Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Trong sương phòng phòng đấu giá Phong Vân, hai người cá mè một lứa nhe răng trợn mắ một hồi lâu, cả hai đều bị đánh thương, đau muốn chết.    

             Tương đối mà nói, thương thế của lão Bạch nghiêm trọng hơn một chút, ngực lõm xuống, ngũ tạng lục phủ bị hao tổn, Dương Khai chỉ gãy xương tay mà thôi, nhưng những thương thế này đối với hai người đều không phải thương thế quá nghiêm trọng, chỉ cần điều dưỡng chút thời gian là có thể khôi phục.    

             Lão Bạch ngồi xếp bằng, đang muốn vận công chữa thương, Dương Khai lại lôi hắn dậy: "Đừng chữa thương."    

             "Làm gì vậy!" Lão Bạch khó hiểu, không rõ vì sao Dương Khai lại ngăn hắn chữa thương.    

             Dương Khai bưng lấy tay gãy nhìn hắn: "Ngươi đoán xem bây giờ phòng đấu giá Phong Vân đang làm gì?"    

             "Ta nào biết được?" Lão Bạch tức giận một tiếng, không cho mình    

             chữa thương còn bắt mình đoán đến đoán đi, nào có tâm tình này, chưa bao giờ bị người ta giam lỏng, hôm nay là lần đầu tiên, thật sự vô cùng nhục nhã, lửa giận trong lòng quay cuồng.    

             "Ngươi đầu óc không tốt sao? Chuyện đơn giản như vậy, thử nghĩ lại đi."    

             Lão Bạch ngẩng đầu trừng hắn, nhưng cũng vẫn cố nghĩ, chợt nghĩ thông suốt, thấp giọng nói: "Không hay rồi, lần này sợ là sẽ kinh động tới bà chủ." Mình cùng Dương Khai là tiểu nhị Đệ Nhất Khách Điếm, phòng đấu giá Phong Vân đả thương giam lỏng hai người mình ở đây, nhưng khẳng định vẫn sẽ đi thông báo bà chủ một tiếng, để bà chu ̉tới xử lý.    

             Lập tức vẻ mặt ảo não, than thở nói: "Sớm biết vậy đã không làm." Hắn không muốn kinh động bà chủ, dù sao chỉ là đi đòi nợ, việc nhỏ như vậy nếu không làm được chính là mình không có bản sự, nháo đến bà chủ đó chính là sự bất lực của mình, rất mất mặt.    

             Ngẩng đầu lại thấy Dương Khai như cười mà không phải cười, nhướng mày: "Ngươi cố ý?" Bây giờ suy nghĩ kĩ lại, Dương Khai cùng mình đấu giá ác ý, lấy hết tất cả vật phẩm đấu giá tới tay, cuối cùng lại không trả tiền, không trả tiền sao có thể thong dong đi về? Thế tất sẽ biến thành cục diện này, kết quả là phòng đấu giá Phong Vân khẳng định sẽ đi mời bà chủ.  

             Dương Khai cười hắc hắc: "Giờ ngươi mới hiểu được sao?"    

             Lão Bạch có chút hồ đồ rồi: "Không phải ngươi nói, không cần kinh động bà chủ sao?"    

             Dương Khai chậm rãi lắc đầu: "Đó là nếu không xảy ra chuyện! Trước đó xem như đem bà chủ đến cũng không nhất định có tác dụng, nếu phòng đấu giá Phong Vân hạ quyết tâm quỵt nợ, ba ̀chủ còn có thể trắng trợn xuất thủ cướp đoạt sao? Ban đầu nàng cũng đã nói, nếu phối hợp đưa tiền thì tốt, nếu không phối hợp nàng sẽ tới tổng đàn của vài thế lực nói, Phong Vân phúc địa ở đâu ta không biết, nhưng chắc chắn sẽ không quá gần, cần gì phải làm phiền bà chủ đi xa như vậy."    

             "Vậy bây giờ. . ." Lão Bạch nói, hai mắt tỏa sáng, ẩn ẩn hiểu ra dự định của Dương Khai.    

             Dương Khai cũng hắc hắc cười gian nói: "Hiện tại hai ta bị đánh thành trọng thương, ngày giờ không nhiều, bà chủ tự nhiên có cớ tìm đến tính sổ, muốn lắng lại lửa giận của bà chủ, chỉ 10 triệu đáng là gì?"    

             "Đánh thành trọng thương, ngày giờ không nhiều!" Lão Bạch nghe khóe miệng co giật, nhìn Dương Khai giống như là lần đầu biết hắn, tiểu tử này quá cũng gian trá.  

             "Hai huynh đệ ta chịu chút nỗi khổ da thịt liền có thể nhẹ nhõm đem 10 triệu này về, cũng coi như đáng giá, đến lúc đó nói không chừng còn có thể bắt phòng đấu giá Phong Vân bồi thường."    

