Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Vào thời khắc này, Thích Kim cùng Lăng Xuân Thu cũng không khỏi nghĩ lại, việc làm hỏng việc tấn thăng của tên Bạch Thất kia rốt cuộc là đúng hay sai. Nếu như bỏ mặc hắn ở bên kia tấn thăng, vậy thì còn    

             có thể kiềm chế bà chủ, làm cho nàng ta không có cách nào phát huy ra toàn bộ thực lực.    

             Mà bây giờ, Bạch Thất tấn thăng vô vọng, hẳn là phải chết, bà chủ lửa giận ngút trời, lại không cần phải lo lắng gì nữa!    

             Phong Lôi Tiên xuất ra, lăng không quất về phía hai người Thích Kim cùng Lăng Xuân Thu. Mặc dù bà chủ bị thương nặng, nhưng khí thế lại mạnh hơn chứ không hề yếu đi, bóng roi kia đánh tới, lực lượng kinh khủng quét ra làm cho hai người Thích Kim cùng Lăng Xuân Thu giật giật mí mắt.    

             Một kích cuồng bạo như vậy, ai dám đón đỡ phong mang? Bọn hắn thấy thế thì đều nhao nhao tránh trái tránh phải.    

             Oanh một tiếng, phảng phất như thế giới va chạm vào nhau, dưới    

             một roi này, đại địa vỡ nát ra, ngay cả hư không cũng xuất hiện một dấu tích thật sâu, một hồi lâu sau vẫn không thể liền lại.    

             Thế nhưng không để cho Thích Kim cùng Lăng Xuân Thu có thời gian để thở, Phong Lôi Tiên lại quét ngang ra, càn quét qua hư không.    

             Thích Kim phát run trong lòng, giờ hắn mới biết thực lực chân chính của bà chủ lại khủng bố như vậy. Hắn cũng là lục phẩm Khai Thiên, vốn cho rằng bà chủ mặc dù mạnh hơn hắn, nhưng cu ̃ng chỉ có hạn, nhưng xét theo uy lực của hai roi này, Lan U Nhược đâu chỉ mạnh hơn hắn một điểm nửa điểm?    

             Một đoạn roi mềm bay múa, phong quyển lôi động, Thích Kim cùng Lăng Xuân Thu hợp sức cũng chỉ có thể một mực chống đỡ, không hề có lực hoàn thủ, chật vật không chịu nổi, mặt đất kia bị quất ra một đạo lại một đạo khe rãnh, toàn bộ bí cảnh điên cuồng chấn động, hư không cũng run rẩy không thôi.    

             Không còn gánh nặng ở sau lưng nữa, bà chủ hiện tại không cần phải tiếp tục cố gắng giữ sức. Dưới lửa giận kình thiên của nàng, chỗ bí cảnh này căn bản là chống đỡ không nổi, phá toái chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.    

             "Mau tới hỗ trợ!" Thích Kim gầm thét.  

             Nguyệt Hà nghe thấy vậy thì mới lấy lại tinh thần, chăm chú nhìn Dương Khai một cái thật sâu, rồi cấp tốc phóng về phía chiến trường bên kia.    

             Chỉ một chớp mắt sau, những tiếng ầm ầm lại vang lên không dứt bên tai, năng lượng cuồng bạo giữa thiên địa, thế giới vĩ lực đột ngột lan ra, bốn bóng người không ngừng chiến đấu trong vùng thiên địa này.    

             Tỏa Dương Địa này dù sao cũng chỉ là một chỗ bí cảnh, làm sao có thể thừa nhận được trùng kích của trận chiến do bốn vị Khai Thiên trung phẩm gây ra cơ chứ. Huống hồ bà chủ dưới sự ảnh hưởng của    

             sát niệm ngập trời, xuất thủ không hề giữ lại một chút nào, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, Tỏa Dương Địa đã bắt đầu sụp đổ, Không Gian Pháp Tắc hỗn loạn ngập tràn trong toàn bộ bí cảnh.    

             Chiến cuộc như vậy, Dương Khai căn bản là không xen tay vào được, mặc dù lo lắng cho trạng thái của bà chủ, nhưng vào giờ phút này, việc hắn có thể làm cực kỳ có hạn. Lấp một mai linh đan vào trong miệng mình, sau đó cấp tốc vọt bên người lão Bạch. Nhìn qua lão Bạch, trái tim của Dương Khai chợt mềm nhũn, cũng không biết nên nói gì cho phải.    

             Mặc dù hắn chỉ mới quen biết lão Bạch không bao lâu, nhưng hai người lại vô cùng hợp cạ với nhau, có thể nói lão Bạch là bằng hữu  

             chân chính đầu tiên hắn mà hắn quen biết khi tới thế giới bên ngoài càn khôn này.    

