Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

"Tiểu hữu, đắc tội." Dư lão chầm chậm đưa ra một tay, ánh mắt nhìn chăm chú Dương Khai, như muốn nhìn thật sâu vào suy nghĩ của hắn.    

             La Hải Y ở một bên sắc mặt trắng bệch, nắm đấm nắm chặt, không gấp không được, nàng không biết Dương Khai có thể qua nghiệm tư này hay không, khả năng rất lớn là không qua được, nhưng nàng cũng không có bao nhiêu tiền, nếu không sẽ đưa cho Dương Khai cứu nguy.    

             Ngược lại là Dương Khai vẻ mặt mây trôi nước chảy, cho dù đứng trước mặt một tứ phẩm Khai Thiên cũng vẫn mỉm cười tự đắc: "Phòng đấu giá Phong Vân có quy củ này? Sao ta không biết."    

             Dư lão nhướng mày, trước kia phòng đấu giá Phong Vân không có quy củ này, đó là bởi vì tất cả mọi người cẩn thủ bản phận, nhưng ngươi ca ́i tên này trông cũng không phải là thứ gì tốt, còn không biết xấu hổ nói chuyện quy củ? Huống chi, chỉ là một Đế Tôn cảnh    

             cũng dám ở trước mặt hắn hùng biện như vậy, không khỏi cả giận nói: "Tiểu hữu, còn xin phối hợp."    

             "Tiểu tử bớt nói nhảm, nếu không có tiền thì xéo đi nhanh lên, bớt ở chỗ này mất mặt xấu hổ."    

             "Hắc hắc, bây giờ muốn đi có phải đã trễ hay không? Dám đến nơi này nháo sự còn có thể đi được sao?"    

             "Dư lão đừng khách khí với hắn, trực tiếp động thủ là được." . . .    

             Trong phòng chung, mồm năm miệng mười tiếng trách móc, hiển nhiên đều ước gì phòng đấu giá đuổi Dương Khai đi, để đấu giá được tiếp tục.    

             Dương Khai ánh mắt lấp lóe, lần này hắn chủ yếu là đến gây sự với phòng đấu giá Phong Vân, ai bảo bọn hắn không bồi thường, còn thái độ ác liệt như vậy, nhưng đúng là không nghĩ tới lại khiến nhiều người tức giận, đứng trên lập trường người ta, cách làm của mình quả thật không thoải mái, nên mặc dù lời từ những phòng chung kia hơi khó nghe, Dương Khai cũng lơ đễnh, chỉ nhìn chằm chằm Dư lão nói: "Nghiệm tư cũng không có vấn đề gì, nhưng nếu ta có tài lực này thì sao?"    

             Dư lão nhíu nhíu mày: "Vậy đấu giá đương nhiên được tiếp tục." Tuy  

             nói như vậy, hắn vẫn không tin Dương Khai thật có tài lực này, vào phòng đấu giá, mỗi người đều phải thể hiện ra tài lực của mình, nếu là loại đại gia nhiều tiền, sớm được an bài vào phòng riêng.    

             Dương Khai thản nhiên nói: "phòng đấu giá Phong Vân làm như vậy, hủy danh dự của ta, hỏng thanh danh của ta, một câu tiếp tục đấu giá là xong?"    

             "Vậy ngươi muốn như thế nào?" Dư lão nhíu mày, tiểu tử này có chút khó chơi a.    

             Dương Khai nhìn qua hắn: "Làm sai chẳng lẽ không cần xin lỗi?"    

             Dư lão lập tức giận dữ, nếu nơi đây không phải phòng đấu giá, nhất định sẽ cho hắn biết hậu quả khi nói với mình câu này, nhưng nơi này là địa bàn nhà mình, hắn cũng không thể xuất thủ với một người khách nhân cho dù khách nhân này chỉ là Đế Tôn cảnh, làm bừa sẽ có ảnh hưởng đối với phòng đấu giá, nên mặc dù tức giận cũng chỉ có thể nhịn xuống.    

             Dương Khai lại nói: "Nghiệm tư ta có thể phối hợp, nếu chứng minh được ta không có tài lực này, tùy ngươi xử trí, nếu ta may mắn vượt qua kiểm tra, các ngươi phải nhận lỗi!"    

             Dư lão sáng mắt lên, trầm ngâm một lát, gật đầu nói: "Có thể!" Vịt chết mạnh miệng, coi là nói như vậy là có thể để lão phu rút lui?  

             Người trẻ tuổi còn non lắm. :V (lão còn non lắm)    

             "Hi vọng Dư lão nói lời giữ lời." Vừa nói, lấy ra một viên không gian giới.    

             Dương Khai biểu hiện sảng khoái như vậy, khiến Dư lão không ngờ tới, không khỏi nhướng mày, thầm nghĩ tiểu tử này thật là có tài lực như vậy?    

             Nghi ngờ tiếp nhận không gian giới, thần niệm quét qua..    

             Tay Dư lão run một cái, kém chút để rơi không gian giới, hai mắt cũng bỗng trợn tròn.    

