Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Vẻ mặt hai vị Thần Du Cảnh của Hoắc gia càng thêm xấu hổ, định bụng giải thích cùng với thiếu gia rằng không phải hai người họ không giấu kỹ, nhưng lại không thể nói nên lời.

Tới giờ họ cũng không rõ sao mình lại bị lộ được, việc này chỗ nào cũng đáng nghi.

- Thế thì bổn thiếu gia xong rồi, thật sự chết không có chỗ chôn rồi, không còn cách nào xoay chuyển trời đất rồi.

Hoắc Tinh Thần ai oán thở dài, không ngừng lắc đầu.

- Đã xảy ra chuyện gì rồi?

Hai tên cường giả thất sắc, bọn đi theo Hoắc Tinh Thần nhiều năm như thế còn chưa từng nghe thấy y nói câu này nghiêm trọng như thế, giờ nghe được thế còn tưởng Hoắc Tinh Thần bị làm sao, sao lại không lo lắng được?

- Thiếu gia ta mà trần truồng lượn mười vòng trong Chiến Thành, không phải ta sẽ chết chắc sao?

Hoắc Tinh Thần đột nhiên giận dữ nói.

Sắc mặt hai cường giả đột nhiên trở nên vô cùng cổ quái, vị thiếu gia này nhà mình cho dù là ăn uống, chơi gái, bài bạc đều thuần thục, từ bé tới giờ chưa từng bị trường hợp như thế.

Liếc nhau, hai người dường như hình dung ra cảnh Hoắc Tinh Thần lột mông chạy vòng vòng trong Chiến thành, làm cho đám nữ nhân hét chói tai đó.

Cũng không biết tại sao đều thiếu chút nữa là bật cười ra miệng.

Vội vàng chỉnh lại sắc mặt, một tên nói:

- Thiếu gia, rốt cuộc là làm sao thế? Người làm sao lại phải… khụ… phải làm như thế chứ? Có phải là có ai bức người không?

- Không ai bức ta, chỉ là ban ngày bản thiếu gia ta nhất thời kích động, đánh cuộc cùng tên khốn Dương Khai kia!

Nghĩ tới cảnh đánh cuộc ban ngà liền giận tới nghiến răng.

Tên hỗn đãn Dương Khai kia rõ ràng là lên kế hoạch từ trước, buồn cười là mình còn cho rằng hắn không có sức phản kháng, không ngờ lại tham một con Kim Vũ Ưng mà đồng ý đánh cuộc cùng hắn ta.

Lúc ấy còn cảm thấy thằng đần đó suy nghĩ lạ lùng, giờ xem ra thằng ngu đó không phải Dương Khai mà chính là mình.

Kể lại chuyện đánh chuyện đánh cuộc đó, hai vị cường giả của Hoắc gia đều cảm thấy không biết nói sao.

Bọn họ đều biết rõ bản tính của thiếu gia nhà mình. Con người Hoắc Tinh Thần này, thanh danh bên ngoài cũng không tốt, bộ dạng phóng đãng, phong lưu không kiềm chế được, nhưng đó không phải là chuyện thật.

Nói cách khác, người này đánh cuộc quả thật là hơi lưu manh vô lại, nhưng chuyện đánh cuộc với người khác thì chưa từng nuốt lời.

Lúc trước ngân lượng trên người hắn không đủ liền dùng Huyền Quang Hội để gạt nợ cho Dương Khai là có thể thấy được, con người này là kẻ khá tự phụ, không thích mắc nợ người khác, cho dù là tiền cược hay ân tình.

Nếu đã đánh cuộc, giờ thua rồi y liền thật sự lột sách y phục chạy mười vòng quanh Chiến thành.

Hai vị cường giả Hoắc gia này có lẽ cũng đoán trước được nếu chuyện này mà truyền tới Hoắc gia thì Hoắc Chính lão gia tử chắc tức tới hộc máu mà chết mất.

- Có diệu kế gì giúp bổn thiếu gia tránh thoát kiếp này không? Nói ta nghe xem?

Hoắc Tinh Thần bỗng đi sang một bên, không hề hình tượng ngồi trên một tảng đá lớn, liếc hai kẻ kia hỏi.

Hai tên cường giả liếc nhau, một tên trong đó ho nhẹ một tiếng, nói:

- Thiếu gia, ta thấy công tử Dương Khai kia cũng không phải thật sự muốn người trần truồng chạy mười vòng trong Chiến thành. Thiếu gia hạ thấp coi hắn như một đồng minh, sao hắn lại không nể mặt thiếu gia chứ. Hắn sẽ nể tình thiếu gia, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.

- Phóng thí!

Hoắc Tinh Thần quát một tiếng:

- Tuy rằng bản thiếu gia biết hắn không lây, nhưng tính tình tên này ra sao ta cũng biết khá rõ. Tên hỗn đản này lòng lang dạ sói, ác nghiệt vô tình, còn khó ứng phó hơn cả bản thiếu gia ta. Ta nghĩ nếu thật sự, hắn nhất định bắt ta chjay mười vòng, không chừng giờ còn đang tìm ta rồi.

Vừa nói, vừa nghiến răng nghiến lợi:

- Tên hỗn đản này thực lực không tầm thường, nếu không thì bản thiếu gia đã thẳng tay đập chết gã xả hận rồi.

Nhớ tới cảnh tượng đêm đó, còn nhớ lại phong thái hắn chỉ dùng một chiêu mà đánh bại Hướng Thiên Tiếu, cảm giác thật uất hận.

Tất cả đều là công tử Bát đại gia, sao hắn lại lợi hại như thế?

- Thiếu gia định ra sao?

một tên hiểu được ẩn ý của Hoắc Tinh Thần, mở miệng hỏi một câu.

- Ta cũng chẳng biết, nên mới hỏi các ngươi.

Hoắc Tinh Thần làm như không phải chuyện của mình.

Tên kia trầm tư, chậm rãi nói:

- Không bằng thế này, dù sao thiếu gia cũng tuyên bố với bên ngoài rằng mình là đồng minh với Dương Khai công tử rồi, tuy rằng lão gia phản đối, nhưng cũng chẳng làm gì. Huống chi, Dương Khai quý phủ giờ hình như thiếu người cùng vật tư, tài lực của Hoắc gia chúng ta lại hùng hậu, nhân tài đông đúc, không bằng tìm lão gia nói mang người cùng đồ đạc đưa sang đó, thế thì chắc công tử Dương Khai sẽ không truy cứu nữa.

Hoắc Tinh Thần nghe thấy thế cười ha hả, đưa ngón tay qua:

- Câu này chính là ngươi nói nha, bản thiếu gia cũng chẳng nói gì cả. Đợi lát nữa về nhà, phụ thân ta mà hỏi tới thì ngươi cứ bẩm báo giống như thế đi.

Tên cường giả kia ngạc nhiên, rồi chợt không khỏi cười khổ, giờ mới hiểu Hoắc Tinh Thần sớm đã nghĩ thế, chỉ là dụ y nói ra lời mà thôi.

Kể từ đó, Hoắc Chính có hỏi thăm thì cũng có cái mà thanh minh.

Hoắc Chính sợ nhi tử mình tùy ý làm bậy, không để cho hắn quyền điều động lực lượng nào. Nhưng nếu có hai vị cường giả này ở bên làm thuyết khách, không chừng thật sự có thể điều động nhân lực cùng vật tư đi.

- Được rồi, về nhà đi, trước khi trời sáng phải làm xong, đỡ tên kia nói bản thiếu gia lật lọng, không giữ lời hứa.

Hoắc Tinh Thần khoanh hai tay vào nhau, nghênh ngang bước đi, hai tên cường giả Thần Du Cảnh nhắm mắt đi theo.

Lúc không ai nhìn thấy, vẻ mặt Hoắc Tinh Thần bỗng trở nên ngưng trọng, không còn phóng đáng bất kỵ như trước.

Trận chiến tối nay làm cho ai ai cũng ngạc nhiên thực lực của hai tên Huyết tùy tùng, bản thân y cũng bị thu hút. Ai cũng không kịp hểu sao hai tên Huyết tùy tùng đó vừa một ngày đã có thể khôi phục được lại cảnh giới cao nhất.

Hoắc Tinh Thần thừa nhận hắn đã xem thường Dương Khai, trước đêm na quả thật nghĩ rằng Dương Khai thua chắc rồi, cho dù Dương Khai có chuẩn bị gì nữa thì cũng không thể xoay chuyển cục diện.

Nhưng y thật không nghĩ otiws Dương Khai lại có thể dễ dàng bảo vệ được phủ đệ của mình, còn làm cho mình chạy ở bên ngoài một vòng.

Tên tiểu công tử Dương gia này quả nhiên là thú vị.

Không chỉ có hắn, đám con cháu Dương gia này đều không dễ chọc vào.

Vốn hắn chỉ định vui đùa chút để giết thời gian trong cuộc chiến tranh chấp này, nhưng hiện tại bỗng nhiên lại mong đợi cuộc chiến này sẽ kết thúc ra sao. Y muốn xem Dương Khai kia thắng hay bại.

Ánh mắt thâm thúy, trên đường về, Hoắc Tinh Thần đã suy tính rất nhiều.

Đoạt đích chi chiến, đêm đầu tiên đã có hai cuộc chiến, một hồi là ở phủ của lão tam Dương Thiết, một hồi là ở phủ của lão cửu Dương Khai.

Mà kết cục của hai cuộc chiến này đều làm mọi người rung động.

Trong cả hai cuộc chiến đều có một bóng người, là Dương Khai.

Cuộc chiến ở phủ đệ của lão tam Dương Thiết kia, thời điểm cuối cùng, lệnh kỳ cùng người đều bị Dương Khai nhân lúc loạn lạc mà cướp đi, còn phủ đệ của bản thân hắn, cho dù hắn không trấn giữ lại phòng ngự an toàn chắc chắn.

Đây thật khó mà tin được.

Nghe thấy hai tin tức đó, nhiều người không chịu tin, đi tìm hiểu lại thật kỹ mới xác định tin rằng nó là thật.

Cùng lúc đó, một tin tức khác càng oanh động hơn, Dương Khai bỗng dưng lại có Hoắc Tinh Thần làm đồng minh, mà ngay cả Thu Ức Mộng của Thu gia cũng tạm thời thoát ly gia tộc, trở thành trợ thủ của hắn!

Hoắc Tinh Thần thì thôi, coi như là công tử ăn không ngồi rồi, không biết trời cao đất rộng cũng chẳng trách, mà vì sao nay cả Thu Ức Mộng cũng cam tâm tình nguyện rời gia tộc đi giúp Dương Khai chứ?

Tiếng tăm của Thu tiểu thư vô cùng vang dội, từ trước tới giờ luôn độc địa. Mà hành động lần này của Thu Ức Mộng là cho người ta phải suy nghĩ.

Lập tức danh tiếng của Dương Khai truyền khắp nơi, vị công tử Dương gia ban đầu chẳng có ai ủng hộ lại được công tử cùng tiểu thư nổi tiếng của Bát đại thế gia làm đồng minh.

Dương Khai thật quá nổi bật, không ai sánh kịp.

Đêm qua, mặt trời rạng, bình minh rực rỡ.

Trong sân, Dương Khai đang đánh Ngạo Cốt Kim Thân Quyết, Thu Ức Mộng mệt mỏi đi tới.

Nàng gần như một đêm không ngủ, hôm qua thu thập tàn cục làm nàng phải luôn chân luôn tay tới giờ. Đi tới khoảng cách mười trượng chợt dừng lại, Thu Ức Mộng có vẻ hồ nghi.

Trước kia nàng cũng từng thấy Dương Khai luyện bộ cước thuật này, giờ cũng chẳng thấy lạ lẫm gì. Nhưng nhìn tới nhìn lui cũng chẳng thấy bộ quyền cước này có gì cao minh, dường như chính nàng cũng có thể thoải mái thi triển.

Nàng không biết vì sao Dương Khai lại luôn yêu thích bộ quyền cước này, hơn nữa mỗi lần đều là tập ngay lúc bình minh.

- Có chuyện gì thế?

Dương Khai nhẹ giọng hỏi.

- Biểu ca ngươi tới.

Thu Ức Mộng day day trán, nói.

- Thằng mập đó?

- Đúng, là thằng mập đó.

- Cho y tới chỗ nào đó, lát ta sẽ tới tìm.

- Được.

Thu Ức Mộng gật đầu, đi được mấy bước lại nói:

- Quên mất, hôm nay ngươi nên sắp xếp chút thời gian.

- Làm cái gì?

- Đại khái sẽ có người tìm ngươi nương tựa.

- Không cần kẻ không quen.

Dương Khai nhíu nhíu mày, không nhanh không chậm thi triển quyền cước.

Hôm nay sẽ có người tìm tới gia nhập, nhất định là vì tin tức đêm qua truyền ra ngoài, tuy rằng lúc ban ngày đã có không ít thế lực đều nhận làm đồng minh ở trước Trung Đô Chính nam môn, nhưng càng nhiều thế lực khác đều đang âm thầm quan sát, chỉ chờ biểu hiện của các vị công tử trong đêm qua rồi mới tính.

Đêm qua Dương Khai biểu hiện nối bật, đương nhiên có người tới xin gia nhập cũng chẳng có gì lạ.

Nghe Dương Khai trả lời như thế, Thu Ức Mộng không phản bác, ngược lại nhẹ nhàng vuốt cằm:

- Cũng được, người không quen biết mà tới chỉ sợ là tới vì lợi ích.

Nàng xem như hoàn toàn hiểu được con ngường Dương Khai này, ăn miếng phải trả miếng ngay, ăn mềm không ăn cứng. Hiện tại khó khăn lắm mới quan hệ hòa hoãn một chút, Thu Ức Mộng sao lại phản đối hắn,làm cho hắn chấn ghét chứ?

Lên tiếng đồng ý liền chạy đi.

Nửa canh giờ sau, Dương Khai đánh quyền cước xong, trong xương cốt truyền tới tiếng hoan du bạo liệt. Cho tới nay hắn vẫn chưa thể thi triển được toàn bộ Ngạo Cốt Kim Thân Quyết, bộ quyền cước thuật nhìn như một bộ quyền cước đơn giản bình thường lại ẩn chứa bản chất của võ đạo. Càng thi triển thì áp lực thừa nhận càng lớn. Với tu vi hiện tại của Dương Khai, nhiều lắm chỉ có thể thi triển được một nửa mà thôi.

Hắn đoán chừng mình tối thiểu cũng phải trên Thần Du Cảnh mới có thể thi triển được toàn bộ Ngạo Cốt Kim Thân Quyết!​
Advertisement
';
Advertisement