Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Nghe Dương Khai nói như vậy, Dương Trấn không khỏi kinh ngạc nhìn hắn, không nghĩ tới yêu cầu của hắn lại cao như vậy, gật đầu nói:

-Ta sẽ giúp ngươi chuẩn bị đầy đủ, sau đó sẽ cho người đưa đến phủ của ngươi.

- Làm phiền trưởng lão, cáo từ.

Dương Khai quay đầu.

Xoay người đi ra ngoài.

-Tiểu tử, trong đoạt đích chi chiến, đừng bại trận quá sớm, lão phu sẽ rất thất vọng đấy.

Thanh âm của Dương Trấn từ phía sau lưng truyền đến.

-Các vị trưởng lão cứ đợi mà xem.

Nói chưa dứt câu, thì thân hình đã biến mất không thấy gì nữa.

-Càn rỡ!

Dương Trấn hừ nhẹ một tiếng.

Người vừa rồi đi mời Trình Bách Luyện chính là Lục trưởng lão nhíu mày trầm tư một chút, mở miệng nói:

-Dương Trấn, tiểu tử này là đang đánh cuộc sao? Nếu làm không tốt sẽ vạn kiếp bất phục.

-Đoạt đích chi chiến vốn là một trận đánh cuộc mà! Những tiểu tử kia làm sao không nhìn ra được thâm ý trong đó? Nhưng không có một người nào dám đưa ra quyết định như vậy, duy chỉ có chỉ có hắn dám!

Trong hai tròng mắt của Dương Trấn lóe sáng, nhẹ nhàng gật đầu:

-Trong khoảng thời gian ngắn tuy rằng sẽ không có hiệu quả, nhưng ít ra hắn ở chỗ Huyết Thị Đường cũng đã chiếm được tiên cơ. Tiểu tử của lão Tứ lá gan quả là rất lớn, lại dám quyết đoán, có phong phạm làm việc của Dương gia ta!

Dương Khai muốn lựa hai vị huyết thị kia, trong đó được mất, lấy kinh nghiệm và nhãn lực của những trưởng lão này làm sao còn nhìn không ra? Lựa chọn như vậy, ở trong đoạt đích chi chiến, chỉ cần giai đoạn trước ổn định trận tuyến, không bị đánh bại một cách nhanh chóng, như vậy càng về sau sẽ có thể thu được ích lợi càng lúc càng lớn! Điều duy nhất cần lo lắng chính là giai đoạn mới bắt đầu làm sao để hai vị huyết thị chưa bình phục thương thế không bị tiêu diệt.

Huyết Thị Đường.

Đây cũng là một nơi đặc biệt của Dương gia, ngày thường nhóm người huyết thị đều ở chỗ này, mặc dù còn cách hơn mười dặm, nhưng cũng có thể cảm nhận rõ ràng được một cỗ chiến ý vô cùng cường đại truyền đến từ trong Huyết Thị Đường.

Cỗ lực lượng vô hình này có thể hội tụ thành một thanh kiếm sắc, bộc lộ sức mạnh, phóng thẳng lên trời cao.

Nhưng huyết thị đều là trời sinh để làm chiến sĩ, là chuyên môn vì tiểu đấu mà bồi dưỡng ra được nhân tài, chiến ý của bọn họ vô cùng hùng mạnh, là một chiêu bài hoàng kim của Dương gia. Mặc dù bọn họ không chinh chiến quá nhiều, nhưng trên người mỗi vị huyết thị đều hình thành một cỗ sát ý cô đọng đến mức thực chất hóa, tràn ngập ở xung quanh Huyết Thị Đường.

Dương Khai đi tới, cảm thấy cỗ khí thế ở nơi này khiến lòng người kinh hãi, thần sắc hắn cũng dần trở nên nghiêm nghị.

Hai người Đồ Phong và Đường Vũ Tiên đang cung kính đứng ở bên ngoài Huyết Thị Đường, lẳng lặng chờ Dương Khai đi đến trước mặt bọn họ, bên cạnh còn có một nam nhân dáng người khôi ngô, tay chắp sau lưng. Một trang phục màu đen thoáng nhìn cũng có thể thấy được khí lực hùng hậu, thần sắc thản nhiên, tóc dài ngang bờ vai, khí thế có vẻ hơn người, ánh mắt như hàn tinh, nhiếp hồn đoạt phách người khác.

