Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

 

"Ta từng nói những lời này sao?" Bùi Bộ Vạn tỏ vẻ mờ mịt quay đầu nhìn quanh bốn phía. 

"Không có!" Đám người ở bốn phía ầm ầm nói. 

Bùi Bộ Vạn nhìn về phía Dương Khai, chắp tay sau lưng cười ha hả nói: "Ngươi nhìn đi, bọn hắn đều nói không có, vậy ta khẳng định là chưa từng nói qua câu nói kia." 

Da mặt Dương Khai giật giật mấy cái, có hơi không dám tin nhìn qua hắn: "Bùi chưởng quỹ ngươi làm vậy thật sao?" Gia hỏa này thế mà lại giả ngu! Quả thực hắn chưa từng gặp qua người nào như vậy, hắn tốt xấu gì cũng là một tên Khai Thiên tử phẩm, hơn nữa còn là chưởng quỹ của một cửa hàng trực thuộc phúc địa a. Người làm ăn, từ trước đến nay đều lấy chữ tín làm gốc, kẻ như hắn kiếm tiền được 

mới là lạ, không bồi thường chết thì Dương Khai liền theo họ của hắn. 

Quả nhiên là một tên đần, La Hải Y không hề nói sai. Bùi Bộ Vạn ha ha cười, cũng không đáp lại. 

"Lĩnh giáo!" Dương Khai chắp tay, muốn xoay người rời đi. Tuy hắn bị người ta đùa bỡn một trận, trong lòng oán giận đến tột đỉnh, nhưng hắn đang ở trên địa bàn của người ta, thực lực giữa hai bên lại chênh lệch lớn như vậy, Dương Khai đúng là không có biện pháp nào để xử lý đối phương. Hắn âm thầm quyết tâm, sau này mình sẽ kéo bà chủ qua đây giáo huấn đối phương một trận mới được. 

Bùi Bộ Vạn đứng phía sau nhìn qua Dương Khai, vuốt vuốt nhúm râu trên cằm, nói: "Tiểu tử, giúp ta đánh một trận, ta tuyệt đối sẽ dâng lên 1000 vạn kia." 

Cước bộ của Dương Khai không ngừng lại, loại đồ vật như tín nhiệm này một khi tan vỡ, sẽ rất khó bù đắp lại được. Sau khi ăn một hồi thua thiệt, Dương Khai sao lại có thể bị lừa ở cùng một nơi như vậy được. 

"Bản tọa còn bồi thường riêng cho người 50 vạn Khai Thiên Đan!" Dương Khai xem những lời này như gió thoảng qua tai. "100 vạn!" Bùi Bộ Vạn cắn răng nói, mắt thấy Dương Khai sắp đi 

ra 

khỏi nội viện, hắn chợt quát một tiếng: "Bản tọa lấy đạo ấn của bản thân ra phát thệ!" 

Dương Khai bước đều bước ra khỏi nội viện, khi nghe được câu này thì thân thể lập tức dừng lại tại chỗ, phảng phất như bị ai đó thi triển Định Thân Thuật, làm cho cả người đứng bất động ngay tại chỗ vậy. 

về. 

Một hồi lâu sau, hắn mới chậm rãi quay người, tà tà trở 

Bùi Bộ Vạn nhếch miệng ha ha cười. Nhìn thấy Dương Khai đi tới một bên ngồi xuống, hắn cũng ngồi xuống theo, sau đó đưa đầu tới, nói: "Tiểu tử, đánh một trận, lập tức dâng lên 1100 vạn Khai Thiên Đan!" 

"Ngươi thề trước đã!" Dương Khai cầm chén trà, không thèm nhìn hắn, nhàn nhạt nói. 

Bùi Bộ Vạn nói: "Thề là việc đơn giản, bất quá bản tọa còn có một điều kiện, chính là ngươi phải đánh thắng mới được. Nếu như đánh thua, chẳng những không có Khai Thiên Đan, mà bản tọa cũng sẽ không tha cho ngươi." 

