Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

 

Dương Khai đi qua, hỏi bà chủ đang đứng cách đó không xa: "Đó là đích đến của chúng ta?" 

Bà chủ gỡ gỡ chút tóc rối bên tai, vuốt cằm nói: "Không sai, đó chính là đích đến của chúng ta." 

"Đó là địa phương nào?" Một đường bay hơn nửa năm, xuyên qua mấy cái đại vực mới đến được nơi này, Dương Khai cũng không khỏi có hơi hiếu kỳ. 

"Đây là Tinh Thị của đại vực này." Bạch Thất hưng phấn tiến lại gần, nói: "Tiểu tử, ngươi có biết cái gì gọi là Tinh Thị hay không?" Hắn còn tưởng rằng Dương Khai căn bản là chưa từng nghe qua chỗ này. 

Dương Khai hai mắt tỏa sáng nói: "Đó chính là Tinh Thị ư?" Hắn không khỏi đưa ánh mắt nhìn về phía bên kia, bất quá bởi vì khoảng 

cách quá xa, cho nên hắn cũng không thấy rõ tình huống bên trong. Hơn nữa hình như Linh Châu này cũng bị đại trận bao trùm, từ bên ngoài nhìn vào hoàn toàn là một mảnh mông lung. 

Trương Nhược Tích cũng đã từng nói, muốn điều tra tin tức của Thế Giới Thụ, tốt nhất nên bắt đầu từ Tinh Thị. Bởi vì đây là nơi tụ tập của đám người bên ngoài càn khôn, tam giáo cửu lưu không chỗ nào không có, người càng nhiều, tin tức cũng càng nhiều, đồ tốt cũng không ít, nói không chừng sẽ có thể tìm được Thế Giới Thụ. 

Chỉ tiếc rằng Dương Khai vừa vào Tam Thiên thế giới này thì liền bị đưa vào Thất Xảo Địa làm tạp dịch, tiếp đó chính là lang thang một trận, sau đó lại đến Đệ Nhất Khách Điếm, căn bản là cũng không có thời gian đi tìm cái gọi là Tinh Thị kia, vả lại hắn cũng không biết đi đâu mà tìm. Thật không ngờ, mục đích chuyến đi lần này của bà chủ 

thế mà lại là Tinh Thị, cái này thật là đúng dịp. 

"Ngươi biết?" Bạch Thất ngạc nhiên. 

"Có nghe nói qua." Dương Khai gật gật đầu, quay đầu nhìn sang bà chủ, nói: "Chúng ta về sau sẽ thường trú ở bên kia sao?" 

Đệ Nhất Khách Điểm của bà chủ bị hủy trong lần tranh đấu kia, khẳng định là sẽ muốn tìm kiếm nơi khác để đặt chân. Nàng tiêu tốn thời gian nửa năm để tới đây, đương nhiên sẽ không chỉ để mua ít 

đồ, mà có khả năng rất lớn là sẽ ở lại nơi này. 

"Tạm thời!" Bà chủ gật gật đầu, sau đó phát giác được sự hưng phấn Dương Khai, nàng quay đầu cười nói: "Ngươi cảm thấy rất hứng thú với Tinh Thị sao?" 

Dương Khai nói: "Trước kia chưa từng thấy qua, tóm lại có chú t hiếu kỳ. 

Bà chủ mỉm cười nói: "Cũng không có gì đặc biệt, thế giới của ngươi khẳng định là có loại địa phương giống như phường thị, cái gọi là Tinh Thị bất quá là thứ cao cấp hơn những 

phường thị kia một chút, đồ vật càng quý giá hơn một chút mà thôi." 

Dương Khai gật gật đầu, rồi lại đưa mắt nhìn qua bên kia. Hắn đang suy nghĩ có nên hỏi thăm một chút tin tức của Thế Giới Thụ từ chỗ bà chủ hay không. Dù sao Đệ Nhất Khách Điếm cũng chuyện về nghề thu thập tình báo, nếu như thật sự có thứ gọi là Thế Giới Thụ này, vậy thì bà chủ không có khả năng chưa từng nghe qua, bất quá khi hắn ngẫm lại thì lại thôi. Sau này khi đến được chỗ kia, mình đi dò xét trước một chút rồi tính tiếp. 

Ba người Bạch Thất, đầu bếp cùng tên nhân viên thu chi đứng túm tụm ở một góc của boong thuyền, cũng không biết nói to nói nhỏ gì đó mà khuôn mặt của tên lão bạch kiểm lại hiện lên một nụ cười rất 

bỉ ổi. 