             Không thể tin vào mắt của mình, trong không gian giới kia, Khai Thiên Đan chất thành núi nhỏ, một đống một đống lại một đống, đếm cũng không thể đếm hết. Đúng là thật sự không thể đếm nổi, bởi vì thực sự quá nhiều, Dư lão thân là tứ phẩm Khai Thiên, lại quanh năm tọa trấn phòng đấu giá Phong Vân, không phải người chưa gặp qua nhiều tiền.    

             Nhưng hắn thật đúng là chưa từng thấy nhiều tiền như vậy.    

             Trong chiếc nhẫn kia có bao nhiêu Khai Thiên Đan? Hơn trăm triệu là tối thiểu nhất, vô cùng có khả năng có 200 triệu, chẳng trách vừa rồi tiểu tử này ra giá mà mắt cũng không thèm nháy một cái.    

             Có nhiều Khai Thiên Đan như vậy, đừng nói những thứ mấy vạn  

             mười mấy vạn kia, xem như bao trọn toàn bộ đồ của hội đấu giá cũng chỉ như chín trâu mất sợi lông.    

             Thằng này là ai? Tại sao có thể có nhiều tiền như vậy? Mà lại thực lực không cao, lại còn dám mang theo khoản tiền lớn như vậy tản bộ khắp nơi, tuy nói Tinh Thị có Đại Chiến Thiên duy trì trị an, nhưng chăng lẽ hắn không sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sao?    

             Trong lòng kinh hãi một trận, nắm vuốt chiếc nhẫn ngây ngốc đứng im lặng nửa ngày.    

             "Dư lão?" Tiếng từ trong một gian phòng chung.    

             Mọi người vốn đã gần như xác định xem trò cười, nhưng ai ngờ Dư lão nghiệm tư xong lại không có phản ứng, đông đảo Khai Thiên cảnh cũng đều là hạng người nhãn lực không tầm thường, tự nhiên có thể nhìn ra kinh hãi trong mắt Dư lão, cũng không biết đến cùng xảy ra chuyện gì, trong chiếc nhâ ̃n kia đến cùng có cái gì mà để một tứ phẩm Khai Thiên thất thố như vậy.    

             Duy chỉ có Bùi Bộ Vạn giống như là nhớ ra cái gì, không nhịn được thì thầm một tiếng: "Tiểu tử này lá gan đủ lớn a."    

             Lần trước hắn cho Dương Khai 1100 vạn, trong đó 10 triệu là bồi thường Đệ Nhất Khách Điếm, hắn vốn cho rằng Dương Khai sẽ cầm về cho Lan phu nhân, nhưng bây giờ xem ra 10 triệu kia hẳn là còn  

             trên tay hắn, chẳng trách tiểu tử này một bộ khí định thần nhàn, căn bản không sợ nghiệm tư.    

             Từ đầu đến bây giờ, đồ hắn mua giá trị không cao hơn 2 triệu, có hơn một nghìn vạn thì sợ gì.    

             Nhưng nghĩ lại, bỗng lại cảm thấy không đúng! Coi như trong chiếc nhẫn kia thật sự có hơn một nghìn vạn, cũng không đến nỗi để Dư lão thất thố như vậy, chợt nhớ tới. . . Phải bồi thường Đệ Nhất Khách Điếm, cũng không chỉ một nhà mình, hình như có hơn mấy chục nhà, mỗi một nhà đều là 10 triệu. . .    

             Vl. . . Bùi Bộ Vạn hít sâu một hơi, trong chiê ́c nhẫn kia sẽ không phải có hơn ức Khai Thiên Đan a? Mặc dù không thể tin được, nhưng nhìn thần thái của Dư lão, mình đoán hẳn là không sai.    

             "Như thế nào?" Dương Khai nhìn Dư lão no ́i.    

             Dư lão cuối cùng hoàn hồn, ánh mắt phức tạp nhìn Dương Khai một chút, trả không gian giới lại, gật đầu nói: "Tiểu hữu xác thực có tư cách cạnh tranh, là lão hủ làm sai, tiểu hữu thứ lỗi!"    

             Dương Khai nhếch miệng cười một tiếng: "Vậy đấu giá có thể tiếp tục rồi chứ?"    

             Dư lão gật đầu, thoắt một cái, lại trở lại hậu trường.    

             Người bán đấu giá kia lúc này mới kịp phản ứng, giơ chùy lên hô: "30  

             vạn lần một, ba mươi vạn lần hai, 30 vạn lần ba, thành giao!"    

             Thanh niên lúc trước khóe mắt run rẩy nhìn qua Dương Khai, làm sao cũng nghĩ không thông, thằng này có tiền như vậy, vì sao còn phải chen xuống đây, chợt thấy Dương Khai cười như không cười trông lại mình, vội vàng quay đầu, cúi thấp đầu.    

             Người có tài lực như vậy, mặc kệ tu vi như thế nào, phía sau nhất định có núi dựa lớn, hắn không đắc tội nổi.    

