Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Nguyệt Hà bày ra bộ dạng giống như gặp phải đại địch làm cho Dương Khai cũng khẩn trương vô cùng. Mặc dù hắn không biết Thái Khư mê vụ này rốt cuộc là cái gì, nhưng cũng có thể đoán ra đây tuyệt đối không phải là vật gì tốt.    

             Mọi người trong Tinh Thị đều điên cuồng lùi về phía sau, tìm đường chạy trốn.    

             Dương Khai quay đầu nhìn, sau đó đồng tử bỗng nhiên co rụt lại. Chỉ thấy dưới sự bao phủ Thái Khư mê vụ, những tên võ giả không kịp bỏ chạy cứ thế biến mất vào trong hư không. Mê vụ màu hồng phấn kia giống như một đầu mãnh thú vô hình, nuốt chửng vô số tên võ giả vào bụng, bất kể tu vi cao hay thấp thì cũng đều không có cách nào phản kháng.    

             Dương Khai thậm chí nhìn thấy một tên Khai Thiên tam phẩm, dốc hết toàn lực nhưng cũng vô pháp ngăn cản được một giây một phút nào.    

             Không những võ giả bị nuốt chửng, mà ngay cả kiến trúc trong Tinh Thị, thậm chí Linh Châu bên dưới tòa Tinh Thị này cũng phải chịu chung số phận. Những nơi mê vụ quét qua, Linh Châu tiêu tán, những tòa nhà kiến trúc cũng biến mất không thấy đâu.    

             Ba giây, từ khi Dương Khai phát hiện ra Thái Khư mê vụ đến lúc này mới chỉ có ba giây, nhưng hơn phân nửa Tinh Thị đã biến mất, bao gồm tất cả mọi thứ trong đó.    

             Nguyệt Hà nắm lấy cánh tay Dương Khai, liều mạng trốn chạy. Nàng là ngũ phẩm Khai Thiên, thực lực không phải thấp, tốc độ khi thi triển toàn lực cũng nhanh vô cùng, nhưng dù là như thế, nàng ta vẫn vô pháp thoát khỏi sự truy kích của mê vụ.    

             Mắt thấy mê vụ sắp đuổi tới gần, Dương Khai khẩn trương: "Buông tay!"    

             Tốc độ của Thái Khư mê vụ quá nhanh, giờ phút này chỉ có ỷ vào thuấn di thì mới có cơ hội rời đi. Thế nhưng Nguyệt Hà lại gắt gao nắm lấy tay hắn, khiến cho Dương Khai căn bản là không thể nào an tâm thôi động Không Gian Pháp Tắc.    

             Nguyệt Hà làm gì thèm để ý đến hắn. Dương Khai không biết được sự quỷ dị của Thái Khư mê vụ này, nhưng nàng thì lại rõ ràng. Khi phát giác Dương Khai không ngừng giãy dụa, nàng ta không nói một lời, chỉ đánh vào một đạo lực lượng vào trong cơ thể Dương Khai.  

             Thân thể Dương Khai chợt mềm nhũn, kém chút nữa tức giận đến mức thổ huyết!    

             Chính nháy mắt trì hoãn đó đã cướp đi cơ hội thoát đi tốt nhất của hai người, Thái Khư mê vụ màu hồng phấn từ phía sau cuốn tới, bao phủ lấy hai người vào trong đó chỉ trong chớp mắt.    

             Cảnh tượng trước mắt Dương Khai chợt biến đổi, một loại cảm giác trơ ̀i đất quay cuồng xâm nhập vào trong đầu hắn, cả người hắn chìm vào trong luồng sương mù màu hồng    

             phấn kia, không thể thấy được thứ gì khác, ngay cả thần niệm cũng không thể ngoại phóng ra ngoài. Trong lúc hắn đang khẩn trương bất an thì bên tai chợt vang lên thanh âm thổ khí như lan của Nguyệt Hà.    

             "Đừng sợ, Thái Khư mê vụ không có sức sát thương, không chết được."    

             Dương Khai nghe thấy vậy thì nhíu mày, nếu như không có lực sát thương, vậy thì đông đảo võ giả trong Tinh Thị kia khi nhìn thấy Thái Khư mê vụ này sao lại thấp thỏm lo âu, tránh như tránh tà như vậy? Hơn nữa hắn còn tận mắt chứng kiến một đám võ giả đếm mãi không hết bị Thái Khư mê vụ này nuốt chửng, chẳng lẽ những người kia cũng chưa chết sao?  

             Thân thể hắn xuyên thẳng qua hắc ám, giống như rơi xuống Vô Tận Thâm Uyên, mãi mãi không có kết thúc.    