Một lúc lâu sau, lâu thuyền đi đến một bến đò hư không ở ngoại vi Linh Châu. Trên bến đò có võ giả thủ hộ kết thành đội, người dẫn đầu mặc một thân áo giáp màu vàng chóe, đầu đội anh khôi, eo phối trường kiếm, rất ra dáng một tên Đại tướng quân uy phong lẫm lẫm. 

Lâu thuyền dừng lại trên bến đò, vị Kim Giáp tướng quân kia liền dẫn theo một đám võ giả tiến đến, không chút khách khí nhảy lên boong thuyền, tay đè phối kiếm, liếc nhìn trái phải, bộ dạng như đang muốn phát uy. 

Một vị ngân giáp tiểu tướng sau lưng hắn đi ra khỏi hàng, cao giọng nói: "Người đến là ai, văn thư đâu?" 

Bà chủ ra hiệu cho Bạch Thất chạy ra chào hỏi, Bạch Thất liền chạy đến đưa cho tên ngân giáp tiểu tướng kia một miếng ngọc giản. Tên tiểu tướng tiếp nhận, dùng thần niệm quét qua, tỏ vẻ hơi kinh ngạc, rồi lại dâng miếng ngọc giản cho vị Kim Giáp tướng quân kia. 

Người này sau khi duyệt qua, khẽ vuốt cằm nói: "Nguyên lại là Lan phu nhân của Đệ Nhất Khách Điểm, bản tướng quân mắt vụng về, nhất thời không nhận ra, phu nhân chớ trách!" 

Bà chủ khẽ cười duyên: "Tướng quân trấn thủ bến đò trọng yếu của Tinh Thị, ngày ngày trăm công ngàn việc, bận rộn quân vụ, không 

nhận ra ta cũng là chuyện đương nhiên." 

Trong lúc hai người nói chuyện, Bạch Thất cười ha hả kín đáo đưa một cái không gian giới chỉ cho tên ngân giáp tiểu tướng kia, bà chủ canh đúng lúc nói: "Các huynh đệ vất vả, tâm ý nho nhỏ, coi như mời các huynh đệ uống trà." 

Tên tiểu tướng kia cầm không gian giới chỉ mà không biết nên xử lý như thế nào, nên liền bắn qua một ánh mắt trưng cầu với Kim Giáp tướng quân. 

Chỉ thấy hắn cười nói: "Nếu đã là Lan phu nhân cho, vậy liền cầm đi." 

Tên tiểu tướng đến lúc này mới yên tâm nhận lấy không gian giới chỉ, rồi quay người chắp tay với bà chủ. 

Kim Giáp tướng quân nói: "Làm việc theo thông lệ, phu nhân đừng để trong lòng." Đưa tay trả lại ngọc giản kia cho Bạch Thất, hắn dẫn đám người kia rời khỏi lâu thuyền, vung tay lên nói: "Cho đi!" 

Cấm chế của bến đò đến lúc này mới từ từ mở ra, bà chủ nói một tiếng cám ơn, rồi ngự sử lâu thuyền bay vào trong Linh Châu. 

Trên lâu thuyền, Dương Khai nhìn mà tấm tắc lấy làm kỳ lạ, không khó nhìn ra, bà chủ có nhân mạch rất rộng. Nàng chưa chắc quen biết với vị Kim Giáp tướng quân vừa rồi, nhưng văn thư vừa ra, người ta liền nhận ra nàng là Lan phu nhân của Đệ Nhất Khách Điểm, điều 

này thể hiện rõ, nàng có danh khí rất lớn trong thế giới bên ngoài càn khôn này. 

Chuyện này cũng khó trách, Khai Thiên lục phẩm, thực lực không phải thấp, hơn nữa còn là một mỹ nhân phong vận mười phần như thế, rất dễ làm cho người ta phải chú ý tới. 

Bất quá có một số chuyện làm cho Dương Khai hơi hiếu kỳ. Hắn tiến đến bên người Bạch Thất, lặng lẽ hỏi: "Tại sao bên ngoài Tinh Thị lại có bày bố trọng binh, chẳng lẽ Tinh Thị không đủ an toàn sao? Hay là có người nào sẽ đến công kích Tinh Thị?" 