             Không chỉ có gian trá, tâm nhãn cũng rất đen! Lão Bạch thầm nghĩ, ngoài miệng nói: "Ngươi nói sớm a, ta còn tưởng rằng ngươi chuẩn bị đoạt những vật phẩm đấu giá kia rồi chạy."    

             "Người ta hai vị tứ phẩm Khai Thiên tọa trấn nơi đây, làm sao chạy?" Cũng không phải không cơ hội, nếu hắn đưa ba viên không gian giới cho La Hải Y, tự nhiên cũng có thể mang lão Bạch thoát đi.    

             Nhưng hòa thượng chạy được miếu không chạy được, Đệ Nhất Khách Điếm còn phải mở tiệm, nếu hắn mang lão Bạch chạy, vậy hết thảy cố gắng trước đó thành ra phí công nhọc sức.    

             "Nếu như ta đoán không lầm, lúc này Vân Chân Hóa cũng đã phái người đi mời. . ."    

             Dương Khai còn chưa nói xong, liền nghe được một thanh âm quen thuộc: "Vân Chân Hóa, đi ra gặp ta!"    

             Hai tên cá mè một lứa trừng mắt một cái, đều liếc mắt nhìn nhau, thấy được kinh ngạc trong mắt nhau.    

             "Bà chu ̉đến nhanh như vậy?"    

             Gần như là không hẹn mà cùng, huynh đệ hai người ưỡn một cái đổ  

             rạp xuống đất, lão Bạch nôn lưỡi ra ngoài, khí tức lập tức yếu ớt hẳn xuống, Dương Khai thuận tay đập vào mình vài chưởng, đánh mình phun máu ba lần, bộ dáng không thể không gọi là thê thảm.    

             Trong một gian sương phòng khác, đang cách bàn ngồi, Vân Chân Hóa cùng Dư lão cũng là đầy mặt kinh ngạc, theo đạo lý tới nói, Lan phu nhân không có khả năng tới nhanh như vậy a, tiểu nhị đến đưa tin mới rời đi không lâu. Nhưng bất kể như thế nào, người đến là được, phải nói thật tốt chuyện hôm nay với nàng, để ngày sau nàng cẩn thận quản giáo bọn thủ hạ mới được.    

             Liếc nhau, hai người đồng thời đứng dậy, ra ngoài nghênh đón, bất kể nói thế nào, người tới chính là một vị lục phẩm Khai Thiên, cũng không phải hai người bọn họ có thể tùy tiện đắc tội, mặt mũi này phải có đủ.    

             Hai người mới đi ra được mấy bước, một cỗ uy thế lớn lao từ trời giáng xuống, sát cơ lạnh lẽo ngưng tụ như thật, toàn bộ phòng đấu giá Phong Vân đều lạnh rung lay động.    

             Vân Chân Hóa rùng mình, chỉ cảm thấy tê cả da đầu, Dư lão cũng là biểu lộ ngưng trọng tới cực điểm, mặc dù ra sức phản kháng, lại vẫn bị ép cho xương cốt răng rắc răng rắc rung động.    

             Hai người đều không rõ vì sao Lan phu nhân bỗng đột nhiên gây khó  

             khăn, một câu nàng vừa nói mặc dù không quá khách khí, nhưng người ta lục phẩm Khai Thiên có vốn liếng này, nói như vậy cũng có thể thông cảm được, nhưng bỗng nhiên lấy uy áp đè người ta là ý gì ? Thật sự cho rằng phòng đấu giá Phong Vân sợ ngươi sao?    

             Vô luận là Vân Chân Hóa hay là Dư lão đều có chút tức giận, thật coi phòng đấu giá Phong Vân là nơi có thể tùy tiện giương oai?    

             Đúng lúc này, chợt có vài tiếng kêu thảm từ nơi nào đó trong hậu viện truyền đến, ngay sau đó là ầm một tiếng, dường như cửa phòng bị đánh nát.    

             Vân Chân Hóa lập tức quay đầu nhìn Dư lão : "Đi!"    

             Hai người bước đến hậu viện, rất nhanh tới nơi xảy ra chuyện, chính là gian phòng nhốt Dương Khai cùng lão Bạch, lúc này, chỉ thấy trong sân là ngổn ngang lộn xộn người nằm một chỗ, đều là tiểu nhị phòng đấu giá Phong Vân, vốn được an bài ở đây trông coi Dương Khai cùng lão Bạch.    

             Tiếng kêu rên không ngừng, từng đngười bị đánh thê thảm vô cùng.    

             Không cần nghĩ, người xuất thủ chính là Lan phu nhân, trước mặt lục phẩm Khai Thiên, những sâu kiến này nào có lực lượng phản kháng?    

             Hai người nhìn muốn rách cả mí mắt, đều tức giận không thôi, bất  

             kể nói thế nào nơi này cũng là phòng đấu giá Phong Vân, Lan phu nhân ngươi tuy là lục phẩm Khai Thiên cũng không thể vừa đến đã đả thương nhiều người của ta như vậy a, hơn nữa nhìn thương thế những người này cũng không tính là nhẹ, không có một năm nửa năm đừng nghĩ khôi phục.    