             Một bộ thân thể mềm mại dán tới, mặc dù không nhìn thấy, nhưng Dương Khai cũng biết đó là Nguyệt Hà. Hắn thầm buồn cười trong lòng, một vị Khai Thiên ngũ phẩm như nàng mà cũng thiếu cảm giác an toàn nữa ư?    

             Bất quá vào giờ phút này, hắn lại cảm thấy hiếu kỳ nhiều hơn.    

             Không biết Thái Khư mê vụ kia rốt cuộc là cái gì, cũng không biết hắn sau khi bị Thái Khư mê vụ thôn phệ thì sẽ như thế nào, nhưng cảm thụ hiện tại lại không xa lạ gì với hắn, cảm giác này giống như hắn đang được truyền tống tới một vùng đất vô danh vậy.    

             Thời gian không dài, sương mù màu hồng phấn một mực quấn quanh cơ thể hắn bỗng nhiên tiêu tán không thấy đâu. Tầm mắt của hắn lập tức thanh minh, phóng mắt nhìn tới, hình như hắn đã đi tới một vùng thiên địa khác.    

             Nơi này tuyệt đối không phải là Tinh Thị vừa rồi, bởi vì tầm mắt của hắn vô cùng khoáng đạt, vô biên vô hạn, giống như hắn đang đứng trên một mảnh bình nguyên, bốn phía rải rác không ít võ giả, hiển nhiên đều là những người xui xẻo mới vừa rồi bị Thái Khư mê vụ kia thôn phệ đến đây.  

             Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, Dương Khai chợt nhíu mày, chỉ thấy màn trời kia vô cùng ảm đạm, giống như tùy thời co ́thể sụp xuống, tạo cho người ta một loại cảm giác cực kỳ đè nén.    

             Sau lưng hắn rải rác không ít phế tích, nhìn hình dạng và bảng hiệu của những kiến trúc này, hẳn là mấy cửa hàng ở Tinh Thị.    

             Đây là lần đầu tiên Dương Khai nhìn thấy có kỳ cảnh có thể thôn phệ cả kiến trúc, điều này làm cho biểu lộ của hắn không khỏi cổ quái.    

             Võ giả bị nuốt vào nơi đây phản ứng không giống nhau, có người tỏ vẻ phấn khởi, có người thần sắc uể oải, thậm chí có người chửi ầm lên lão tặc thiên. . .    

             "Thái Khư cảnh a!" Nguyệt Hà quan sát bốn phía, thì thào lên tiếng: "Không ngờ lời đồn lại là thật."    

             "Thái Khư cảnh?" Dương Khai quay đầu nhìn nàng, đến tận giờ phút này mới phát hiện, nàng ta một mực nắm lấy cánh tay của mình, nên hắn nhịn không được mà cúi đầu liếc mắt nhìn.    

             Nguyệt Hà buông tay ra, khẽ cười một tiếng: "Ở bên ngoài càn khôn, Tam Thiên thế giới san sát nhau, bị các đại thế lực nắm giữ chiếm cứ. Nhưng ngoại trừ những thế giới mà mọi người đã biết ra, vẫn còn có một số thế giới ẩn trong hư không, tỉ như Thái Khư cảnh này.  

             Thái Khư cảnh ngàn năm xuất hiện một lần, mỗi lần đều là phù dung sớm nở tối tàn, ai cũng hòng mơ tưởng tìm kiếm được tung tích của nó, trừ phi có cơ duyên xảo hợp thì mới có thể tiến vào nơi này."    

             "Cơ duyên?" Dương Khai nhíu mày.    

             "Là cơ duyên, cũng là tai họa." Nguyệt Hà quay đầu nhìn hắn một cái: "Thái Khư cảnh thần bí khó lường, không thể nắm bắt, nằm tách biết khỏi thế giới bên ngoài càn khôn, không thuộc về thế giới này, một người có thể đi vào nơi này, không phải cơ duyên thì là cái gì."    

             Dương Khai cười nhạo một tiếng, nếu thật sự là cơ duyên, vậy vì sao trước đó ngươi lại kinh hoàng trốn chạy như vậy? Võ giả ở bốn phía vì sao lại có người chửi ầm lên, còn có người mặt mày như tro tàn như vậy?    

             Sắc mặt của Nguyệt Hà dần trở nên nghiêm túc, trầm giọng nói: "Trước kia chỉ nghe nói tại thời điểm Thái Khư cảnh xuất thế, những nơi Thái Khư mê vụ đi qua, những vùng đất bị mê vụ bao phủ đều sẽ bị thôn phệ, mãi đến khi tận mắt nhìn thấy mới biết thì ra lời đồn là thật."    