Dương Khai liếc mắt nhìn hắn, liền nhìn thấy một mảnh 

hung quang trong mắt hắn, xem ra không phải là nói chơi. Dương Khai nhíu nhíu mày nói: "Ngươi sẽ không để cho ta đánh nhau với Khai Thiên cảnh 

đúng không?" 

Bùi Bộ Vạn nói: "Yên tâm, đối thủ của ngươi không phải Khai Thiên cảnh, thậm chí còn không đến nửa bước Khai Thiên, thực lực không chênh lệch với ngươi bao nhiêu. 

"Thề đi." Dương Khai gật gật đầu. 

Chỉ cần không phải Khai Thiên cảnh, vậy thì Dương Khai liền không cần e ngại điều gì, huống hồ đối thủ chưa gặp mặt kia ngay cả nửa bước Khai Thiên cũng chưa tới. 

"Có lòng tin như vậy?" Bùi Bộ Vạn ngạc nhiên không thôi. Hắn lúc trước nghĩ trăm phương ngàn kế để dụ Dương Khai đi đánh một trận, nhưng hiện tại khi thấy Dương Khai biểu hiện như vậy, hắn lại có hơi do dự bất định. 

"Nếu ngươi tin ta thì thề đi, còn nếu như không tin thì ta lập tức rời đi." Dương Khai nhấp một ngụm trà, để cái chén xuống, muốn đứng dậy. 

Bùi Bộ Vạn chau mày, thần sắc do dự, bất quá chỉ vẻn vẹn một lát sau, hắn liền bỗng nhiên đứng dậy, nghiêm túc phát thệ nói: "Bản tọa Bùi Bộ Vạn lấy đạo ấn của bản thân ra phát thệ, chỉ cần. . . Ngươi tên là gì?" Hắn ngập ngừng giữa chừng, đành quay sang hỏi Dương Khai, vừa rồi Dương Khai tự giới thiệu, đoán chừng hắn cũng không 

nghe cẩn thận. 

Dương Khai lại báo tên của mình ra. 

Bùi Bộ Vạn nói tiếp: "Chỉ cần Dương Khai có thể đánh thắng một trận, bản tọa liền đưa đủ 1100 vạn Khai Thiên Đan cho hắn, nếu như nuốt lời, con đường phía trước của Bùi Bộ Vạn ta sẽ bị đoạn tuyệt, đại đạo sụp đổ!" 

Dương Khai ở một bên bình chân như vại, nói: "Tu vi cảnh giới của đối thủ của ta!" 

Bùi Bộ Vạn nhe răng, lại phát thệ một lần nữa kèm theo yêu cầu của Dương Khai, sau đó hắn cúi đầu nhìn qua: "Ngươi thấy được chưa, đừng có quá mức a tiểu tử!" 

Dương Khai gật đầu nói: "Được rồi." 

Tên đần này lấy đạo ấn của bản thân phát thệ, chuyện này vẫn độ tin cậy rất cao. Không có ai dám cầm đạo ấn của mình ra để nói đùa, nếu như hắn dám đổi ý, vậy tất nhiên là sẽ lưu lại tì vết trong tâm linh. Đến lúc đó, con đường phía trước của hắn thật sự có thể đoạn tuyệt, đại đạo cũng theo đó sụp đổ. Dương Khai ngược lại cũng có hơi hiếu kỳ, vì sao tên gia hỏa này lại muốn mình đi đánh nhau với người khác một trận, chuyện này mang đến chỗ tốt gì đó cho hắn sao, nếu như không có chỗ tốt thì hắn làm gì nỡ bỏ ra 1100 vạn Khai 

Thiên Đan như vậy chứ. 

Bất quá Dương Khai cũng vô pháp lý giải tư duy của tên đần này, thật lười suy nghĩ, vì vậy hắn đứng lên nói: "Đối thủ của ta đâu? Kêu hắn ra đây đi." Đánh sớm một chút để kết thúc công việc cho sớm a. 