Bạch Thất nói: "Có cho tiền đi chăng nữa thì cũng chẳng có ai dám làm nhưu thế. Tinh Thị là cơ nghiệp của Đại Chiến Thiên, Kim Giáp tướng quân cùng ngân giáp tiểu tướng ngươi vừa nhìn thấy kia đều là người của Đại Chiến Thiên, bọn hắn trấn giữ bến đò, một là để 

tiện khống chế toàn bộ Tinh Thị, hai là để đề phòng Hư Không Dị Thú, ngươi từng gặp qua Hư Không Dị Thú chưa?" 

"Vạn Tiết Trùng có tính không?" Đó là lần duy nhất Dương Khai đụng phải Hư Không Dị Thú, kết quả làm cho hắn cùng Trương Nhược Tích lạc mất nhau, đến nay hắn vẫn không biết Nhược Tích ở đâu. 

Bất quá Nhược Tích đã thức tỉnh một chút ký ức của tiên tổ, åt hån 

là sẽ hiểu rõ thế giới bên ngoài càn khôn này hơn hẳn, nên cũng không cần phải quá lo lắng. Nếu như hắn đoán không sai, vậy thì Nhược Tích hẳn là sẽ trực tiếp đi đến Lang Gia phúc địa, đó dù sao cũng là địa phương xuất thân của tiên tổ nàng. 

"Cũng tính đi, bất quá Vạn Tiết Trùng thứ này không có gì nguy hại quá lớn, có một số loại Hư Không Dị Thú thích những nơi ồn ào, hơn nữa thực lực còn vô cùng cường đại, nếu để cho bọn gia hỏa này xông vào trong Tinh Thị, vậy khẳng định là sẽ tạo thành tổn thất rất lớn. Có bọn họ trông coi ở bến đò, nên bình thường cũng sẽ không có Hư Không Dị Thú dám đến tìm phiền toái." 

Dương Khai hiểu rõ, lại hỏi: " Đại Chiến Thiên ngươi vừa mới nói, chẳng lẽ là một trong ba mươi sáu Động Thiên - Đại Chiến Động Thiên ư?" Hắn hình như đã từng thấy qua cái tên này trong ngọc giản của tên đệ tử Đại Nguyệt châu - Mạnh Hoành vào lúc trước. 

"Đúng vậy! Hơn nữa Càn Khôn điện mà ngươi đi tới trước đó, hai tên thủ vệ kia cũng là người của Đại Chiến Thiên. Người thuộc tổ chức đó rất dễ nhận ra, bọn hắn giống như một chi đại quân, hết thảy lấy quân quy để làm việc, nội bộ giai tầng cũng phân chia đẳng cấp giống như trong quân đội, tác phong rất là nghiêm chỉnh!" 

Dương Khai ồ một tiếng: "Chẳng trách vừa rồi tên kia lại tự xưng là tiếng tướng quân!" 

Bạch Thất cười hắc hắc nói: "Cái gọi là tướng quân, ý chỉ Khai Thiên trung phẩm, người vừa rồi hẳn là một vị Đại tướng quân, thực lực Khai Thiên ngũ phẩm, dưới tứ phẩm thì gọi là tướng quân, lục phẩm vẫn là Đại tướng quân, ở trên nữa chính là Nguyên soái, Đại nguyên soái!" 

"Có ý tứ. . ." Dương Khai tấm tắc lấy làm kỳ lạ, đổi chủ đề nói: "Nói đi cũng phải nói lại, Đệ Nhất Khách Điếm của chúng ta thuộc về thế lực nào?" 

Hắn mặc dù đã gia nhập Đệ Nhất Khách Điếm được nửa năm, nhưng vẫn một mực không biết Đệ Nhất Khách Điểm rốt cuộc dựa vào gốc đại thụ nào, nhưng hắn có thể xác định được một việc, chính là tổ chức đó tuyệt đối là một trong những động thiên phúc địa kia. . 

"Ngươi tự hỏi bà chủ đi!" Bạch Thất cười hắc hắc. 

Dương Khai liếc hắn một cái, có cảm giác muốn xé nát cái miệng của hắn ra. 

Trong lúc hai người nói chuyện, lâu thuyền đã tiến vào trong Tỉnh Thị, xuyên qua mấy tầng mây, nồng đậm thiên địa linh khí liền đập vào mặt. Dương Khai không tự chủ được mà hít sâu vào một hơi, hắn một mực phiêu bạt du đãng trong hư không, thật vất vả mới đến được một chỗ như vậy, làm hắn có một loại cảm giác giống như bèo 

tấm tìm được chỗ cắm rễ rồi vậy. 

