Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

"Ta nói sao bỗng nhiên có ngũ phẩm Dương Sát hiện thế, thì ra là thế." Bà chủ nhẹ nhàng gật đầu, "Tỏa Dương Địa đối với bất kỳ một thế lực nào cũng đều không phải nơi tầm thường, ngươi không sợ lát nữa đại chiến bắt đầu, hủy chỗ bảo địa này?"    

             Thích Kim ánh mắt ngưng trọng: "Nếu có thể giải một nỗi lo về sau, chỉ là Tỏa Dương Địa thì có là gì?" Tuy nói như vậy, nhưng Thích Kim rõ ràng có chút biểu lộ thịt đau, đại chiến một trận, Tỏa Dương Địa xác định bị hủy, đối với Kim Hồng châu, đây chính là tổn thất thật lớn.    

             "Xem ra các ngươi quyết tâm muốn ta chết ở chỗ này."    

             "Con mụ điên ngươi không chết, chúng ta nào có ngày sống yên ổn" Đứng bên trái Thích Kim, một lão giả trên 80 tuổi quát một tiếng, lại    

             hừ lạnh nói: "Lục phẩm Khai Thiên ngươi có thể giết 3000 thế giới này máu chảy thành sông, thây ngang khắp đồng, nếu để ngươi tấn thăng thất phẩm, Đại Càn Khôn há còn có đất dung thân cho chúng ta?"    

             Ba ̀chủ lạnh nhạt nhìn lão giả kia, nhẹ nhàng nói: "Nếu hôm nay ta không chết, ngày sau định san bằng Sâm La đàn ngươi, đồ trên dưới cả nhà Lăng Xuân Thu ngươi!"    

             Lăng Xuân Thu biến sắc, không khỏi lui về sau một bước, hiển nhiên là là bị khí thế của ba ̀chủ làm cho sợ, nhưng rất nhanh cắn răng nói: "Hôm nay chúng ta đã đến, ngươi đừng mơ còn sống rời đi!"    

             Bà chu ̉phất tay một cái, lười nói nhảm với hắn, lạnh nhạt nhìn tới người cuối cùng, người kia là một nữ tử xinh đẹp, trông khoảng ba bốn mươi, tư thái thướt tha, vòng eo uyển chuyển, nhất là một cặp mắt đào hoa, ngập cmn nước, câu hồn đoạt phách.    

             "Ngươi cũng muốn khó dễ bản cung sao?" Bà chủ nhàn nhạt hỏi. Phụ nhân xinh đẹp tiến lên nhẹ nhàng thi lễ: "Lan tỷ tỷ!"    

             Ba ̀chủ nói: "Nguyên lai ngươi còn nhớ người tỷ tỷ này, ta cho là ngươi đã sớm quên nữa nha."    

             Phụ nhân nói: "Tỷ tỷ ơn bồi tài, Nguyệt Hà ghi khắc trong tâm,, sao dám quên."  

             "Không dám quên, sao lại dám tới đây?" Bà chủ cắn răng nói, "Ngươi lập tức thối lui ta có thể bỏ qua, nếu vẫn ngu xuẩn mất khôn, đừng trách bản cung không niệm tình tỷ muội ngày xưa!"    

             Nguyệt Hà phụ nhân chậm rãi lắc đầu nói: "Lan tỷ tỷ, ta đội ơn ngươi năm đó vun trồng, nhưng nếu không phải ngươi khư khư cố chấp, hắn. . . cũng sẽ không chết, hôm nay ta tới, tuy không phải bản ý, nhưng cũng là muốn vì chuyện năm đó làm kết thúc, tỷ tỷ thứ lỗi!"    

             Bà chủ thật sâu nhìn nàng, thật lâu mới gật đầu: "Cũng tốt, ngươi đã có ý đó, vậy ta thành toàn cho ngươi, đỡ cho ta luôn cảm thấy thua thiệt ngươi cái gì, nhưng ngươi phải nhớ lấy, tranh đấu chém giết, nếu không cẩn thận chết trên tay ta, trên Hoàng Tuyền lộ cũng đừng oán trách ta!"    

             "Nguyệt Hà không dám!" Phụ nhân khom người.    

             "Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, cùng tiến lên, giết nàng!" Lăng Xuân Thu sát khí cuồn cuộn, tự hận không thể lập tức chặt bà chủ thành mảnh, chỉ là hắn mới là ngũ phẩm, đối mặt với tồn tại cường đại đầy hung danh như bà chủ vậy vẫn còn đầy âu sầu trong lòng, việc này chỉ lấy Thích Kim làm chủ, Thích Kim không động thủ, hắn nào dám làm càn.    