Đường chủ Huyết Thị Đường Phong Thắng, cao thủ Thần Du Cảnh đỉnh phong, vì Dương gia đã lập nhiều công lao hiển hách, sau khi thi triển Bá Huyết Cuồng Thuật, thậm chí có thể cùng như cao thủ Thần Du Chi Thượng ganh đua hơn thua.

Ở trong toàn bộ Trung Đô, cũng danh tiếng lừng lẫy, là cường giả hiếm hoi. Hôm qua từ miệng của hai người Đồ Phong và Đường Vũ Tiên trở về báo cáo, Phong Thắng đối với vị công tử nhỏ tuổi nhất sinh ra chút hứng thú. Khúc Cao Nghĩa và Ảnh Cửu đều là thủ hạ của y, thân là Đường chủ của Huyết Thị Đường, y tự nhiên khá quan tâm hai người.

Y muốn tận mắt nhìn vị tiểu công tử nguyện ý dùng Khúc Cao Nghĩa và Ảnh Cửu, rốt cuộc là như thế nào.

Hôm nay đã có vài vị Dương gia công tử đến đây, nhưng cho tới giờ khắc này, vị tiểu công tử kia vẫn chưa từng hiện thân, Phong Thắng cũng không có việc gì mà phải vội vàng nên chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó chờ đợi.

Trong lòng Đồ Phong âm thầm lo lắng, tuy hôm qua Dương Khai đã đáp ứng với thỉnh cầu của y và Đường Vũ Tiên, cũng không hoài nghi tính chân thật trong lời nói của Dương Khai, nhưng nói thật y thật sự không biết rốt cuộc Dương Khai có đủ công lao để có thể đổi lấy Khúc Cao Nghĩa và Ảnh Cửu hay không.

Nếu công lao không đủ thì sao?

Chính lúc đang lo lắng, trong tầm mắt bỗng nhiên xuất hiện một thân hình cao ráo trẻ tuổi đang không nhanh không chậm đi tới bên này.

-Là hắn sao?

Phong Thắng mở miệng hỏi.

-Vâng, là tiểu công tử!

Tảng đá đặt ở trên ngực Đồ Phong cuối cùng cũng đã được hạ xuống, cả người cảm thấy thật thoải mái, liếc mắt nhìn sang Đường Vũ Tiên, hai người hiểu ý hơi cười rộ lên.

Tiểu công tử quả nhiên là người đáng tin! Chỉ tiếc, trong đoạt đích chi chiến lần này không thể đi theo bên cạnh hắn, nhớ tới chuyện này hai người đều cảm thấy tiếc nuối.

Đi đến phụ cận, Dương Khai giương mắt đánh giá Phong Thắng.

Ánh mắt như điện, hơi thở nồng đậm mà kéo dài, máu thịt khắp người căng tràn, sức mạnh tích lũy tưởng chừng không gì sánh kịp.

Thần Du Cảnh đỉnh phong!

Hai mắt Dương Khai tỏa sáng, chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra thực thực tu vi của y. Cao thủ như vậy nếu cùng mình đối chiến, một chiêu cũng có thể trực tiếp tiêu diệt mình, thực lực cảnh giới chênh lệch quá lớn, không phải là việc bí bảo và năng lượng tà ác trong Ngạo Cốt Kim Thân có thể bù lại được.

Mặc dù y đứng yên lặng, Dương Khai có thể cảm nhận được rõ ràng, người này đứng ở nơi đó vẫn chưa vận chuyển công pháp gì, nhưng năng lượng trong trời đất vẫn cứ dũng mãnh lao tới người y liên tục không ngừng, thấm vào bên trong thân thể của y, mỗi thời mỗi khắc đều cô đọng chân nguyên, khiến cho chân nguyên của y trở nên tinh thuần nồng đậm, so với người bình thường không thể nghi ngờ là phải cao hơn một bậc.

Không hổ là cường giả của Huyết Thị Đường!

Dương Khai thầm khen trong lòng, Dương gia có thể đứng sừng sững mà không ngã nhiều năm như vậy, độc hưởng vị trí thứ nhất trong Bát đại gia tộc, cũng không phải không hề có nguyên do.

Khi ánh mắt của hắn tiến tới điều tra đánh giá Phong Thắng, thì đối phương cũng âm thầm quan sát hắn.