             Vốn cho rằng lần này lão Bạch sẽ nhất phi trùng thiên, công thành danh toại, ai ngờ thời khắc mấu chốt lại bị đánh rơi xuống vực sâu.    

             "Mỗi người đều có mệnh của mình, có lẽ đây chính là mệnh của ta!" Lão Bạch thê lương cười một tiếng, mặc dù hắn vẫn đang nỗ lực duy trì sự cân bằng của lực lượng trong cơ thể mình, nhưng lực lượng  m Dương Ngũ Hành làm sao có thể dễ dàng trấn áp như vậy được? Những luồng lực lượng này mạnh mẽ va chạm, tương sinh tương khắc lẫn nhau trong cơ thể hắn, làm cho máu tươi thoát ra từ trong lỗ chân lông của lão Bạch, nhìn qua có vẻ thê thảm đến cực điểm.    

             "Sẽ có hậu quả gì?" Dương Khai liếm liếm đôi môi khô khốc, mở miệng hỏi.    

             "Nhẹ thì Võ Đạo hủy hết, nặng thì hồn phi phách tán!" Lão Bạch cố nặn ra vẻ tươi cười: "Mặc kệ như thế nào, ta về sau sợ là không thể tiếp tục phục thị bà chủ."    

             "Đừng nghĩ nhiều như vậy. . ."    

             Lão Bạch khàn giọng nói: "Chuyện của ta, bản thân ta rõ ràng."    

             Trong lúc hai người nói chuyện, những tiếng ầm ầm liên tục vang lên, đại địa lay động, bí cảnh này rốt cuộc không thể chịu đựng nổi  

             trận chiến của bốn vị Khai Thiên trung phẩm, liền triệt để sụp đổ.    

             Tại thời điểm bí cảnh phá toái, lực lượng không gian hỗn loạn đánh ra bốn phương tám hướng, Đế Tôn cảnh bình thường vào lúc này sẽ không khác gì nước chảy bèo trôi, nhưng nước chảy bèo trôi thì cũng chỉ có một vận mệnh là bị cuốn vào trong vết nứt hư không.    

             Cũng may Dương Khai tinh thông Không Gian Pháp Tắc, thôi động lực lượng pháp tắc bảo vệ mình cùng lão Bạch, thoát ra khỏi vùng hư không hỗn loạn kia.    

             Ngẩng đầu nhìn lại, bà chủ cùng cùng mấy người Thích Kim cũng thoát ra khỏi bí cảnh kia. Đôi mắt đẹp của bà chu ̉lo âu nhìn về phía này một cái, khi nhìn thấy Dương Khai cùng lão Bạch lông tóc vô thương, lúc này mới yên lòng lại.    

             Sắc mặt của tên Thích Kim thì lại vô cùng khó coi, có lẽ trong lòng hắn đang rỉ máu.    

             Tỏa Dương Địa này là một chỗ mật địa trong Kim Hồng châu của hắn, Dương Sát lực lượng lấy mãi không hết, dùng mãi không cạn, dựa vào Tỏa Dương Địa này, Kim Hồng châu ngày sau chưa chắc không thể có một lần đại hành động, thế nhưng nó lại bị hủy triệt để trong trận chiến ngày hôm này, vì vậy hắn làm sao không đau lòng cho được?  

             Nhưng lúc này cũng không phải là lúc để đau lòng, làm cách nào để dập tắt lửa giận ngập trời của Lan U Nhược mới là vấn đề mà hắn phải đối mặt trước tiên.    

             Cũng may lần này cũng không phải chỉ có mấy người bọn họ tìm tới đây để báo thù, nếu không thật sự đúng là có hơi phiền phức.    

             Hít lấy hít để vài cái, hắn chợt quát lớn: "Hải trưởng lão, lúc này không xuất thủ thì còn chờ đến khi nào?"    

             Vừa dứt lời, một đạo kiếm quang từ xa xa chém tới, kiếm quang kia giống như một tấm lu ̣a, dù là cả một khỏa tinh thần ở phía trước thì cũng có thể bị một kiếm này chém nát.    

             Chẳng ai ngờ rằng bọn người Thích Kim thế mà còn có hậu viện, hơn nữa xét theo uy thế khi ra tay của người này, xem ra thực lực của hắn chỉ mạnh hơn chứ không yếu hơn Thích Kim.    

             Bà chủ cũng không ngờ tới việc này nên nhất thời không quan sát, khi phản ứng lại thì đã chậm, mặc dù đã quất nhuyễn tiên lên để ngăn cản, thế nhưng kiếm quang kia vẫn phá vỡ roi ảnh, chém lên thân thể mảnh mai kia.    