             Dương Khai nghe thấy vậy, giống như có điều suy nghĩ, nói: "Nghe ý tứ của ngươi, hình như là chúng ta có thể đi ra khỏi Thái Khư cảnh này đúng không?"  

             Nguyệt Hà nói: "Tất nhiên, nếu như không thể đi ra ngoài, vậy thì những lời đồn liên quan tới Thái Khư cảnh kia làm sao có thể được lan truyền ra ngoài? Bất quá không thể dùng ngoại lực đề rời khỏi nơi này được, chỉ cần ở chỗ này đến hết kỳ hạn là có thể rời đi."    

             "Phải chờ bao lâu?" Dương Khai nhíu nhíu mày.    

             Sau khi nghe nói bản thân có thể rời khỏi Thái Khư cảnh này, Dương Khai cũng chẳng cần lo lắng nữa. Hắn sợ là sợ cả một đời đều bị vây bên trong địa phương quỷ quái này.    

             "Không xác định được, có người nói là mười năm, có người nói là hai mươi năm, còn có người nói là năm mươi năm hoặc là trên trăm năm, hình như thời hạn mở ra mỗi lần của Thái Khư cảnh cũng không giống nhau."    

             Dương Khai biến sắc, mười năm hai mươi năm thì cũng còn dễ nói chuyện, nếu như hắn thật sự bị vây ở chỗ này trong năm mươi năm hoặc là trên trăm năm, vậy thì có hơi không ổn.    

             "Thái Khư cảnh này cũng không phải là một mảnh đất lành, ngươi phải ngàn vạn lần cẩn thận." Nguyệt Hà nhìn chằm chằm hắn, ngưng trọng nói: "Mười người tiến vào nơi này, một hai người có thể sống sót rời đi đã được xem là kết quả tốt."    

             "Nơi này rất nguy hiểm sao?" Dương Khai cau mày nói.  

             Nguyệt Hà gật đầu: "Nơi này có rất nhiều Thượng Cổ di chủng sinh sống, con nào con nấy thực lực mạnh mẽ, động một tí là đồ thành diệt tộc, hơn nữa. . . lòng người mới là thứ nguy hiểm nhất." Trong lúc nói chuyện, nàng ta liếc mắt nhìn qua đám võ giả thần sắc không đồng nhất ở bốn phía kia.    

             Dương Khai nhẹ nhàng vuốt cằm nói: "Ngươi vừa mới nói nơi này là cơ duyên, cũng là tai họa, ta xem như minh bạch phần tai họa, vậy thì cơ duyên ở đâu?"    

             Nguyệt Hà cười khẽ: "Thái Khư cảnh ngàn năm mở một lần, cũng không phải mỗi lần đều có người có thể tiến vào bên trong. Nếu như Thái Khư mê vụ kia đảo qua hư không, vậy thì dù cho Thái Khư cảnh có mở ra thì cũng sẽ không có ai có thể tiến vào nơi đây. Theo ta được biết, lần gần nhất có người tiến vào Thái Khư cảnh này đã là sự tình mấy ngàn năm trước, mấy ngàn năm thai nghén, ngươi còn cảm thấy nơi này không phải là một cái bảo khố hay sao?"    

             Dương Khai nghe thấy vậy thì hai mắt liền tỏa sáng.    

             Nguyệt Hà nói tiếp: "Có người tìm được thật nhiều lực lượng ở trong này, tại thời điểm rời đi liền tấn thăng Khai Thiên thượng phẩm, còn có người tìm ra Thái Khư Quả ở trong này, giúp cho phẩm giai của bản thân tiến lên một giai, còn có người thu phục được Thượng Cổ di chủng ở đây, quét ngang Tam Thiên thế giới. Ví dụ về những  

             người nhận được chỗ tốt trong này, sau đó nhất phi trùng thiên nhiều vô số kể, nghe đồn thủ lĩnh của Hiên Viên Động Thiên, Chân Võ Động Thiên cùng Hỗn Nguyên Động Thiên đều đã từng đi qua Thái Khư cảnh này!"    

             Dương Khai nghe vậy thì liền sững sờ, hắn hoàn toàn chưa từng nghe qua Thái Khư Quả kia, nhưng công hiệu có thể khiến cho phẩm giai của bản thân tiến lên một giai này quả thật không thể nào tưởng tượng nổi. Dương Khai không khỏi hơi hoài nghi, loại đồ vật này thật sự tồn tại ư?    