Trang phục tùy ý, không lộng lẫy sa hoa, so với thế gia công tử bình thường thì đơn giản hơn nhiều, ăn mặc như vậy quả là thích hợp để ứng biến khi chiến đấu đột phát. Tuổi còn rất nhỏ, đại khái chỉ khoảng mười tám tuổi, nhưng thực lực đã đạt đến Chân Nguyên Cảnh bát tầng. Thần sắc bình tĩnh, hai tròng mắt nhìn như bình thường, ngẫu nhiên lại có chút ánh sáng hiện lên.

Đôi mắt của Phong Thắng không khỏi hơi hơi nhíu lại, thần sắc nghiêm nghị.

Từ trên người Dương Khai, y cảm nhận được một cỗ sát ý, hơi thở nồng đậm, cực kỳ rõ ràng.

Sát phạt chi ý, trên người lão cũng có, so với Dương Khai còn mạnh mẽ hơn. Nhưng loại hơi thở này không phải cứ tu luyện là có thể đạt được, chỉ sau khi giết người mới có thể lưu lại, hơn nữa là phải giết rất nhiều người mới có thể tạo thành tình trạng như bây giờ.

Vị tiểu công tử này tuổi còn quá trẻ, không ngờ giết người nhiều như vậy, xem ra cũng không phải người có thể dễ trêu chọc, đây mới chính là điều mà Phong Thắng để ý tới. Nhưng điều khiến Phong Thắng có cảm giác cổ quái hơn chính là trong cơ thể vị tiểu công tử này dường như còn có cỗ lực lượng quỷ dị khác, cỗ lực lượng này tác động lên sát khí của y, khiến y không khỏi sinh ra cảm giác sởn tóc gáy trong một cái chớp mắt, dường như ngay cả hơi thở cuồng bạo mà mình vẫn áp chế trong lòng cũng trở nên quay cuồng, nhộn nhạo.

Khi nhìn kỹ lại, thì cũng không cảm thụ được nhiều lắm, chỉ có thể nhận thấy chân nguyên của hắn... tương đối tinh thuần!

Âm thầm lắc đầu, Phong Thắng nhíu mày cố gắng tìm lời giải thích.

Chỉ có điều với cảm giác phát sinh trong khoảnh khắc vừa rồi, Phong Thắng đã biết vị tiểu công tử ở trước mắt không giống nhân vật đơn giản như lúc y mới thoạt nhìn, nghĩ xong cũng không quá để ý đến chuyện khác nữa, thản nhiên nói:

-Khai công tử?

Dương Khai khẽ gật đầu, đem ánh mắt nhìn về phía Đồ Phong và Đường Vũ Tiên.

Hai người vội vàng bước lên, Đồ Phong nói:

-Tiểu công tử, vị này chính là Đường chủ của chúng ta Phong Thắng!

-Hóa ra là Phong đường chủ!

Dương Khai hô một tiếng.

-Công tử đến đây để mời huyết thị có phải không? Nếu đúng thì mời tiểu công tử đưa ra công văn do Trưởng Lão Điện ký!

Phong Thắng giơ tay ra hiệu, Dương Khai đem công văn đưa tới.

Sau khi xem qua, Phong Thắng nhẹ nhàng gật đầu, vẫn yên tĩnh như giếng nước, sắc mặt dường như có chút biến hóa vi diệu, nói:

-Khai công tử mời vào.

Dương Khai cất bước tiến lên, hai người Đồ Phong và Đường Vũ Tiên vội vàng nghênh đón hắn vào.

Nhưng Phong Thắng lại không theo vào trong, vẫn đứng thẳng ở trước cửa như cũ.

Vào trong Huyết Thị Đường, Đồ Phong mới ha hả cười nhẹ:

-Tiểu công tử, ta còn chưa từng nghe Đường chủ nói với ai một tiếng “Mời”! Hôm nay cũng có mấy vị công tử đến đây, nhưng Đường chủ ngay cả nhìn cũng không, không coi bọn họ ra gì, xem ra Đường chủ đối với người có ấn tượng không tồi.

Đường Vũ Tiên cũng trịnh trọng gật đầu, dường như phát hiện ra sự tình ghê gớm gì đó.

-Có thể là do mặt mũi của ta hơi lớn.

Dương Khai cười trừ một tiếng.

Đồ Phong nghiêm mặt nói:

-Không phải là chuyện mặt mũi, tiểu công tử nguyện ý đề bạt hai vị huynh đệ kia, toàn bộ Huyết Thị Đường đều vô cùng cảm kích!

-Có nghiêm trọng như vậy không?

Dương Khai kinh ngạc bật cười.