             Thích Kim tiến lên một bước, hai tay thả lỏng phía sau, lang quát:  

             "Lan phu nhân, chuyện năm đó bất luận đúng sai, đệ tử Kim Hồng châu ta tử thương dưới tay ngươi vô số, hôm nay bản khôi thủ muốn báo thù rửa hận cho bọn họ, nếu ngươi thức thời ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói, nhưng nếu còn dám chống lại, đừng trách chúng ta lấy nhiều khi ít."    

             "Muốn ta thúc thủ chịu trói? Ngươi xuân thu đại mộng!". "Nếu như thế. . ." Thích Kim hít sâu một hơi: "Vậy đánh đi!"    

             Dứt lời, phía sau, một phương hư ảnh Tiểu Càn Khôn lóe lên một cái rồi biến mất, Thích Kim đấm ra một quyền, thiên địa vĩ lực tràn ngập, quyền ảnh to lớn ầm vang đánh tới bà chủ.    

             Mà vừa hắn xuất thủ, Lăng Xuân Thu đã sớm chuẩn bị cùng Nguyệt Hà cũng cùng nhau tế ra bí bảo, đổ ập tới bà chủ.    

             Chỉ một thoáng, thiên địa nguyên khí hỗn loạn, hư không run rẩy.    

             Dương Khai toàn thân căng cứng, ba ̀chủ đối thoại cùng những người kia đã gọi là nghĩ đường ra, thế nhưng trước ưu thế thực lực tuyệt đối, bất kỳ âm mưu quỷ kế đều là nói suông, nhất thời đúng là không có cách nào đối phó.    

             Ba vị trung phẩm Khai Thiên đột nhiên xuất thủ, Dương Khai chỉ cảm thấy da thịt cả người xiết chặt, nguy cơ lớn lao bao phủ, mặc dù những công kích kia cũng không phải nhằm vào hắn, nhưng trước  

             mặt lực lượng hủy thiên diệt địa như này, chỉ là dư ba cũng có thể diệt sát hắn.    

             Thời khắc nguy cơ, một cỗ lực lượng nhu hòa bọc lấy hắn, đẩy hắn ra xa, tầm mắt cấp tốc biến hóa, dừng lại đã ở ngoài mấy chục dặm có hơn.    

             Nhìn về phía chiến trường, Dương Khai muốn rách cả mí mắt, bên kia, bà chủ đã bị một đoàn quang mang to lớn bao phủ, trong quang mang, lực lượng cuồng bạo tàn phá bừa bãi, không thấy rõ thân ảnh bà chủ.    

             Lấy một địch ba, vốn đã ở vào thế yếu tuyệt đối, bà chủ còn phân ra một tia dư lực che chở hắn, làm sao có thể ứng đối công kích kinh khủng kia.    

             Quang mang rất nhanh tán đi, một bóng trắng sừng sững hư không, Dương Khai tinh tường nhìn thấy khóe miệng bà chủ tràn ra một vệt máu, máu đỏ thẫm kia đau nhói hai mắt Dương Khai, như một thanh đao nhọn cắm vào trong lòng, để hắn nắm chặt nắm đấm, cả người    

             run rẩy.    

             Nếu không phải che chở mình, ba ̀chủ hẳn là sẽ không thụ thương, công kích kia cố nhiên đáng sợ, nhưng ba ̀chủ hoàn toàn có thể tránh.    

             "Tiểu bối, lúc này còn có tâm tình đi quan tâm người khác sao?" Một  

             tiếng nói già nua từ bên cạnh truyền đến, Dương Khai quay đầu nhìn lại, Dư lão đã đứng cách đó không xa, âm trầm nhìn hắn, "Giương oai tại phòng đấu giá Phong Vân ta, có từng nghĩ đến có kết cục hôm nay?"    

             Dư lão cũng là trung phẩm Khai Thiên, nhưng dù sao chỉ là tứ phẩm, cùng bà chủ tranh đấu thêm hắn một người không nhiều, thiếu hắn một người không ít, nên hắn cũng không tham dự vào, mà là trực tiếp tới gây sự với Dương Khai.    

             Lần trước bị đánh chịu nhục, hết thảy nguyên nhân đều là tên tiểu tử này, Dư lão cố nhiên thống hận bà chủ ra tay độc ác, không nể mặt mũi, nhưng ấn tượng đối với Dương Khai cũng không tốt gì, bây giờ bắt được cơ hội sao lại buông tha hắn?    

             "Lão thất phu, ba ̀chủ ngày đó không giết ngươi, ngươi nên hảo hảo may mắn mới phải, hôm nay còn âm hiểm phát cục, đợi bà chủ thoát khốn chính là thời khắc mạng ngươi tang Hoàng Tuyền!" Dương Khai cắn răng nhìn hằm hằm hắn.    

             Dư lão cười lạnh: "Nàng có thể thoát khốn hay không ta không biết, nhưng ngươi sợ là không thấy được, bởi vì. . . Ngươi sẽ chết trên tay lão phu!"    