             Cũng không đợi hội đấu giá kết thúc, đã tìm một cơ hội lặng lẽ trốn.    

             Đấu giá hội vốn thật tốt, bị Dương Khai phá như thế, lập tức biến thành tẻ nhạt vô vị. Mấy vật phẩm đấu giá tiếp đó căn bản không ai ra giá, tất cả đều là Dương Khai một câu thành giao, giống như thể đây là phòng đấu giá chuyên thiết kế cho hắn vậy, những người khác chỉ là vật làm nền.    

             Bởi vì không ai tăng giá, cho nên Đấu Giá sư gõ chùy rất nhanh, chẳng mấy lâu sau, mười mấy vật liệu tứ phẩm đều bị Dương Khai lấy hết, ngay cả lão Bạch cũng không báo giá nổi, dù sao có Dương Khai xuất thủ, hắn hô giá hay không cũng không đáng kể.    

             "Vật phẩm tiếp theo đây chính là vật phẩm áp trục của hội đấu giá lần này, chư vị nếu có coi trọng còn xin thỏa thích ra giá." Người bán đấu giá đứng trên đài, hơi có chút lúng túng hô, chủ yếu là vừa rồi  

             toàn bộ phòng đấu giá chỉ có tiếng một người.    

             Có thị nữ lên đài, dâng lên vật phẩm đấu giá.    

             Đấu Giá sư cao giọng nói: "Ngũ phẩm Thái Dương Chân Hỏa, giá khởi điểm 100 vạn, chư vị tùy ý!"    

             Thoại âm rơi xuống, phòng đấu giá cô quạnh cuối cùng thêm ra một tia sức sống, thần niệm từ trong phòng chung lần nữa dọc ra ngoài, điều tra hư thực.    

             Bình thường tới nói, Khai Thiên chi tài lưu thông trên thị trường cao nhất cũng chính là ngũ phẩm, lục phẩm chi tài không phải có tiền co ́thể mua được, trừ phi vận khí nghịch thiên. Nếu nói những vật liệu tứ phẩm trước đó có thể khiến mọi người cảm thấy hứng thú, nhưng cũng có thể không cần, như vậy vật liệu ngũ phẩm chính là tình thế bắt buộc.    

             Thứ này đặt ở bất kỳ chỗ nào đều là hàng bán chạy, chính là những động thiên phúc địa kia cũng cung không đủ cầu.    

             Nên Đấu Giá sư vừa dứt lời, lập tức có người hô to: "120 vạn!" "130 vạn!"    

             "140 vạn!"    

             . . .  

             Bùi Bộ Vạn đang muốn ra giá, chợt nghe một âm thanh quen thuộc vang lên: "300 vạn!"    

             Một câu ngăn lại cổ họng, Bùi Bộ Vạn sờ lên đầu mắng: "Tiểu tử này điên rồi a!"    

             Ngũ phẩm vật liệu, bình thường giá cả 150 vạn, xem như phòng đấu giá có hơi tăng giá, 2 triệu cũng đã là cao, Dương Khai một lần tăng lên gấp đôi, người ta làm sao thêm? Đây là không muốn cho người khác chơi a.    

             "Tiểu tử ngươi đủ chưa, đừng có quá mức!" Một tiếng quát vang lên, có vẻ hơi tức hổn hển.    

             "Không sai, tiểu hữu, ngươi lấy nhiều đồ như vậy không chê phỏng tay sao?"    

             "Ta thấy tiểu tử này chính là tới quấy rối."    

             Nếu không phải trước đó Dương Khai quơ tất cả mọi thứ về tay, mọi người khẳng định phải hoài nghi đây là phòng đấu giá Phong Vân cài người. Nhưng đến lúc này, dù là ai cũng nhìn ra Dương Khai là đang    

             quấy rối, cái này có ý nghĩa gì sao? Tuy nói một trận đấu giá để tất cả mọi thứ đều bị một người bao tròn có hại tới thanh danh phòng đấu giá, nhưng người này xác thực cần trả một cái giá thật là lớn, chẳng khác gì là thương địch 1000 tự tổn 800, hại người không lợi  

             mình.    

             "Dư lão, tiểu tử này có nhiều tiền như vậy?" Một người hoài nghi nói.    

             Ngay cả người bán đấu giá kia cũng quay đầu hướng lại Dư lão, vật phẩm trước đó tối đa cũng chỉ mấy chục vạn, lần này ra giá 300 vạn, tăng gấp mười lần, thực sự để người ta muốn không nghi ngờ cũng khó.    

             Chỉ là vừa rồi Dư lão nghiệm tư cu ̃ng nói không có vấn đề, nhưng ai cũng không biết trên thân Dương Khai đến cùng có bao nhiêu tiền.    

             Trước mắt bao người, Dư lão bộ dạng phục tùng, rủ mắt xuống, không nhúc nhích, thầm cười khổ, nghĩ thầm mấy trăm vạn tính là cái gì, tiểu tử kia có gần 200 triệu. . .
 

Advertisement
';
Advertisement