Bùi Bộ Vạn cười hắc hắc: "Đối thủ của ngươi không có ở chỗ này, như vậy đi, ngươi nghỉ lại ở đây một đêm, nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày mai, ngày mai ta liền dẫn ngươi qua chỗ kia đại náo một trận!" 

Dương Khai nhíu mày, phát hiện việc này hình như không đơn giản như mình nghĩ, nghe ý tử trong lời nói của Bùi Bộ Vạn, hình như là muốn đi đến địa phương nào đó đập quán a. . . 

Chắc không bị người ta hố đâu ha? Dương Khai bỗng nhiên có một loại cảm giác không ổn, nhưng hắn cũng không còn cách nào khác, mọi sự tình đều đã được thỏa thuận ổn thỏa, hơn nữa 1100 vạn Khai 

Thiên Đan kia đúng là quá mức hấp dẫn, cho nên hắn cũng không thể đánh trống lui quân được nữa. 

Đưa tin cho La Hải Y, bảo nàng về trước đi, ngày mai mình lại đến tìm nàng, sau đó dưới sự dẫn đường của hạ nhân trong Bách Luyện đường, hắn tiến vào trong tĩnh thất nghỉ ngơi. 

Bách Luyện đường chiêu đãi hắn rất chu đáo, đưa tới cho Dương Khai rất nhiều món ăn đại bổ, thậm chí còn có mấy bình linh đan 

chữa thương, nhìn qua liền biết là hàng thượng đẳng, đem ra ngoài bán cũng có thể bán được không ít tiền. 

Dương Khai có thể mơ hồ cảm giác được rằng trường tranh đấu ngày mai rất trọng yếu với Bùi Bộ Vạn, bằng không hắn cũng sẽ không đầu tư nhiều thứ cho mình như vậy. 

Một đêm vô sự, thẳng đến xế chiều ngày thứ hai, Bùi Bộ Vạn mới long hành hổ bộ đẩy cửa vào, hai tay chống hông, giống như một tên hộ vệ thiết tháp đứng sừng sững ở cửa ra vào: "Tiểu tử, chuẩn bị xong chưa?" 

Dương Khai đứng lên nói: "Đi thôi." Cũng không cần chuẩn bị gì nhiều, đơn giản là đi đánh nhau với người ta một chầu mà thôi. 

Bất quá hắn biểu hiện càng lạnh nhạt thì hai mắt của Bùi Bộ Vạn lại càng tỏa sáng, điều này chứng tỏ người ta có lực lượng a, vì vậy Bùi Bộ Vạn nhếch miệng cười một tiếng, ngoắc tay nói: "Đi theo ta" 

Ra khỏi cửa lớn của Bách Luyện đường, Dương Khai liếc mắt liền thấy được La Hải Y đứng cách đó không xa, nên không khỏi dừng lại bộ pháp, vẫy vẫy tay với nàng ta. 

La Hải Y tỏ vẻ sợ hãi liếc mắt nhìn qua Bùi Bộ Vạn, chủ yếu là do gia hỏa này tạo cho người ta một loại cảm giác áp bách quá mạnh, hơn nữa bộ dạng của hắn đúng là hung thần ác sát quá mức. Nếu là vào 

ngày thường, lỡ như nàng gặp phải loại người này thì khẳng định là sẽ tránh ra xa ba thước, có điều bây giờ nàng lại bị Dương Khai gọi tới, nên nàng cũng chỉ có thể cắn răng đi qua đó, thi lễ với Bùi Bộ Vạn một cái: "Bái kiến Bùi chưởng quỹ. 

Bùi Bộ Vạn nhìn La Hải Y một cái, rồi lại nhìn qua Dương Khai: "Nữ nhân của ngươi hả?" 

La Hải Y hơi đỏ mặt, cũng không biết nên giải thích như thế nào, trong khi Dương Khai lại mặc kệ hắn, nhìn qua La Hải Y, nói: "Sao ngươi lại đứng ở chỗ này? Không phải ta bảo ngươi trở về rồi sao." 

La Hải Y nói: "Ta sợ rằng đại nhân còn có việc gì đó cần làm. 