             Máu tươi văng ra, bà chủ một đường lùi nhanh, mãi đến khi lùi ra ngoài ngàn trượng thì mới có thể ổn định lại. Nàng giương mắt nhìn lên, chỉ thấy trong hư không kia có một người dạo bước mà đến, tay  

             cầm một thanh trường kiếm xanh thẳm, kiếm ý trùng thiên.    

             "Hải Bình Nhạc!" Bà chủ nhìn chăm chú người tới, đôi mắt đẹp hơi co rụt lại.    

             Ở một bên khác, lão Bạch cũng sắc mặt đại biến, nói: "Nguy rồi, hắn thế mà cũng tới."    

             Dương Khai không biết Hải Bình Nhạc này là ai, chỉ biết là đây là một vị Khai Thiên lục phẩm. Điều này làm hắn thầm líu lưỡi không thôi, bà chủ rốt cuộc làm ra việc gì mà người người oán trách, lại có nhiều cừu gia như vậy a.    

             Lão Bạch cười khổ một tiếng: " Hải công tử mà ngươi gặp phải trước đó, là cháu ruột của Hải Bình Nhạc này!"    

             Dương Khai ngạc nhiên, không ngờ chuyện này thế mà liên quan đến Hải công tử kia. Giờ hắn mới hiểu vì sao tên Hải công tử kia ương ngạnh phách lối, không coi ai ra gì như vậy, thì ra là do có bối cảnh cường đại như thế này, thế nhưng mà. . . ngày đó mặc dù hắn xảy ra xung đột với Hải công tử kia ở trong Tinh Thị, nhưng hai bên cũng không có thâm cừu đại hận gì quá lớn. Về sau Hải công tử kia bị người của Đại Chiến Thiên phạt roi, hai bên cũng coi như là hòa? Tên Hải Bình Nhạc này bỏ đá xuống giếng vào lúc này là có ý gì?    

             Lão Bạch giống như minh bạch suy nghĩ trong lòng của hắn, trầm  

             giọng nói: "Hải công tử kia chết rồi, là do bà chu ̉giết!" "Cái gì?" Dương Khai kinh hãi.    

             Lão Bạch nói: "Bà chu ̉là người bao che nhất, hắn ỷ thế hiếp người, liên lụy ngươi chịu roi hình, bà chủ sao lại có thể bỏ qua cho hắn? Bà chủ đã chém chết hắn ở bên ngoài Tinh Thị rồi."    

             Dương Khai nghe xong thì bỗng trở nên hoảng hốt, mặc dù hắn rất chán ghét tên Hải công tử kia, cũng vì bị hắn liên lụy nên mới bị quất hai roi Long Nha Tiên, đến bây giờ sau lưng hắn vẫn còn ẩn ẩn cảm thấy đau. Nhưng nói thật, đó dù sao cũng chỉ là một chút xung đột nhỏ, không tính là mối thù sinh tử gì, sự tình qua đi, Dương Khai cu ̃ng sắp quên đi rồi, ai ngờ bà chu ̉thế mà lại đi giết chết người ta.    

             Lão Bạch hắc hắc nói: "Nếu là ta, đầu bếp hoặc là tên thu ngân gặp phải việc này thì bà chủ chưa chắc sẽ làm to chuyện giống như thế này, nhưng ngươi thì khác!"    

             "Ta? Ta thế nào?"    

             Lão Bạch chăm chú nhìn hắn một cái thật sâu, thật lâu sau mới nặng nề thở dài: "Ngươi nhất định phải nhớ kỹ, bà chủ rất coi trọng ngươi, ngươi đối với bà chủ cũng là một người rất trọng yếu."    

             Dương Khai tỏ vẻ khó hiểu nhìn qua hắn.    

             Lão Bạch cúi đầu cười khổ, có một số việc thực sự không thể nào nói  

             ra, dù sao đó cũng là chuyện xảy ra thật nhiều năm trước rồi.    

             Trong lúc hai người nói chuyện, cuộc chiến trong hư không vẫn tiếp diễn, Hải Bình Nhạc cường thế ra trận, một thanh trường kiếm tùy ý phát ra kiếm quang, bà chu ̉trước đó vốn là mình bị trọng thương, ứng phó bọn người Thích Kim thì còn không có vấn đề gì, nhưng khi nhiều một tên Hải Bình Nhạc thì lập tức trở nên giật gấu vá vai.    

             Bất quá bằng vào bản sự của bà chủ, mặc dù lấy một địch nhiều, nhưng trong thơ ̀i gian ngắn cũng sẽ không cần phải lo lắng về tính mạng.    