             Hơn nữa Hiên Viên Động Thiên, Chân Võ Động Thiên cùng Hỗn Nguyên Động Thiên phóng tầm mắt giữa các đại Động Thiên cũng là tồn tại có bài danh ở tốp trên, đầu lĩnh của các thế lực đó ít nhất cũng có thực lực Khai Thiên bát phẩm, nhân vật như vậy, thế mà đã từng đi qua Thái Khư cảnh này ư? Bọn hắn co ́thể có thành tựu cao như thế, có liên quan đến kinh lịch ở trong này hay không?    

             Hết thảy mọi chuyện đều không thể nào xác định được, nhưng trong quá trình Dương Khai nhìn mặt mà nói chuyện, điểm duy nhất hắn có thể xác định được chính là Thái Khư cảnh này quả thực có rất nhiều cơ duyên, hơn nữa còn là cơ duyên không nhỏ, nếu không vì sao cũng có rất nhiều võ giả ở bên kia đang tỏ ra hưng phấn như vậy.  

             Nguyệt Hà bỗng nhíu nhíu mày: "Lần này người tiến vào. . . Cũng quá nhiều đi, e rằng chưa từng có lần Thái Khư cảnh xuất thế nào mà lại có nhiều người tiến vào như vậy."    

             Lần này cũng hoàn toàn là do trùng hợp, bởi vì Thái Khư mê vụ lại đảo qua một cái Tinh Thị. Dương Khai đoán chừng tất cả mọi người trong Tinh Thị đều không chạy đi được, đều bị Thái Khư mê vụ nuốt vào nơi đây.    

             Mấy chục vạn người trong Tinh Thị hội tụ tại Thái Khư cảnh này, có thể nói là chưa từng có tiền lệ. Bất quá Dương Khai cảm thấy nơi này hẳn là không tụ tập nhiều người như vậy, đoán chừng bọn họ đã bị phân tán tại thời điểm tiến vào Thái Khư cảnh này, ở đây chỉ có khoảng chừng mấy vạn người mà thôi.    

             Ngay tại thời điểm hắn đang thầm trầm tư thì hắn chợt nghe thấy một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên.    

             Dương Khai giật mình, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bên kia có một đám người bao vây lấy một gã đại hán cầm đao, bọn hắn đang giằng co với một đám người khác. Tên võ giả ăn mặc giống như một gã sai vặt, dẫn đầu đám người khác kia vào giờ phút này đang đưa tay ôm bụng, tỏ ra đau đớn, vẻ mặt hoảng sợ. Trên bụng của hắn có một đạo vết thương máu chảy dầm dề, huyết nhục tung tóe, máu tươi róc rách chảy ra, hiển nhiên là bị đại hán cầm đao kia gây thương  

             tích.    

             Tên đại hán cầm đao thần sắc bễ nghễ, phẫn nộ quát: "Lặp lại một lần nữa, tránh ra cho ta, nếu không, chết!"    

             Người cầm đầu của đám người giằng co với tên đại hán thoạt nhìn hình như là chưởng quỹ của một cửa hàng, nghe thấy vậy liền biến sắc, hắn chắp tay nói: "Chư vị, mọi người đều gặp xui rủi bị cuốn tới đây, nên giúp đỡ lẫn nhau, chứ không nên động một tí là đả thương người khác. Xuân Thảo đường ta cũng không phải là không có chỗ dựa, các ngươi làm như vậy, không sợ ngày sau gặp báo ứng ư?"    

             Tên đại hán cầm đao kia nghe thấy vậy thì cười lạnh một tiếng: "Báo ứng? Có thể báo ứng lên người lão tử đi rồi nói."    

             Nói xong, hắn bổ ra một đao về phía trước, tên chưởng quỹ kia sắc mặt đại biến, thân hình thoắt một cái, muốn thối lui về phía sau, nhưng thực lực của tên đại hán cầm đao lại cao hơn hắn không chỉ một bậc. Một đao này từ đầu chém xuống, đao mang nở rộ, trực tiếp chém đối phương thành hai nửa, thi thể tách rời ra hai bên.    

             Bọn sai vặt đứng sau lưng tên chưởng quỹ này thấy thế thì đều hoảng sợ kêu to, bỏ chạy tứ tán.    

             Tên đại hán cầm đao càn rỡ cười to, sai sử bọn thủ hạ: "Thu hết linh đan trong tiệm này cho ta! Một viên cũng không được để lại."  

             Đám người sau lưng hắn nối đuôi nhau tiến lên, phóng về phía cửa hàng đã đổ sập kia, xốc lên tường đổ vách xiêu, bỏ từng bình từng bình linh đan vào trong túi.
 

Advertisement
';
Advertisement