Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Cách Chiến Thành một ngàn dặm, một tòa thạch thành tửu lầu hai tầng, khách khứa đông nghịt, buôn bán hưng thịnh. Võ giả đến nghỉ chân uống rượu, ngôì chật ních hơn mười chiếc bàn bát tiên.

Một cái bàn gàn cửa sổ, thoạt nhìn có một người trung niên thân hình gầy yếu, da bọc xương, thần sắc lãnh đạm ngồi chỗ đó

Trên bàn y, bày đầy bầu rượu lớn nhỏ, ít nhất cũng có mấy chục bầu, người trung niên này tửu lượng kinh người, uống nhiều như vậy, nhưng mặt không đỏ tim ổn định

Chỉ có điều ánh mắt âm u, lạnh lẽo, ngồi đó nhìn người đi lại trên đường

Mỗi khi nhìn thấy người luyện võ thực lực có chút xuất sắc, hai tròng mắt hung ác cực điểm khiến người ta kinh hãi tỏa ra từng đợt hào quang u hàn, giống như mãnh thú cực đói mới gặp mồi ngon, muốn ăn tươi nuốt sống.

Thần sắc vật lộn, do dự, ngần ngừ, hồi lâu mới trở lại bình thường, không kìm nổi thở dài dốc bầu rượu lên uống

- Lão phu đói chết đi được.
Người trung niên nhẹ giọng nói thầm. Một đôi mắt gian tà nhìn khắp một lượt những tân khách trên lầu hai, trong yết hầu truyền ra âm thanh cổ quái bị kìm nén đến cực điểm, thần sắc không ngừng biến hóa, dường như trong lòng đang cố nén ý muốn hành động, rục rịch đầy rối rắm

- Vẫn là Thương Vân Tà Địa tốt, muốn làm gì thì làm.
Người trung niên kia lại thở dài.

Tiểu nhị liên tiếp đưa rượu ngon lên, trong lòng run rẩy quay ra, khi tới gần người trung niên da bọc xương khiến tiểu nhị luôn cảm thấy một cảm giác nguy hiểm đến tính mạng, cơ hồ như người trung niên này sẽ hóa thân thành ác quỷ ngay lúc này mà nuốt mình vào

Đang lúc người trung niên này vẻ mặt khó chịu và buồn bực, có âm thanh truyền đến

Nói chuyện đoạt bảo đại chiến mấy hôm trước, giống như họ tận mắt nhìn thấy, miêu tả cảnh chiến trường cuuar đoạt bảo đại chiến kia một cách sinh động

- Các ngươi còn không biết đấy, đệ nhất công tử Trung Đô hiện nay không còn là Liễu gia Liễu Khinh Diêu nữa rồi

- Có người đánh bại Liễu Khinh Diêu?
Mọi người sợ hãi.

- Cũng không phải đánh bại, chỉ có điều vị công tử nhỏ tuổi nhất Dương gia dựa vào Chân Nguyên Cảnh bát tầng đối kháng hai chiêu với Liễu Khinh Diêu Thần Du Cảnh tam tầng. Thực lực chênh lệch lớn như vậy, nhưng vẫn có thể đánh nhau ngang sức ngang tài. Đợi cho vị tiểu công tử kia trưởng thành và đạt tới trình độ của Liễu Khinh Diêu, nhất định có thể thắng được y.

- Có thật vậy hay không?

- Đương nhiên, chuyện này cực kỳ chính xác, ta tận mắt nhìn thấy. Vị tiểu công tử kia, tuổi còn trẻ, tu vi kỹ càng, dưới tay tụ tập hơn mười trợ lực nhất đẳng. Ta thấy hắn có thể là người cười cuối cùng trong đoạt đích chi chiến.

- Không thể nào như vậy chứ? Không phải nói công tử kia không có nhân mạch gì hết sao?

- Giả chết bắt quạ, ngươi hiểu hay không. Giả bộ yếu hơn địch, sau đó đột nhiên phát lực, ai có thể ngăn cản?

- Ta nhớ ra rồi, vị công tử nhỏ tuổi nhất có phải tên là Dương Khai không?

- Đúng đúng đúng. Chính là Dương công tử…

Vừa nghe đến hai chữ Dương Khai, người trung niên đang uống điên cuồng bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về hướng bên kia, tựa hồ khá hứng thú với điều này.

Người kia nói chuyện cũng không giấu diếm gì, khiến tất cả mọi người trên lầu hai đều nghe rõ, lập tức có người châm biếm phản bác:
- Ngươi thì biết cái gì. Liễu công tử ngày đó rõ ràng không xuất toàn lực, cho nên Dương Khai mới có thể chống đỡ hai chiêu. Lúc ấy ta cũng tận mắt nhìn thấy, biết Liễu công tử nói cái gì không?

