Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Trong Thiên Điện, Dương Khai mặc hắc bào, che kín toàn thân, lẳng lặng ngồi đợi ở đó, Ảnh Cửu lẳng lặng đứng phía sau, thả thần thức, đề phòng tứ phía.

Nhìn vẻ mặt phong vân khinh đạm như không hề biết sợ của Dương Khai, Ảnh Cửu cũng âm thầm kính nể.

Lúc đêm đến, Dương Khai bỗng nhiên bảo y cùng đi ra ngoài, Ảnh Cửu cũng không hỏi đi đâu, sau khi hai người lén lút vừa đến nơi thì sợ hết hồn.

Nơi Dương Khai muốn đến, lại là Dương Uy Phủ! Tức thì không dám xem thường, trở nên vô cùng cảnh giác.

Nhớ tới ban ngày công tử đôi co với Thu Ức Mộng, Ảnh Cửu bỗng hiểu ra, Thu Ức Mộng chắc chắn là kịch liệt phản đối Dương Khai đi một mình, không lấy sự an toàn của mình làm đầu, mới có chuyện Thu đại tiểu thư phạm nghi lễ như vậy.

Sau khi vào điện, Ảnh Cửu phát hiện có vài thần thức cứ quanh quẩn quanh đây, lại không thấy tung tích của một người nào, thậm chí Dương Uy cũng không thấy đâu.

Ảnh Cửu biết, là những cao thủ của Dương Uy phủ âm thầm quan sát nơi này.

Không chỉ Ảnh Cửu biết, mà tiểu công tử chắc chắn cũng biết, nhưng hắn vẫn như cũ, thản nhiên tự tại.

- Lão cửu, gan ngươi không nhỏ, lại dám một mình đến phủ ta, lại không sợ ra giữ ngươi lại sao?
Tiếng quát lạnh bỗng nhiên truyền đến, quanh quẩn không dứt trong Thiên Điện, chấn động khiến lỗ tai phát run
- Hay là nói, ngươi bắt nạt quý phủ ta không người?

Dương Khai chỉ cảm thấy trong tai đều là tiếng quát của Dương Uy, vù vù không dứt, cùng lúc đó, một sức mạnh thần thức ầm ầm đánh tới, lại không có sát khí, rõ ràng chỉ để thử.

Mấy ngày trước Dương Khai giao thủ với Liễu Khinh Diêu, Dương Uy đứng cách trăm trượng xem, không cảm nhận rõ được sức mạnh của Dương Khai, y đương nhiên có chút tò mò về bản lĩnh của Dương Khai.

Dương Khai không động đậy, mặc cho cỗ thần thức này tiến vào trong đầu, cười nhẹ:
- Sợ? Đại ca có thể làm như vậy, thì ta đã không tới!

- Ha ha!
Dương Uy cười lớn, cuối cùng cũng hiện thân, đến trước mặt Dương Khai.

Ảnh Cửu không kìm được nhãn thần nhíu lại. Bất ngờ cảm thấy, Dương Uy đến một mình, bên người y không có lấy một thủ hạ. Tuy nói bốn phía Thiên Điện rất nhiều cường nhân cảnh giới, nhưng Ảnh Cửu nghĩ nếu muốn bắt Dương Uy, chỉ là chuyện tùy tay đánh một chiêu.

Hai huynh đệ này… Ảnh Cửu khẽ lắc đầu. Thật là tín nhiệm đối phương không ai hơn ai.

Dương Khai chỉnh lại mũ đội trên đầu, lộ ra khuôn mặt, mỉm cười nhìn Dương Uy, người sau vỗ nhẹ tay, lập tức có tỳ nữ dâng trà.

Đợi sau khi tỳ nữ lui ra, Dương Khai mới nói:
- Đại ca, đây là lần đầu chúng ta nói chuyện nhỉ?