             Dương Khai cũng không có thời gian để hỏi lão Bạch thêm gì nữa, hắn ngẩng đầu nhìn về phía chỗ chiến trường, vẻ mặt lo lắng. Hắn cũng không biết trong tình hình này, ba ̀chủ có thể chuyển nguy thành an hay không.    

             Sau khi kịch chiến một đợt, bà chủ quay đầu nhìn thoáng qua bên này, bốn mắt đối mặt, Dương Khai tinh tường thấy được sự áy náy cùng lưu luyến trong mắt nàng ta.    

             Bà chủ quay đầu lại, tung ra nhuyễn tiên, bao trùm lấy đám người đang kịch chiến, kéo chiến trường ra xa xa.    

             Nàng hiển nhiên không muốn để cho dư ba của trận chiến lan đến gần chỗ Dương Khai và lão Bạch, nên đã cưỡng ép dùng sức một  

             mình mình dẫn đi bốn tên địch nhân, na di chiến trường, làm cho thế cục vốn đã không ổn lại xuất hiện thêm nhiều nguy cơ.    

             Bọn người Thích Kim giống như cá mập ngửi được mùi tanh, cắn lấy bà chủ không thả ra, đối cũng không thèm để ý nhiều tới Dương Khai cùng lão Bạch.    

             Mấy người bọn hắn đều tin rằng, lão Bạch tấn thăng thất bại, không chết thì cũng phế, không cần phải chú ý nhiều, Dương Khai chỉ là một tên Đế Tôn cảnh, cũng không lật nổi bọt nước gì, trận chiến này chỉ cần có thể giải quyết bà chủ là có thể kết thúc thắng lợi!    

             Mười giây sau, đám người dần dần rời đi, rất nhanh liền không thấy bóng dáng đâu nữa.    

             Lão Bạch oa một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, một phát bắt lấy cánh tay của Dương Khai: "Đi, tranh thủ thời gian trở về Tinh Thị, trở về Đệ Nhất Khách Điếm, nói với đầu bếp, để cho Đông gia ra mặt, nếu không ba ̀chủ dữ nhiều lành ít."    

             Đông gia của Đệ Nhất Khách Điếm là người Dương Khai đã từng bái kiến, hắn là một vị Khai Thiên thượng phẩm, thi thể của đầu Kim Ô kia cuối cùng rơi vào tay hắn, nếu như hắn co ́thể ra mặt, vậy thì sự tình liền dễ xử lý.    

             Dương Khai siết chặt nắm đấm: "Ngươi thì sao bây giờ?"  

             Nếu như hắn đi, lão Bạch chết đi thì cu ̃ng không có ai nhặt xác, nhưng lúc này hắn cũng không dám đụng vào lão Bạch. Huống hồ, nơi này cách Đệ Nhất Khách Điếm quá xa, chờ đến khi hắn chạy về Đệ Nhất Khách Điếm báo tin tức thì e rằng đại cục đã định, chuyện gì cũng đã trễ rồi.    

             "Không cần phải để ý đến ta, ngươi đi mau đi!" Lão Bạch bỗng nhiên đẩy hắn một cái, khu động khí cơ của bản thân, há miệng phun ra một chùm máu tươi.    

             Dương Khai kinh hãi, liền vội vàng tiến lên, luống cuống tay chân lấy ra một đống lớn linh đan từ trong không gian giới lấp vào trong miệng hắn.    

             "Vô dụng. . ." Lão Bạch cười khổ: "Không trấn áp được lực lượng  m Dương Ngũ Hành trong cơ thể ta, vậy thì linh đan gì cũng đều vô dụng."    

             Sau đó chỉ thấy động tác của Dương Khai bỗng nhiên dừng lại, con mắt trợn tròn, giống như phát hiện ra đồ vật đáng ngạc nhiên gì đó, lão Bạch nổi giận mắng: "Đến lúc nào rồi mà còn dây dưa ở chỗ này với ta, ngươi tranh thủ thời gian quay về Đệ Nhất Khách Điếm đi!"    

             Nếu không phải trạng thái không tốt, vậy thì có khi hắn đã tiến lên đạp bay Dương Khai từ tám hoành rồi.  

             Dương Khai vậy mà lại hai mắt phát sáng nhìn qua hắn: "Lão Bạch, ngươi có lẽ còn có thể cứu được!"    

             "Đánh rắm!" Lão Bạch gầm thét, tình huống này của hắn, đừng nói là Dương Khai, cho dù có một tên Khai Thiên thượng phẩm đứng ở chỗ này thì cũng vô lực xoay chuyển trời đất, Dương Khai là một tên Đế Tôn cảnh thì có thể làm gì?
 

Advertisement
';
Advertisement