             Hai người tới trước của phòng bị đánh nát, nhìn lại, trong phòng, một thân ảnh yểu điệu quay lưng với bọn hắn, ngồi trên mặt đất kiểm tra thương thế hai tiểu tử đáng giận kia.    

             "Bà chủ. . ." Lão Bạch thở hổn hển, vừa nói vừa phun máu phè phè, "Ta. . . Ta sợ là không được. . . Những năm này chiếu cố, lão Bạch ta ghi nhớ trong lòng, kiếp sau báo đáp người!"    

             Bà chủ ngồi xổm trước mặt hắn, tóc đen rủ xuống, che hết khuôn mặt, nhìn không ra biểu tình gì, nhưng Dương Khai cùng lão Bạch rõ ràng có thê ̉nghe được nàng cắn răng.    

             "Ngươi câm miệng cho ta!" Bà chu ̉khoát tay, giữ cằm lão Bạch, hơi dùng lực, dưới ánh mắt không thể tin của lão Bạch mà khiến hắn ngất đi.    

             Ba ̀chủ lại chầm chậm quay đầu nhìn Dương Khai, nhếch miệng lên, giống như cười mà không phải cười: "Các ngươi thật đúng là tốt."    

             Dương Khai ha ha cười khan một tiếng, không biết nên nói gì cho  

             phải.    

             Bà chủ cũng vô cùng tức giận, La Hải Y vội vã báo tin, nàng liền mơ hồ đoán được xảy ra chuyện gì, lúc này chạy tới, vốn nghĩ cùng Vân Chân Hóa hảo hảo trao đổi nên giải quyết việc này như thế nào, nhưng đến nơi liền phát giác Dương Khai cùng lão Bạch bị giam lại, mà khí tức còn rất yếu ớt.    

             Trong cơn giận dữ nào còn phải xét nhiều gì, trực tiếp giết vào.    

             Đến trước mặt hai người kiểm tra qua, mới biết được chúng lên kế hoạch lớn! Hai tên tiểu tử thúi này khí tức yếu ớt không giả, thụ thương cũng là thật, nhưng căn bản không nghiêm trọng như mình tưởng tượng, tu dưỡng chút thời gian là có thể khôi phục, làm mình còn tưởng rằng bọn hắn thật bị đánh rất thê thảm.    

             Trong lòng cũng lặng lẽ thở ra, may mà không nghiêm trọng như vậy.    

             Nói xong, ba ̀chủ chầm chậm đứng lên, rủ mắt xuống, cả người đầy hàn khí, làm cho nhiệt độ bốn phía giảm đột ngột, Dương Khai thậm chí không nhịn được rùng mình một cái.    

             "Ai đả thương bọn hắn?" Vừa hỏi, từ từ quay người, ánh mắt âm lãnh đảo qua Vân Chân Hóa cùng Dư lão.    

             Bị nàng chằm chằm như thế, cả Vân Chân Hóa cùng Dư lão cũng  

             không khỏi sinh ra cảm giác lưng như mang gai, như có chuyện gì cực không tốt muốn phát sinh.    

             Vân Chân Hóa cố nén bất an trong lòng, cau mày nói: "Lan phu nhân, có chuyện gì chúng ta nên hảo hảo nói. . .".    

             "Ai đả thương bọn hắn?" Bà chủ không thèm để ý hắn, hàn ý trong mắt càng sâu.    

             Vân Chân Hóa trong lòng giận dữ, hắn dù sao cũng là đại chưởng quỹ nơi đây, Lan phu nhân cố nhiên bối cảnh không tầm thường, nhưng sao dám không coi ai ra gì như thế    

             Dư lão hừ lạnh một tiếng: "Hai tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng, dám đến phòng đấu giá Phong Vân quấy rối, không lấy mạng chúng đã là lão phu thủ hạ lưu. . .!"    

             Một chữ cuối cùng kia lại không thể nói ra, một cỗ lực lượng mắt trần có thể thấy ầm ầm phóng tới, không khác, trong tầm mắt, nữ tử kia lại bọc lấy một thân sát khí, như tuyệt thế hung vật xuất thế, một chưởng đánh tới mình.    

             Nàng dám ra tay với mình? Dư lão vừa kinh vừa sợ, chớ thấy hắn trước đó đả thương Dương Khai cùng Bạch Thất, Lan phu nhân đến lại một lần đánh đám tiểu nhị trong tiệm, nhưng đây đều không phải là việc đại sự gì, đó cũng chỉ là hạ nhân, nhưng hai vị Khai Thiên  

             cảnh giao thủ trong Tinh Thị này lại không giống, người Đại Chiến Thiên sao có thể không thấy?    

             Nữ nhân này điên rồi sao? Một ý nghĩ chợt hiện lên trong đầu Dư lão.
 

Advertisement
';
Advertisement