

Dương Khai tinh thần căng cứng, quan sát quanh, lại không tìm thấy bất cứ lối ra nào, miệng đầy đắng chát, mẹ nó, lần này sợ là xong rồi, không gian thần thông đều không thể thoát khỏi Đoàn Hải, thực lực tứ phẩm Khai Thiên so với mình sai biệt thật quá lớn. 

"Dương sư đệ, ngươi chạy cái gì? Sư huynh cũng không ăn ngươi, chỉ là muốn mượn Mộc hành của ngươi dùng một lát mà thôi." Vu Luyện cười mỉm hỏi thăm. 

Không chạy chẳng lẽ chờ chết sao? Cứ việc trước đó cũng biết chạy trốn là hi vọng xa vời, nhưng vẫn nhất định phải thử, mặt âm trầm nói: "Sư huynh muốn Mộc hành, chỉ cần đánh tiếng là có thể, sư đệ tự sẽ cống hiến ra, cần gì phải lừa gạt ta như vậy." 

Vu Luyện cười ha ha: "Sư đệ đã là người hiểu chuyện, vậy ngoan ngoãn không nên phản kháng." 

Dương Khai nói: "Ta cũng có chỗ rất hiếu kỳ, lực lượng  m Dương

Ngũ Hành của người khác cũng là có thể cưỡng đoạt sao?". 

"Chỉ có một loại người là có thể cưỡng đoạt." Có lẽ là có hi vọng tấn thăng Khai Thiên, tâm tình Vu Luyện đặc biệt tốt, nghe Dương Khai hỏi cũng không tiếc trả lời. 

"Loại người nào?" Dương Khai nhíu mày. 

"Như sư đệ, người chỉ ngưng tụ một loại lực lượng, nếu như sư đệ ngưng tụ hai loại, vậy thì không có cách." Vu Luyện cười giải thích, "Mà sau khi cưỡng ép tháo rời ra, Mộc hành của sư đệ cũng sẽ hạ xuống hai phẩm, nhưng mà không sao, nghe nói Mộc hành sư đệ ngươi cô đọng tối thiểu nhất cũng là ngũ phẩm, mà sư huynh ta chỉ cần tứ phẩm đủ, cho nên chỉ cần vận khí tốt, phẩm giai giảm xuống cũng có thể dùng." 

Dương Khai hiểu rõ: "Thì ra là thế!" 

Vu Luyện nói: "Sư đệ còn có gì muốn hỏi hay không?" 

Dương Khai trầm mặt nói: "Bị tước đoạt Mộc hành, ta sẽ là kết cục gì?" 

Vu Luyện nói: "Chết? Đương nhiên, vận khí tốt cũng có thể sống, chỉ là ngày sau sợ là không cách nào tiếp tục tu hành." 

Lời này để Dương Khai nghe mà một trái tim chìm thẳng vào đáy cốc, hai loại kết cục, vô luận loại nào đối với võ giả đều là cực kỳ bi

thảm, không thể tiếp tục tu hành còn không bằng chết luôn. 

Không còn cho Dương Khai cơ hội nói chuyện, Vu Luyện quay người lại, chắp tay với Đoàn Hải nói: "Làm phiền Tôn Giả!" 

Đoàn Hải nhẹ nhàng gật đầu, tay nâng lên. 

Rầm rầm một trận, trong hư không vang lên tiếng xiềng xích, kình khí từ bốn phương tám đánh tới, Dương Khai nhìn tới, thấy từng đường phù văn ấn ký phức tạp tạo thành xiềng xích xuyên qua mình, hữu tâm tránh né, toàn thân lại cứng ngắc, căn bản không thể động đậy. Xuy xuy xuy, từng xiềng xích hữu hình vô chất kia xuyên qua đại huyệt, Dương Khai đau kêu thành tiếng, quần áo đều bị mồ hôi làm ướt nhẹp. Dưới chân sáng lên đại trận, chầm chậm xoay tròn không ngớt. 

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Các bạn vào mê truyện hot  hoặc truyen.azz  thì mới có bản full đầy đủ vì bên các site khác copy bị thiếu phần ẩn và hơn chục chương sớm nhất nhé.

 Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót nhé các bạn.

Nơi này lại sớm có bố trí đại trận, xem ra trước đó có chỗ chuẩn bị, chỉ còn chờ thời cơ chín muồi kéo mình tới tước đoạt Mộc hành. Xiềng xích căng ra, Dương Khai cũng bị kéo lên không, Đoàn Hải cùng Vu Luyện bước vào trận vị, còn lại Đỗ Như Phong ở một bên hộ pháp. 

Dương Khai khẩn trương, cục diện bây giờ thập tử vô sinh, chỉ bằng vào lực lượng của mình căn bản không thể thoát khỏi khốn cảnh, duy nhất có thể trông cậy vào, cũng chỉ có Hứa lão. Nhưng mà Hứa lão tiến vào Thất Xảo Địa ba tháng cũng không có chút tin tức nào,

Dương Khai vốn không biết hắn đang ở chỗ nào, lại đang làm gì, trông cậy vào hắn tới cứu mình cũng không quá hiện thực, huống chi, mình đối với hắn chỉ sợ đã đã mất đi giá trị lợi dụng, sinh tử của mình còn bị khống chế trên tay Hứa lão, dù Hứa lão biết tình cảnh của mình cũng chưa chắc sẽ để ý tới. 

Trong trận vị, Vu Luyện khoanh chân ngồi, ngưng thần tĩnh khí. Một bên khác, Đoàn Hải cũng là thần sắc nghiêm nghị, hai tay không ngừng biến ảo pháp quyết. 