Khẽ cười một tiếng, úp úp mở mở, lúc này mới ung dung nói:
- Liễu công tử nói, Dương Khai ngươi không phải đối thủ của ta, ta chờ ngươi lớn lên, chúng ta mới tiếp tục đánh nhau một trận. Đây mới là khí độ và phong độ đệ nhất công tử Trung Đô nên có, người ta mới đỡ hai chiêu, ngươi đã cho rằng Dương Khai giỏi lắm rồi ư?

Người lúc trước nói chuyện lập tức có chút không phục:
- Đây chẳng qua là Liễu Khinh Diêu nói mà thôi, chiêu thứ ba mà đánh xuống còn chưa biết ai thắng ai thua, Dương Khai bây giờ mới là Trung Đô đệ nhất.

- Thối lắm!

Cuộc cãi vã của hai người nhanh chóng lan rộng ra, người luyện võ cả Đại Hán bây giờ đều đang chú ý đến đoạt đích chi chiến, đương nhiên sẽ có cách nghĩ riêng của mình về xu thế và cục diện tương lai của đoạt đích chi chiến.

Không lâu sau, người luyện võ trên lầu chia làm hai phe cánh, la hét ầm ĩ không ngớt.

Duy chỉ có người trung niên gần cửa sổ, thấp giọng ha hả nhe răng cười độc ác, không nói một lời, chẳng qua cặp mắt phát ra hào quang ngày càng nguy hiểm, càng khiến người ta sợ hãi

Mọi người cãi vã nửa ngày, cũng không ra kết quả

Người nói chuyện lúc đầu đỏ mặt tía tai, quay đầu nhìn lại, vừa hay lại nhìn thấy người trung niên kia, không kìm nổi hét lên:
- Này tên kia, ngươi nói một chút, hiện tại rốt cuộc ai là Trung Đô đệ nhất nhân

- Cần lão phu nói sao?
Người trung niên nhân kia thần sắc ngạc nhiên, kinh ngạc hỏi.

- Đúng vậy, muốn ngươi nói xem, thấy ngươi trầm mặc ít lời, hiển nhiên là có cái nhìn của mình, nói ra cho mọi người chúng ta nghe một chút. Nhưng mà ngươi bao nhiêu tuổi, tự xưng lão phu cái gì? Ha ha ha

Mọi người cũng đều có chút buồn cười, hoài nghi người trung niên nhân có phải thích cậy già lên mặt hay không.

Trên lầu hai lập tức yên tĩnh, ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm vào người trung niên kia, trưng cầu ý kiến của y.

Người trung niên kia nhẹ nhàng gật gật đầu, trầm ngâm một hồi, lúc này mới nói:
- Thật muốn lão phu nói, Trung Đô đệ nhất nhân nhất định là Dương Khai công tử, chẳng những Trung Đô đệ nhất nhân mà tương lai đệ nhất thiên hạ cũng là hắn, ha hả

Tất cả mọi người ngạc nhiên không ngừng, mà ngay cả đám người ra sức ủng hộ Dương Khai cũng cảm thấy người trung nhiên này có chút thần trí không rõ ràng, âm thầm lắc đầu không ngừng.

Nói Dương Khai là Trung Đô đệ nhất nhân còn có thể tin nhưng muốn nói hắn là đệ nhất thiên hạ trong tương lai thì lại quá khoa trương

Võ đạo vô chừng mực, cho đến tận lúc này đến những cao thủ Thần Du Chi Thượng cũng không dám tự nhận là thiên hạ đệ nhất nhân

-Này kẻ điên...
Những người xem trọng Liễu Khinh Diêu tỏ vẻ khinh miệt:
- Nói nhảm cái gì thế, Dương Khai là cái gì mà có thể là thiên hạ đệ nhất nhân

Còn chưa nói hết, bỗng nhiên khựng lại, dường như yết hầu bị lực vô hình ép lại không thốt ra tiếng

Mọi người quay đầu nhìn về phía y, không khỏi đột nhiên biến sắc.

Chỉ thấy người luyện võ này sắc mặt trong giây lát trở nên tối đen vô cùng, giống như trúng kịch độc, trong hốc mắt tràn đầy tơ máu đỏ sẫm, thất khiếu lại chảy ra máu tươi

Ngay sau đó, một cỗ năng lượng mắt thường có thể thấy được từ đỉnh đầu người này bay ra, lượn vài vòng ở không trung bắn xuyên qua chỗ người trung niên gần cửa sổ.

Miệng người trung niên mở rộng trực tiếp hấp thu toàn bộ năng lượng này

Vô cùng quỷ dị, người trung niên da bọc xương sau khi nuốt năng lượng này, cơ thể lớn hơn một chút, tuy còn gầy yếu nhưng không khủng bố như vừa rồi

Bịch một tiếng, võ giả mặt mày đen kịt kia ngã nhào xuống nền, không còn sức sống.