"Hôm nay cũng không có việc gì." Dương Khai cười cười, trầm ngâm một chút, nói: "Nếu như ngươi rảnh rỗi thì đi chung với chúng ta đi." 

Hắn quay đầu nhìn Bùi Bộ Vạn, nói: "Mang thêm một người không sao chứ?" 

"Không sao, đi theo đi." Bùi Bộ Vạn hào sảng khoát khoát tay, chính hắn cũng mang theo một số người, đoán chừng đều là tiểu nhị trong tiệm. Bách Luyện đường kia cũng là một địa phương bán bí bảo, đáng tiếc cửa hàng lại vắng vẻ tới mức có thể giăng lưới bắt chim, sinh ý vô cùng thê thảm, bọn tiểu nhị trong tiệm không có việc gì làm, nếu không thì Bùi Bộ Vạn cũng không mang theo nhiều 

nhân thủ như vậy được. 

Dương Khai nghiêng nghiêng đầu với La Hải Y, ra hiệu cho nàng đi theo. 

Hai người dẫn đường ở phía trước, một đám người đi theo ở phía sau, những người đang đi trên đường cái nhìn thấy bọn họ thì liền né ra xa xa, tránh như tránh rắn rết. Dương Khai thấy thế thì có hơi cạn lời, thầm nghĩ tên Bùi chưởng quỹ này đúng là hung danh vang dội, chẳng trách sinh ý lại nát bét như thế. Nếu như hắn là chủ nhân sau màn của Bách Luyện đường thì hắn đã sớm đuổi việc tên Bùi Bộ Vạn này rồi. 

"Bùi chưởng quỹ, lát nữa phải đánh nhau rồi, còn lời gì muốn nhắn nhủ thì nói ra nhanh đi." Dương Khai mở miệng nói. 

Bùi Bộ Vạn vuốt cằm nói: "Đúng là phải nói cho ngươi biết một chút quy củ, ngươi hãy nghe cho kỹ đây. Trận chiến này không cho phép vận dụng bí bảo, không cho phép phục dụng đan dược, chỉ có thể dựa vào bản sự của bản thân để phân định thắng thua, đây là quy củ cơ bản nhất. 

"Không thể vận dụng bí bảo đan dược?" Dương Khai nhíu mày lại, nếu quy củ là vậy, vậy thì ưu thế của hắn cũng khá là lơ 

n. 

"Tuyệt đối không thể dùng." Bùi Bộ Vạn nghiêm túc nói: "Đến lúc đó ngươi cũng đừng căng thẳng quá mức mà tế ra bí bảo gì đó, nếu như 

ngươi làm thế, dù ngươi có đánh thắng thì cũng sẽ bị xử thua. 

Dương Khai gật đầu nói: "Yên tâm, ta sẽ không dùng." Bí bảo mà hắn có thể vận dụng bây giờ thực sự không nhiều, mấy cái bí bảo hắn mang theo từ Tinh Giới đã không còn theo kịp tiết tấu của hắn, Sơn Hà Chung đã bị hủy, thứ bây giờ hắn có thể sử dụng chỉ có Thương Long Thương, Như Ý Đại cùng Vô Ảnh Sa. 

Bùi Bộ Vạn nói tiếp: "Trận chiến lần này, bất luận sinh tử! Nói một cách khác, nếu như ngươi có bản sự, vậy thì giết chết đối thủ cũng không sao." 

Dương Khai ngạc nhiên nói: "Trong Tinh Thị mà lại có thể giết người ư?" Không phải nói nơi đây ngay cả tranh đấu nho nhỏ cũng không được hay sao? 

Bùi Bộ Vạn cười hắc hắc: "Chỉ có ở chỗ kia mới được phép giết người, bất quá nếu như có bất kỳ bên nào nói ra hai chữ nhận thua, vậy thì trận chiến sẽ lập tức kết thúc, không được tiếp tục ra tay, nếu không cũng sẽ bị xử thua!" Hắn quay đầu nhìn qua Dương Khai: "Hai quy củ này, ngươi nhớ rõ chưa?" 