             Dứt lời, Dư lão chầm chậm nhô ra một tay,sau đó bỗng nhiên nắm lại. Theo động tác của hắn, Dương Khai tinh tường cảm nhận được  

             không gian bốn phía điên cuồng đè ép đến, rất có thế muốn ép hắn thành bột mịn, trong lúc nguy cấp cuống quít thôi động Không Gian Pháp Tắc, lách mình ra.    

             Dư lão hiển nhiên không nghĩ tới điểm này, thấy Dương Khai có thể thoát khốn không khỏi có chút ngoài ý muốn, thẹn quá thành giận nói: "Vốn định cho ngươi thống khoái, nếu như thế, vậy từ từ hưởng thụ đi."    

             Quay đầu, trong tầm mắt, một bóng người cấp tốc phóng ra xa, đương nhiên đó là Dương Khai vừa thoát khốn.    

             Dư lão nhướng mày, cũng không lập tức đuổi bắt, bên kia là chiến trường của Lan phu nhân cùng đám người Thích Kim, hắn cũng không muốn tuỳ tiện bị cuốn vào trong đó, ngược lại là Dương Khai ngu xuẩn để hắn cảm thấy buồn cười, tiểu tử này một tên Đế Tôn cảnh còn muốn đi nhúng tay, muốn chết sao?    

             Dương Khai thần sắc lo lắng, từ tay Dư lão chạy ra, vội vã phi đến chiến trường.    

             Hắn không biết thực lực bà chủ rốt cuộc mạnh cỡ nào, trước đó đến cùng đã làm chuyện gì khiến nhiều người cừu thị như vậy, nhưng lấy một địch ba, khẳng định không phải đối thủ, nếu có thể giúp nàng gạt bỏ một ngũ phẩm Khai Thiên, nhất định có thể giúp nàng giảm  

             bớt áp lực, nói không chừng có thể cải biến thế cục.    

             Thực lực bản thân hắn ở trong loại tranh đấu này không được chút tác dụng, ngược lại sẽ liên lụy ba ̀chủ, nhưng trên tay hắn còn có một lá bài tẩy.    

             Diệt Mông Kim Linh!    

             Nghĩ như vậy, cho nên mặc kệ Dư lão, phóng thẳng tới chiến trường.    

             Nhưng rất nhanh Dương Khai phát hiện mình nghĩ quá đơn giản, bên trong chiến trường kia, bóng người phiêu hốt, bí thuật bí bảo nở rộ, một cỗ sóng lực lượng chấn động mạnh mẽ quét sạch tứ phía, đừng nói lợi dụng Diệt Mông Kim Linh đánh lén một ngũ phẩm Khai Thiên, ngay cả tới gần mười dặm hắn cũng không làm được.    

             Mấy lần trùng kích đều bị dư ba quét về, mà giương mắt nhìn lên, bà chủ càng là bởi vì hắn mà có chỗ phân tâm, vốn đã rơi vào hạ phong, cục diện càng trở thành giật gấu vá vai.    

             Dương Khai khẩn trương. Nhìn nhìn lại vị trí ba ̀chủ, ẩn ẩn thủ hộ lấy chỗ hồ nước Dương Sát, hiển nhiên là che chở lão Bạch đang tấn thăng.    

             Hồ nước được bà chủ bố trí pháp trận, có thể tránh một chút lực lượng, nhưng tranh đấu này sao mà hung hiểm có trận pháp cũng không thể hoàn toàn ngăn cản.  

             Cu ̃ng chính là bởi vì điểm này, bà chu ̉mới bị bó tay bó chân, không thể toàn lực ứng phó, ngược lại là bọn người Thích Kim không hề cố kỵ, chiêu chiêu đoạt mệnh.    

             Lão Bạch! Dương Khai sáng mắt, nếu lúc này lão Bạch co ́thể tấn thăng thành công, bà chủ nhất định có thể có thêm một giúp đỡ lớn, đến lúc đó mặc dù lão Bạch cảnh giới bất ổn, nhưng đã là ngũ phẩm Khai thiên, cũng có thể cuốn lấy một địch nhân, tất có thể làm dịu đi cục diện nguy cấp của ba ̀chủ.    

             Thế nhưng. . . Tấn thăng Khai Thiên là cỡ nào hung hiểm, lão Bạch bị quấy rầy, còn có thể thành công sao?    

             Phía sau một đạo khí cơ khóa chặt mình, không cần quay đầu nhìn lại, Dương Khai biết Dư lão đang phóng tới bên này rồi.    

             "Đã sớm nghe nói Lan phu nhân đối với thủ hạ yêu mến cực kì, giờ xem ra quả là thế, bọn tiểu nhị Đệ Nhất Khách Điếm co ́thể có cấp trên như Lan phu nhân, là may mắn bực nào." Dư lão lao tới, cao giọng quát, Dương Khai lập tức sinh ra cảm giác không ổn.
 

Advertisement
';
Advertisement