Trong đầu mọi người dâng lên cảm giác lạnh buốt, khiến cho tất cả các võ giả cảm thấy như rớt vào hầm băng.

Không ai biết y chết như thế nào, nhưng nhìn thấy cảnh lúc nãy, bất kể là ai cũng hiểu, đây nhất định là do người trung niên đáng sợ kia gây ra

Khí tức khủng bố, lạnh lẽo, âm u, hung bạo bỗng nhiên bộc phát ra, bao phủ toàn bộ tửu lầu.

Người trung niên hơi cúi đầu, trong cổ họng truyền đến tiếng cười khặc khặ-x-xxxxx quái dị, tiếng cười lọt vào tai, khí huyết của những người luyện võ đều bốc lên, sắc mặt trong phút chốc trướng đến đỏ bừng, dường như trong nháy mắt máu của mình bị đun sôi

- Khặc khặ-x-xxxxx khặc khặ-x-xxxxx...

Tiếng cười càng lúc càng lớn, càng ngày càng càn rỡ, vô cùng biến hoá kỳ lạ âm trầm.

- Lão phu đói bụng, các ngươi đụng vào, lão phu không khách khí, nếu sau này thiếu chủ truy cứu lão phu cũng có cớ!
Người trung niên nói như vậy, thân hình bất động

Ba ba ba...

Từng đám hào quan như hoa hồng nở rộ bạo phát trong cơ thể người luyện võ, ngũ tạng lục phủ rơi, máu tươi đầy đất. Cứ mỗi một người chết lại có một cỗ năng lượng mắt thường có thể thấy bay ra từ những thi thể không lành lặn kia, bị người trung niên nuốt vào

Thân hình gầy yếu của người trung niên bành trướng ra từng vòng, càng trở nên có chút phong thần tuấn lãng, duy chỉ có hàn quang hung ác nham hiểm trong đôi mắt không thay đổi

Trong nháy mắt, tửu lầu thành Tu La Địa Ngục, hơn hai mươi người luyện võ chết oan uổng

Những người còn sống lạnh run lên không có dũng khí phản kháng. Trên khuôn mặt hiện lên vẻ xót thương, nhìn về phía người trug niên kia như muốn khóc

- Chưa ăn no.
Người trung niên vỗ bụng vẫn chưa thỏa mãn, ánh mắt u ám nhìn mấy người sống sót, thần sắc rục rịch.

Bị y nhình như vậy, tất cả mọi người đều bật người phủ phục trên mặt đất, mạnh mẽ đập ngẩng, miệng cầu xin tha thứ không ngừng.

Người trung niên do dự một hồi, cũng không biết sao lại không có đuổi tận giết tuyệt, chỉ có điều thân hình nhoáng lên một cái, hóa thành một màn sương đen, biến mất trong tầm mắt của mọi người.

Sau khi đợi cho y rời đi, những người sống sót liếc nhìn nhau, không hiểu sao kẻ hung tàn đó lại buông tha bọn họ

Với biểu hiện, tính tình tàn nhẫn của y mà nói thì giết thêm mười mấy người cũng không sao

Nhìn nhau đánh giá, họ phát hiện những người ủng hộ Dương Khai đều sống sót, ngược lại đều chết hết

Sống sót sau tai nạn không khỏi thấy có chút may mắn

Nhìn lại máu tanh xung quanh, sắc mặt tất cả mọi người đều trắng bệch, nôn ra hết những thứ vừa ăn

Dù họ đều gặp qua cảnh đao kiếm đổ máu nhưng không hề khủng khiếp như ở đây

Những người chết kia cơ hồ như biến thành khối vụn và bột thịt

Bên ngoài thạch thành, màn sương đen đột nhiên xuất hiện, người trung niên kia chậm rãi hiện ra, đưa mắt nhìn Chiến Thành cách ngàn dặm, trên mặt lộ ra một nụ cười độc ác, nhẹ giọng thầm nói:
- Thời gian dài như vậy không gặp, cũng không biết thiếu chủ thế nào, bộ dạng này của lão phu có thể dọa hắn nhảy dựng lên không?

Sợ run lên, lại âm thầm ảo não không ngừng:
- Cũng không biết thiếu chủ có trách tội ta lưu lại ở Thương Vân Tà Địa lâu như vậy hay không.

ười đột phá cảnh giới, tấn thăng lên cấp bậc cao hơn.

Nếu nói là do Dương Khai tạo ra, rốt cuộc thì hắn làm như thế nào? Dù cho Hóa Long Trì của Dương gia cũng không thể có công năng như thế.
Advertisement
';
Advertisement