- Không sai.
Dương Uy gật đầu, từ nhỏ đến lớn, Dương Uy luôn cho người ta cảm giác cô độc, y không thận cận với bất kì huynh đệ nào. Dương Khai càng là lần đầu một mình nói chuyện mặt đối mặt với y.

- Lần này lão cửu tới, là có việc gì?
Dương Uy đi thẳng vào vấn đề, rõ ràng là trong lòng có suy đoán.

- Ồ.
Dương Khai vuốt cằm, hít sâu một hơn nói:
- Trong tộc đối với tiến độ của chúng ta rất không hài lòng, bằng không cũng sẽ không đưa một ngàn bí bảo đến trước thời hạn như vậy. Bọn họ đã muốn chúng ta mau mau một chút. Thì chúng ta chỉ có thể mau mau một chút, nếu không bọn họ còn có nhiều hậu thủ hơn nữa để thúc giục chúng ta, đại ca chắc cũng rõ nhỉ?

- Ta hiểu, ta nghĩ những người khác cũng hiểu.
Dương Uy gật đầu.

- Cho nên nói, nếu bây giờ không hanh động, sẽ bị người khác chiếm mất tiên cơ.
Dương Khai nhỏ giọng, một ngàn bộ bí bảo truyền đến đã là thông báo thúc giục, mọi người đều ngầm hiểu.

Một khi thế lực các nơi dùng hết số bí bảo này, chắc chắn sẽ có người nhịn không được mà hành động.

- Đại ca cảm thấy, ai sẽ là mục tiêu bị công kích đầu tiên?

Dương Uy nhìn hắn, nghiêm mặt nói:
- Vấn đề đã rõ, còn phải hỏi sao? Không phải ngươi, thì là ta!

- Ta cũng cảm thấy như vậy.
Dương Khai nhếch miệng cười.

Trong số sáu đệ tử Dương gia còn lại, Dương Chiếu và Dương Kháng là huynh đệ ruột, Dương Thận và Dương Ảnh cũng là huynh đệ ruột, cho dù là đối thủ của nhau, nhưng khi trong cuộc chiến đoạt đích còn có những đối thủ khác, bọn họ vẫn sẽ giúp đỡ lẫn nhau.

Quả hồng bóp nhẹ, thật phải có động tác mạnh, nhất định huynh đệ tương thân liên thủ xuất kích, mà mục tiêu là Dương Khai và Dương Uy thân cô thế cô.

Dương Uy dù sao cũng là đại ca, đêm đầu tiên trong cuộc chiến đoạt đích còn nhường nhịn các huynh đệ khác ba phần, bốn người kia khẳng định sẽ nhằm vào hắn trước tiên.

Tính như vậy, không tới mười ngày, Dương Khai chắc chắn sẽ bị tập kích từ mọi phía!

Đầu gió của hắn quá thịnh, mấy ngày trước còn đoạt được hai Huyền cấp bí bảo, mấy vị huynh đệ kia là sao có thể cho hắn đường sống với chốn dung thân?

Bốn người kia, bất kì trợ lực của ai, Dương Khai đều không coi trọng, nhưng nếu bốn người liên thủ, muốn phòng ngự được cũng phải trả cái giá rất lớn, trừ phi Mộng Vô Nhai và Địa Ma cùng xuất thủ, mới có thể giảm thiểu được tổn thất.

Chính vì ý thức được những điều này, Dương Khai mới đi suốt đêm đến Dương Uy phủ, bàn bạc với y.

- Ngươi muốn đánh ai?
Dương Uy hơi hưng phấn hỏi dò.

- Ngũ ca.
Dương Khai nhếch miệng cười.

Dương Uy giật mình, nghĩ một lát, tỉnh ngộ, hừ lạnh nói:
- Lão ngũ đã chọn Đồ Phong và Vũ Tiên là tùy tùng, thật không phải lựa chọn sáng suốt!