Trong tiếng xiềng xích, Dương Khai rõ ràng có thể cảm giác được có một cỗ lực lượng cực mạnh từ xiềng xích truyền đến trên người mình, rung chuyển đạo ấn của mình, có xu thế rút Mộc hành của mình ra. 

Đau đớn khó tưởng tượng nổi từ toàn thân các nơi truyền đến, Dương Khai gắt gao cắn chặt răng, gân xanh trên trán nổi dày đặc. 

Ngay vào lúc này, bất ngờ xảy ra chuyện, sau lưng Dương Khai, bỗng xuất hiện một hư ảnh con rết toàn thân đen kịt to lớn vô cùng, trăm chân vững vàng khóa lại Dương Khai, mặc cho Đoàn Hải làm thế nào, đúng là không cách nào rút Mộc hành ra khỏi thể nội Dương Khai. 

"Phi Thiên Hắc Bối Ngô?" Mắt lĐoàn Hải óe lên một tia kinh dị, trầm

giọng quát, dừng lạ pháp quyếti trên tay, lắc mình tới bên người Dương Khai, một tay ấn xuống sống lưng của hắn, lực lượng cuồng bạo xông vào thể nội Dương Khai, xem kĩ đạo ấn của hắn, ngay sau đó biến sắc, quát lớn: "Tiểu tử, Phi Thiên Hắc Bối Ngô này là ai gieo xuống cho ngươi?" 

Dương Khai sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, lại cười lạnh: "Thằng cha mày!" 

Hắn cũng không nghĩ tới, Phi Thiên Hắc Bối Ngô vốn cản trở mình, thế mà thời khắc nguy cơ lại cứu mình một mạng, này thật là tạo hóa trêu ngươi. Phi Thiên Hắc Bối Ngô vốn là nhằm vào đạo ấn, Đoàn Hải bố trí đại trận, vọng tưởng dùng thủ đoạn ti tiện tước đoạt Mộc hành của mình, cũng chính là ra tay với đạo ấn, hai thủ đoạn xảy ra xung đột, giờ Dương Khai không khỏi có chút cảm kích Hứa lão, mặc dù không biết co ́thê ̉kéo dài bao lâu, nhưng hơi tàn một khắc luôn luôn nhiều hơn chút hi vọng. 

Đoàn Hải quay đầu, nhìn Đỗ Như Phong nói: "Lần trước co ́từng thấy thứ gì khác trong đạo ấn hắn?" 

Đỗ Như Phong lập tức lắc đầu nói: "Chưa từng!" 

"Vậy chính là về sau mới có. . ." Đoàn Hải trong mắt lóe lên tinh quang, thật sâu nhìn Dương Khai nói: "Tiểu tử, lần trước ngươi ra

ngoài, đến cùng đã gặp người nào?" 

Hắn cũng là tâm tư kín đáo, một chút đã đoán ra chân tướng. 

Dương Khai há lại sẽ nói cho hắn biết, vẫn cười lạnh không ngừng, Đoàn Hải lại phát lực, Dương Khai kém chút đau đến ngất đi, kêu thảm một tiếng. 

Đoàn Hải âm trầm nói: "Ngươi cho rằng bản tọa không làm gì được thứ này sao? Một con côn trùng nà thôi, đợi bản tọa loại trừ thứ này, lại hảo hảo đến bào chế ngươi." 

Nói như vậy, động thủ, chưởng không ngừng đập xuống đạo ấn Dương Khai, một cỗ lực lượng tinh thuần rót vào thể nội Dương Khai, chấn kích Phi Thiên Hắc Bối Ngô. Theo Đoàn Hải hành động, Dương Khai có thể cảm giác được con rết kia truyền đến tâm tình bất an, lực đạo trói buộc cũng dần dần giãn ra. 

Một ý chí từ trong Phi Thiên Hắc Bối Ngô kia dọc theo người ra ngoài, Dương Khai lập tức như người chết chìm bắt được một cọng cỏ cứu mạng, đại hỉ hô: "Hứa lão, cứu ta!" 

"Phế vật, làm hỏng đại sự của ta!" Trong óc vang lên tiếng Hứa lão quát lớn. 

Đoàn Hải să ́c mă ̣t hoàn toàn thay đô ̉i, quát lớn: "Thằng nào!" Lời kia hắn hiển nhiên cũng nghe được, mà ý chí có thể ở trong Phi

Thiên Hắc Bối Ngô, rõ ràng là chủ nhân kỳ trùng này, hẳn là mình một phen động tác kinh động đến đối phương. Trong Thất Xảo Địa lại có cường địch ẩn tàng? Đoàn Hải không khỏi toát mồ hôi lạnh, may mắn hôm nay cơ duyên xảo hợp có chỗ phát hiện, bằng không đợi người ta bố trí chu toàn còn không biết sẽ phát sinh chuyện gì. 

"Đoàn Hải, nhiều năm không thấy, chẳng lẽ ngay cả tiếng bản tọa cũng quên a?". 

Đoàn Hải sắc mặt biến hóa vài lần, thất thanh: "Hứa Hoảng! Ngươi còn chưa chết!" 

Hứa lão khặc khặc cười nói: "Bản tọa phúc lớn mạng lớn, sao lại chết? Mấy thằng phản đồ các ngươi năm đó hại ta, mưu đoạt Thất Xảo Địa, hôm nay bản tọa phải lấy lại cả gốc lẫn lãi!" 

Đoàn Hải trầm giọng nói: "Chuyện năm đó ta không biết chút nào!" 

"Ngươi cảm thấy bản tọa sẽ tin sao? Hôm nay tất cả các ngươi đều phải chết!" 

Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement