Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Gã mập họ Đổng hí mắt nhìn người thanh niên bạch diện chắn trước mắt mình, hừ lạnh một tiếng, cũng không giằng co, thân hình nhoáng lên vòng qua thân y. Lúc này, cướp đoạt bí bảo vẫn quan trọng hơn

Nào ngờ đối phương cũng không buông tha, bước chân ngăn y lại

Đổng Khinh Hàn cười khẽ, thần sắc lãnh đạm, tuy nhiên khí tức trên người đang dần nguy hiểm hơn

- Là đồng minh của Dương Khai, cũng đừng nghĩ đi qua bên này?
Người tuổi trẻ kia hơi ngẩng đầu, thái độ có chút ngạo mạn!

- Ta cứ tưởng ai, hóa ra là Lã gia thiếu gia.
Đổng Khinh Hàn bĩu môi, y đã từng gặp người trước mặt này, là Lã Tống từng mang vật tư đến tìm Dương Khai

Chẳng qua người này không có nhãn lực bị Thu Ức Mộng một phen giật giây, chọc giận Dương Khai, bị đuổi ra ngoài, kết quả lại bị Hoắc Tinh Thần dẫn người đánh một trận.

Lần gây thù kết oán đó khiến Lã Tống hận Dương Khai, sau khi dưỡng thương trong Chiến Thành lập tức tìm Dương Kháng làm chỗ dựa vững chắc, muốn đuổi Dương Khai ra khỏi Chiến Thành

Trong tất cả những công tử tham gia đoạt đích chi chiến, có ba người vô cùng căm hận Dương Khai. Một là Hướng Sở Hướng gia, hai là Nam Sênh Nam gia, còn lại là Lã Tống trước mặt

Ba người này vì đủ mọi nguyên nhân đều muốn Dương Khai chết không có chỗ chôn. Vừa rồi tranh đoạt bí bảo, người của ba nhà, đều đặc biệt nhằm vào người của Dương Khai

Lã Tống cười lạnh:
- Đổng thiếu, ta với ngươi không thù oán gì, nhưng ngươi chọn Dương Khai khiến ta khó chịu. Bản thiếu gia khó chịu, ngươi đừng hòng thoải mái, ta khuyên ngươi mau rời khỏi Dương Khai, tránh họa sát thân.

- Ngươi cứ việc thử xem!
Đổng Khinh Hàn biết y muốn trì hoãn mình, cũng không thèm nói lời vô ích, nói xong thân hình mập mạp thản nhiên chuyển động, rất nhanh, mạnh mẽ, rõ ràng

Phong Vân song vệ tả hữu thủ hộ, một tấc cũng không rời.

Lã Tống sắc mặt rùng mình, quát lạnh nói:
- Còn muốn chạy, không có cửa đâu, ngăn bọn họ lại!

Hai vị Thần Du Cảnh thất tầng bên người Lã Tống cùng hướng tới Phong Vân song vệ.

Cùng lúc đó, trên hai tay Lã Tống chợt phóng xuất ra vô số hắc quang, sắc mặt cũng trở nên dữ tợn

Hắc quang đó khiến người ta thấy khó chịu, sức mạnh dày đặc rót vào lòng bàn tay, khí thế như cầu vồng.

Trong nháy mắt, hai bàn tay y xuất hiện khối cầu hắc quang, lớn như chậu rửa mặt, đằng đằng sát khí.

Giơ tay lên, khối cầu năng lượng xoay quanh, uốn lượn một đường cong trên không trung, bao phủ lấy Đổng Khinh Hàn

Lã Tống tuy rằng không có nhãn lực mạnh mẽ gì, nhưng dù gì cũng là nhất đẳng thế gia công tử, tu luyện nhiều năm như vậy cũng có chút thủ đoạn

Với trình độ Chân Nguyên Cảnh thất tầng, phối hợp với bí bảo, đủ để cho rất nhiều người sứt đầu mẻ trán.

Một khi bị một chiêu này bao phủ giống như lâm vào vũng bùn không thoát thân được

Tu vi của Đổng Khinh Hàn so với Lã Tống cao hơn, nhưng thêm bí bảo của song phương, tu vi chênh lệc không đáng kể. Nếu đánh nhau thật, ngay cả có thể thắng được Lã Tống, Đổng Khinh Hàn cũng nhất định phải tốn không ít thời gian

Mà hiện tại điều không thể lãng phí nhất đấy chính là thời gian cấp bách

Nhìn hai khối cầu năng lượng đánh úp, gã mập họ Đổng hít một hơi sâu, thân mình mập mạp hơi hơi co rút lại, rồi đột nhiên trở nên phong thần tuấn lãng, thần sắc nghiêm nghị, trong miệng tiếng quát nhẹ như sấm mùa xuân nổ vang chợt truyền ra, từng luồng gió như trăng khuyết bỗng nhiên xuất hiện, đón hai khối cầu kia

Năng lượng kịch liệt đụng nhau, trừ khử lẫn nhau

Lã Tống trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc, ngây người một lúc, Đổng Khinh Hàn đã luồn ra khỏi y tựa như tia chớp, thân thể không còn mập mạp kia vây lấy sức mạnh của gió, lưu chuyển huyền bí, tăng tốc đến cực hạn

Không ai biết Đổng Khinh Hàn tu luyện phong hệ công pháp. Kiểu người mập mạp khiến người ta nghĩ đến hành động bất tiện, nhưng Đổng Khinh Hàn giờ phút này cũng là linh mẫn đến cực điểm, như vượn khỉ đu chuyền trong rừng

Lúc lấy lại tinh thần đã không kịp chặn lại

Nhưng bị Lã Tống trì hoãn như vậy, món bí bảo đó đã bị kẻ khác lấy rồi. May mà người này chỉ có Chân Nguyên Cảnh bát tầng, cũng không biết là con cháu nhà ai, bị Đổng Khinh Hàn đánh mạnh, đầu óc choáng váng.

Ý thức được mình và đối phương cảnh giới giống nhau, nhưng căn bản không phải là đối thủ. Người này liền nảy ra ý nghĩ độc ác, liền đem thần hồn bí bảo vứt ra ngoài.

Cũng không biết là cố ý hay vô tình, hướng y tung ra là đám người náo nhiệt

Lã Tống cười lớn, quay người liền đuổi theo bí bảo kia

Gã mập họ Đổng oán hận trừng mắt nhìn người nọ, cũng không tiếp tục giằng co với y, khẩn trương lui về.

Bí bảo trên không trung mang theo một vệt hoa quang, rơi xuống phía trên đám người náo nhiệt. Sau khi có được kinh nghiệm lần trước, mấy người này đâu dám lấy? Tất cả tản ra, không muốn chạm vào.

Chỉ có một nam hai nữ ở chỗ cũ.

Một thanh niên hai bảy, hai tám tuổi, một đôi tỷ muội song sinh, đều chăm chú nhìn bí bảo đang bay tới, trong lòng cười khổ không ngừng.

Theo suy đoán quỹ đạo bay của bí bảo này, nếu không có người chặn lại, chắc chắn sẽ rơi vào đầu ba người

Ba người thần sắc do dự một chút, lại không giống như những người khác rời khỏi đấy

Rất nhanh, bí bảo rớt xuống trên đỉnh đầu ba người. Một trong hai tỷ muội song sinh giơ tay tiếp được

-Ngươi cũng to gan lắm. .
Thanh niên kia kêu la một tiếng, sắc mặt đột nhiên có hơi trắng bệch, những người muốn lấy bí bảo vừa rồi tất cả đều bị giết chết vô thanh vô tức. Đã có vết xe đổ như vậy, dù cho không né cũng không thể đỡ lấy được.

Những người xem náo nhiệt đều lộ ra tia tiếc hận. Tỷ muội này này xinh đẹp trẻ tuổi, nếu bị giết vì lý do này thì cũng quá đáng tiếc.

Động tác can đảm của người này đều bị Lã Tống và Đổng Khinh Hàn thu vào đáy mắt. Lã Tống lại càn rỡ cười to, vươn một bàn tay nói:
- Cô nương, đưa đây, bằng không ngươi nhất định phải chết!

Đổng Khinh Hàn sắc mặt lạnh lùng, trong lòng tuy rằng lo lắng, nhưng cũng vô kế khả thi. Người xem náo nhiệt cũng sẽ không cần biết là Đổng gia hay Lã gia, để tránh họa sát thân, đương nhiên sẽ đem bí bảo đưa cho người nào đến trước.

Nếu bí bảo thật sự bị Lã Tống cướp đi, khó mà lấy về

Quả nhiên, nàng kia nhìn Lã Tống liếc mắt một cái, nhoẻn miệng cười:
- Được thôi

Nụ cười quyến rũ ma mị nhìn Lã Tống khiến y có chút lay động, khí huyết dâng lên.

Khi y thất thần, nàng kia đã ném bí bảo trên tay ra ngoài, tốc độ nhanh như sao băng, trực tiếp lướt qua đỉnh đầu Lã Tống bay tới chỗ Đổng Khinh Hàn

Gã mập họ Đổng đang lo lắng, vội vàng không kịp chuẩn bị, suýt nữa bị nện phải, giơ tay theo bản năng, không khỏi có chút kinh ngạc nhìn nàng kia, chợt chân mày cau lại.

Y cảm thấy... Chính mình dường như đã gặp nữ tử này ở nơi nào

Lã Tống sắc mặt đột nhiên âm trầm, bàn tay to duỗi ở giữa không trung nhưng lại không bắt đươc gì. Hành động xấu hổ này khiến y thẹn quá thành giận, hét lớn một tiếng:
- Muốn chết sao!

Chân nguyên trong cơ thể đột nhiên kích động, giơ tay hướng tới nàng, trên mặt sát khí đằng đằng, không lưu tình chút nào.

Vẻ mặt nàng nhẹ nhàng, khinh phiêu phiêu đánh ra một chưởng

Một chưởng ra, Phong Vân biến sắc, lực lượng quỷ bí đan vào không một kẽ hở, hóa giải chiêu của Lã Tống, khiến y lăn lộn mấy vòng chật vật

Tiếng kinh hô vang lên, Đổng Khinh Hàn cũng trợn tròn mắt

Không ai ngờ nữ tử quyến rũ, thoạt nhìn có vẻ dịu dàng lại có thực lực như vậy

Trẻ tuổi như vậy, một chiêu có thể đẩy lui công tử nhất đẳng thế gia, bản lĩnh này không mấy ai có.

- Hừ!
Nàng kia trên mặt lộ ra một chút khinh thường và thần sắc chán ghét, hừ nhẹ , xoay người đi vào đám đông, nữ tử còn lại và thanh niên kia cũng bất đắc dĩ đuổi theo

Lã Tống tâm thần chấn động, thậm chí ngay cả tâm tư bới móc cũng không có. Giao phong với Đổng Khinh Hàn, y cho dù chiếm cứ hạ phong cũng không trở thành vô lực như vậy, nữ tử kia hiển nhiên không phải người bình thường, nàng mạnh hơn mình và Đổng Khinh Hàn

Ánh mắt phức tạp, Lã Tống sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, chân nguyên trong cơ thể cực kỳ không ổn định.

So chiêu cùng một người xuất thân thế gia, tài nghệ không bằng thì thôi, nay không bằng một kẻ vô danh tiểu tốt, sĩ diện cũng mất

Sợ run một hồi, đang giận dữ bảo hạ thủ bắt nữ tử kia lại để tra tấn nàng thì đã không thấy người đâu, lập tức khiến y cảm thấy vô lực vô cùng

-Lã Tống, bí bảo này thiếu gia thu nhận.
Đổng Khinh Hàn giơ thần hồn bí bảo trên tay, vẻ mặt đắc ý

Phong Vân song vệ cũng không đuổi theo đối phương, lập tức lui về bên người Đổng Khinh Hàn

- Ngươi chờ đấy!
Lã Tống nổi nóng

Đổng Khinh Hàn thu lại nét mặt, điềm nhiên nói:
- Lã công tử, ta khuyên ngươi hãy dời khỏi Trung Đô, bằng không sớm muộn gì sẽ chết, đắc tội với biểu đệ của ta, cũng không có kết cục tốt đâu!

- Vậy ngươi chờ xem, hắn hay ta chết trước.
Lã Tống không chút tiếp thu

Đổng Khinh Hàn khẽ lắc đầu, không muốn phí lời cùng y, xoay người bay đến chỗ Dương Khai

Bên này chiến đấu giao phong, chỉ là một góc chiến trường mà thôi, biểu hiện hùng mạnh của nữ tử thần bí đó cũng chỉ có ít người nhìn thấy. Nhưng nàng cũng bị lãng quên nhanh chóng bởi sự nôn nóng của cuộc chiến.

Chỉ có Đổng Khinh Hàn, cau mày suy nghĩ trên đường trở về, suy nghĩ mãi cũng không nhớ gặp đôi tỉ muội song sinh xinh đẹp kia ở đâu. Trong ấn tượng, cơ hồ có hai người này, nhưng lại lạ mặt, khiến Đổng Khinh Hàn cảm thấy có chút mơ hồ

Điều khiến y càng để ý hơn là thực lực của nữ tử kia cường đại hơn mình

Thiên cấp bí bảo nhóm thứ chín xuất hiện, kích thích tất cả những người luyện võ, tranh cướp, mới có ít bảo bối đã có chủ sở hữu, số còn lại vẫn bị tranh đoạt điên cuồng. Một khi có người lấy được sẽ bị vô số người tấn công, bất đắc dĩ phải buông tay, di chuyển sự chú ý của kẻ địch, bảo toàn tính mạng, cho nên bí bảo luôn luôn thay đổi chủ nhân.
Advertisement
';
Advertisement