Trong sức mạnh của sáu vị huynh đệ còn lại, Dương Kháng không phải là cái tên đứng chót nhất, nhưng Dương Khai vẫn muốn chọn y là mục tiêu công kích đầu tiên, rõ ràng nguyên nhân là vì hai huyết thị Đồ Phong và Đường Vũ Tiên.

Nếu trước khi cuộc chiến đoạt đích bắt đầu, không phải xảy ra biến cố, Đồ Phong và Đường Vũ Tiên bây giờ đã đi theo Dương Khai rồi.

Dương Khai nhằm vào như vậy, rõ ràng là hơi để ý Đồ Phong và Đường Vũ Tiên.

- Muốn đại ca làm gì?
Dương Uy trầm giọng hỏi.

- Hãm chân nhị ca là được, ta sợ nhị ca biết tin sẽ đi quấy phá.
Dương Khai cười đen tối.

- Chuyện này không thành vấn đề!
Dương Uy nghiêm nghị gật đầu, rồi rất nhanh biến thành mỉm cười:
- Nhưng làm như vậy, đại ca có thể được lợi gì?

Dương Uy rõ ràng là muốn lấy lợi ích thiết thực, giữa y và Dương Khai vẫn là đối thủ, không thể tiêu hao lực lượng của mình mà không có sự đền bù từ Dương Khai, dù y tình nguyện, những trợ lực thủ hạ của y cũng không đồng ý.

Dương Khai đã muốn Dương Uy đưa người khống chế Dương Chiếu, thì phải tỏ rõ lợi thế và lòng thành mới được!

Huynh đệ thân cũng phải tính toán rõ ràng.

- Đai ca muốn gì?
Trước khi tới Dương Khai cũng đã tính tới vấn đề này rồi, bây giờ nghe đến cũng không bất ngờ.

Ho nhẹ một tiếng, Dương Uy cười nói:
- Đại ca có chút đỏ mắt với những luyện đan sư ở phủ ngươi, cũng không cần nhiều, phân năm người qua đây thế nào?

Dương Khai nhịn không được cười:
- Khẩu vị của đại ca người quá lớn rồi!

- Không lớn chứ?
Dương Uy cười cười,
- Phủ ngươi có ba mươi luyện đan sư, ta chỉ cần năm người thôi.

- Chuyện này ta không làm chủ được.
Dương Khai lắc đầu
- Huynh cũng biết tính tình những luyện đan sư đó thế nào, tuy bọn họ luyện đan trong phủ ta, nhưng không chỉ đạo được bọn họ. Như vậy, tặng đại ca huyền đan được không?

- Huyền đan?
Dương Uy nghe thấy hai mắt sáng lên, không khỏi lắc đầu cười gượng:
- Huyền đan nói tặng là tặng, lão cửu ngươi quả nhiên đại thủ bút! Được, đại ca đồng ý!

Y cũng biết muốn năm luyện đan sư Dược Vương Cốc tám phần là không trông chờ gì được, nói ra điều kiện như vậy chỉ là ngồi đất ra giá mà thôi.

Biến sắc, trầm giọng hỏi:
- Khi nào thì động thủ?

- Tối mai.

Dương Uy nhíu mày, trên mặt lộ ra tia nghi hoặc.

Y không ngờ Dương Khai vội như vậy!

Chỉ có thời gian một ngày, theo tình hình thông thường mà nói, ngày mai sẽ có rất nhiều người luyện võ có thể sẽ đưa những bí bảo cướp được mấy ngày trước luyện hóa vào cơ thể, Dương Khai chọn động thủ lúc này, rõ ràng là muốn mượn trợ lực từ những bí bảo.

Chỉ là… Huyền cấp bí bảo hắn đạt được có thể dùng đến sao?

Bộ Hhuyền cấp bí bảo đó mình chí ít cũng phải tám ngày mới có thể luyện hóa xong, vậy thì những người khác cũng như vậy.