Vừa mới nói xong, bước chân của Dương Khai đã dừng lại, ngạc nhiên nhìn về phía trước.

Ở phía trước, gần hai mươi vị huyết thị thực lực cường đại đã xếp thành vài hàng, thần sắc mỗi người đều nghiêm nghị, mặt lộ vẻ cảm kích nhìn về phía bên này.

Một người cầm đầu, chính là Phó đường chủ của Huyết Thị Đường Chu Phong, cũng là cường giả Thần Du Cảnh đỉnh phong.

Ánh mắt nhìn khắp một lượt nhóm huyết thị, sắc mặt Dương Khai đã có chút hơi rét.

Mỗi người đều hùng mạnh vô cùng, từng người bất động như núi, cho dù là nam hay nữ, họ cũng là cường nhân trong cường nhân, thực lực thấp nhất cũng đã tới Thần Du Cảnh ngũ tầng.

Nhưng mặc dù chỉ là Thần Du Cảnh ngũ tầng, nhưng chưa chắc đã kém cường giả Thần Du Cảnh bát tầng ở bên ngoài.

Huyết thị của Dương gia, nội tình quả nhiên thâm hậu!

Hơn hai mươi ánh mắt nhìn sang, trong phút chốc Dương Khai đã cảm nhận được áp lực vô cùng cường đại, loại áp lực này không phải nhóm huyết thị cố ý phóng xuất ra ngoài, mà do khí tức của bản thân bọn họ trải qua lắng đọng của năm tháng trong chiến đấu tích lũy dần, giờ đã đạt đến mức này.

Cho nên kẻ yếu ở trước mặt cường nhân, sẽ luôn sợ đầu sợ đuôi, bó chân bó tay.

Chân Dương Quyết vận chuyển, chân nguyên tinh thuần lưu chuyển khắp cơ thể, lúc này Dương Khai mới đứng vững được.

Đám người huyết thị nhìn thấy vậy thì hai mắt tỏa sáng!

Chu Phong cũng âm thầm kinh ngạc, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, chỉ có điều thần sắc mặt ngưng trọng, ôm quyền nói:

-Chu Phong thay mặt toàn bộ Huyết Thị Đường, cảm tạ Khai công tử!

-Tạ ơn Khai công tử!

Trong phút chốc, tiếng hô vang lên như sấm.

Thần sắc Dương Khai hơi động, thế mới biết Đồ Phong không hề nói ngoa. Tuy hắn sớm đã biết mình có được thì sẽ có mất, nhưng không nghĩ rằng cái được so với mình tưởng tượng còn nhiều hơn.

-Chỉ làm theo thỉnh cầu của chư vị thôi, không cần để ý!

Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt vượt qua Chu Phong, nhìn về phía hai người sau lưng y.

Hai người này đại khái cũng không đến bốn mươi tuổi, nhưng tất cả đều đã đạt tới Thần Du Cảnh bát tầng, thần sắc hai người bọn họ so với đám huyết thị còn lại càng thêm ngưng trọng nghiêm túc, thậm chí trong đôi mắt kia đã sinh ra một loại cảm giác như kẻ sĩ chết vì người tri kỷ.

Hai người đứng ở nơi đó, bởi vì đau đớn khó nhịn, thân thể ức chế không nổi nên khẽ run, quần áo trên người, có thể thấy được vết máu màu đỏ sẫm, dường như trên người có vô số hoa mai đang nở rộ, chói mắt đến cực điểm.

Ở dưới chân của bọn họ, máu tươi màu đỏ sẫm cũng đã đọng lại thành một bãi, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi. Nhưng hai người vẫn đứng thẳng tắp, những vị huyết thị khác không cầm lòng được luôn đưa mắt nhìn qua hai người họ.

-Các ngươi chính là Khúc Cao Nghĩa và Ảnh Cửu?

Dương Khai liếc mắt nhìn bọn họ một cái.

Hai người liền vội vàng tiến lên, nửa quỳ trên mặt đất.

-Thuộc hạ Khúc Cao Nghĩa.

-Thuộc hạ Ảnh Cửu, bái kiến tiểu công tử!

Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu:

-Đứng lên đi, nếu đã là người của ta, thì phải dùng hành động thực tế để chứng minh lựa chọn của ta không có sai!

Hai người không nói một lời, trầm mặc đứng dậy, nhưng ánh mắt lộ ra vẻ vô cùng kiên nghị xen lẫn là sự tàn nhẫn và chấp nhất.

Advertisement
';
Advertisement