"Nhớ rõ rồi." 

Sắc mặt của La Hải Y bỗng nhiên trở nên trắng bệch, đứng ở một bên nói: "Bùi chưởng quỹ, chẳng lẽ các ngươi đang nói tới Tu La 

tràng ư?" 

Bùi Bộ Vạn quay đầu cười với nàng ta một tiếng, tiện thể trưng ra cả hàm răng nanh trắng hếu, trông vô cùng đáng sợ. "Không sai, chính là Tu La tràng!" 

La Hải Y vội vàng giật giật góc áo của Dương Khai, thấp giọng nói: "Đại nhân, Tu La tràng rất hung hiếm, ngày nào cũng chết rất nhiều người, tốt nhất là đừng nên đi." 

Bùi Bộ Vạn cười to: "Đã chậm, tiểu tử này đã đáp ứng ta, không thể không đi." 

La Hải Y nghe thấy thế thì trong mắt tràn đầy vẻ lo lắng. 

Dương Khai cười cười: "Không có việc gì, ngươi nói cho ta biết một chút, Tu La tràng là địa phương gì?" Việc này hỏi Bùi Bộ Vạn thì chắc cũng không hỏi ra được gì, đúng lúc có La Hải Y biết, vậy không bằng tìm nàng nghe ngóng. 

La Hải Y cân nhắc một chút, mở miệng giải thích: "Trong ba mươi sáu Động Thiên, có một nhà gọi là Tu La Động Thiên. Người trong Tu La Động Thiên này thị sát thành tính, làm việc hung tàn, rất khó dây vào. Bọn hắn mở ra Tu La tràng ở khắp các Tỉnh Thị, cho phép người ta tiến vào trong đó để huyết đấu, không cấm giết người. Người giành chiến thắng trong Tu La tràng sẽ nhận được một chút 

ban thưởng, nếu như liên thắng, vậy thì ban thưởng sẽ tăng lên gấp đôi, mãi cho đến khi đạt đến một mức ban thưởng cực hạn do bọn hắn thiết định." 

"Tỉ như nói đánh thắng trận đầu có thể đạt được 50 mai Khai Thiên Đan, như vậy đánh thắng trận thứ hai chính là 100 mai, trận thứ ba chính là 200 mai, cứ thế mà suy ra, thẳng đến một cái hạn mức cao nhất, trong lúc đó nếu thua một trận cũng sẽ mất một nửa tích lũy." 

Dương Khai gật đầu nói: "Đây cũng đúng." Đừng nhìn trận đầu mới thắng 50 mai Khai Thiên Đan, nhưng nếu thắng 7~8 tràng, vậy ban thưởng có thể lấy được liền nhiều lên, nếu là có thể thắng liền chín trận mười trận, vậy ban thưởng lấy được có thể hơn vạn. 

"Trong Tu La tràng phân ra ba cấp độ Thiên Địa Nhân, đối ứng với ba cấp độ Thiên Địa Nhân là ba Tu La bảng, trong đó Nhân Bảng là 

phía dưới nửa bước Khai Thiên, Địa Bảng là nửa bước Khai Thiên, mà Thiên Bảng thì là Khai Thiên cảnh. Bất quá mặc kệ là bảng nào, có thể đứng trong Tu La bảng đều không phải là dễ trêu. 

Bố trí này cũng là hợp tình hợp lý, dù sao đối với võ giả mà nói, nửa bước Khai Thiên là một đường ranh giới, một khi thể nội ngưng tụ đủ năm loại lực lượng, thực lực liền sẽ tăng vọt lên, sau khi tấn thăng nửa Khai Thiên, đều sẽ có biến hóa, cho nên Tu La tràng mới có thể lấy nửa bước Khai Thiên làm giới hạn, phân chia ba bảng Thiên Địa Nhân. 

Bùi Bộ Vạn nói đối thủ của mình chưa đến nửa bước Khai Thiên, như vậy lần này đánh hẳn là cao thủ trên Nhân Bảng.

Advertisement
';
Advertisement