Linh Châu không phải quá lớn, đứng ở trên cao quan sát một chút liền có thể nhìn thấy điểm cuối, cũng chỉ tương đương với mấy cái thành trì cỡ lớn mà thôi. 

Nhưng khi nhìn xuống dưới, toàn bộ Linh Châu gần như bị đủ loại kiến trúc lấp đầy, những con đường chỉnh tề rộng rãi giăng khắp nơi giống như một bàn cờ, hơn nữa còn có đèn đuốc lấp lánh, đẹp không sao tả xiết. 

Những người đi trên mặt đất chen vai sát cánh như mắc 

cưởi, trên bầu trời, thỉnh thoảng lại có người bay tới bay lui, còn có rất nhiều phi hành bí bảo tạo hình khác nhau xuyên thẳng qua tầng mây. 

Dương Khai giống như có điều suy nghĩ, như vậy xem ra, nơi này không cấm phi hành, đây cũng là một điểm rất có tình người. Có nhiều nơi thiết trí cấm chế, bên trong cấm chế căn bản là không thể nào phi hành, trong khi đi bộ thì lại tiêu tốn không ít thời gian. 

Lâu thuyền một đường đi về phía trước, ước chừng năm phút sau, giọng nói của bà chủ chợt vang lên: "Xuống thuyền!" 

Nghe thấy lời này, người đang đứng trên boong thuyền cùng nhau bay ra ngoài. Bà chủ biến hóa pháp quyết, trên thân lực lượng ba động, đánh ra mấy đạo ấn quyết, lâu thuyền to lớn kia thu nhỏ lại 

với tốc độ bằng mắt thường có thể thấy được, rất nhanh liền biến thành một món đồ lớn cỡ bàn tay, bị bà chủ thu vào. 

"Đi thôi." Nói xong, bà chủ trực tiếp đáp xuống phía dưới, người của Đệ Nhất Khách Điếm theo sát sau lưng. 

Người của Đệ Nhất Khách Điểm không nhiều, nhưng cũng không ít, có khoảng chừng mười người. Ngoại trừ Bạch Thất, tên nhân viên thu chi cùng đầu bếp là ba người Dương Khai quen biết ra, những người còn lại đều là những người làm việc vặt. 

Dù sao thì để duy trì sự vận hành của một khách sạn cũng không cần quá nhiều nhân thủ, mười người đã đủ dùng. 

Không bao lâu sau, đám người Đệ Nhất Khách Điếm đáp xuống trước một cửa hàng. Cửa hàng kia cũng không biết bán thứ gì mà lại không có biển hiệu, vị trí cũng không tệ, là nơi giao nhau của mấy con phố, lưu lượng người đi lại không nhỏ. 

Bà chủ liếc mắt nhìn tứ phía, khẽ vuốt cằm, sau đó mới nhấc lên váy dài, cất bước đi vào. 

Một đám người liền theo sát phía sau. 

Bên trong lập tức có một lão già choai choai bước ra nghênh đón, chắp tay nói: "Viên Thụy Đức gặp qua đại nhân!" 

Lão giả này cũng là Khai Thiên cảnh, bất quá phẩm giai hẳn là sẽ 

không quá cao, cho nên mặc dù hắn tuổi đã cao, nhưng khi đối mặt với bà chủ thì vẫn phải tỏ vẻ cung kính. 

Bà chủ khẽ vuốt cằm. 

Viên Thụy Đức nói: "Đại nhân một đường đi tàu mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi trước một chút hay không?" 

Bà chủ khoát tay nói: "Không cần, đi làm việc trước." "Vâng, mời đại nhân ngồi!" Viên Thụy Đức đưa tay ra hiệu. 

Đợi đến khi Lan phu nhân đã ngồi xuống, Viên Thụy Đức mới lấy ra một khối ngọc giản, đưa cho Lan phu nhân rồi nói: "Đây là khế ước của cửa hàng này, tất cả đã được ghi rõ ràng bên trong. 

Bà chủ tiếp nhận nhìn lướt qua, sau đó tiện tay thu vào. 

Viên Thụy Đức lại lấy ra một khối ngọc giản khác, nói: "Đây là những sản nghiệp dưới trướng các thế lực kia, còn có tên cửa hàng, số cao thủ phân bố bên trong!" 

Hắn lại lấy một khối ngọc giản, nói: "Đây là thông tin của chưởng quỹ và bọn tiểu nhị trong những cửa hàng mặt tiền kia!"

Advertisement
';
Advertisement