- Ta chờ tin của ngươi!
Dương Uy cũng không đi sâu, bí bảo thứ này, khi có thể dùng mọi người chắc chắn sẽ dùng, không thể dùng, mọi người cũng không thể dùng, bất luận lúc nào cũng nằm trên vị trí bình đẳng.

Khi nói chuyện, vô tình hay cố ý liếc qua Ảnh Cửu, trong đôi mắt sâu đầy vẻ nghi vấn.

Trong cuộc chiến đoạt bảo ở Phá Kính Hồ, sáu huyết thị trúng Phong Nguyên Chú, Ảnh Cửu cũng trong số đó, Dương Uy không hiểu tại sao y lại đến phủ mình cùng với Dương Khai, hơn nữa nhìn dáng vẻ y, dường như không có vẻ chịu sự cầm kiềm hãm và cầm cố của Phong Nguyên Chú.

Thế là thế nào? Chẳng lẽ y đã giải được Phong Nguyên Chú?

- Thế thì nói như vậy.
Dương Khai chậm rãi đứng lên, cười lạnh một tiếng:
- Chính sự nói xong, chúng ta nói cái khác.

Dương Uy lấy làm lạ.

- Giấu đầu lòi đuôi làm gì? Ngay thẳng ra được rồi.
Dương Khai mắt lạnh nhìn bốn phía, lạnh giọng quát.

Cùng lúc đó, thân hình Ảnh Cửu bỗng hóa trong không khí, như chưa từng tồn tại biến mất không thấy đâu.

Thần sắc Dương Uy đột nhiên biến đổi, ngưng thần điều tra tứ phía, sắc mặt lập tức xanh mét.

Xoạt xoạt xoạt…

Từng đạo bóng người bất ngờ từ bốn phương tám hướng hiện ra, bị Dương Khai bao vây từng tốp từng tốp, mà từ chỗ cửa chính của Thiên Điện, Mạnh Thiện Y phong độ cất bước vào, vẻ thản nhiên.

- Thiện Y!
Sắc mặt Dương Uy khó coi, trầm giọng quát
- Ngươi muốn làm gì?

Khi nói chuyện, chân nguyên cả người cuồng bạo trỗi dậy, thần sắc không thể coi thường.

Mạnh Thiện Y nhìn thoáng qua Dương Uy, cắn chặt răng, ôm quyền nói:
- Đại thiếu thứ lỗi, Thiện Y tự chủ trương, muốn nhân cơ hội này giữ Cửu công tử lại!

Nói xong, quay đầu nhìn Dương Khai nói:
- Cửu công tử, đừng trách Mạnh mỗ tâm tư độc ác, là ngươi tự dâng tới cửa, cơ hội khó có được này Mạnh mỗ nếu không nắm chắc, sẽ thẹn với thành toàn của ngươi. Chuyện này, đại thiếu cũng không biết, tất cả đều là chủ ý của mình Mạnh mỗ, sau này nếu muốn báo thù, xin hãy nhằm vào Mạnh mỗ.

Dương Khai cười khẽ:
- Đương nhiên đại ca không biết, nếu huynh ấy biết, sẽ không nói với ta nhiều như vậy.

Nghe hắn nói như vậy, Mạnh Thiện Y gật nhẹ đầu:
- Cửu công tử hiểu là tốt rồi.

Dương Uy mặt không thay đổi, thần sắc âm trầm, hít sâu một hơi nói:
- Thiện Y, lần này ngươi sai rồi!

Mạnh Thiện Y cười khổ:
- Đại thiếu, người niệm tình huynh đệ, không hạ thủ, Thiện Y thay người xuống tay là được!

- Ta không phải nói chuyện này.
Dương Uy chậm rãi lắc đầu, vẻ thất vọng
- Ngươi cho rằng lão cửu dám một mình thâm nhập mà không có sự chuẩn bị? Ngươi tưởng đem những người này đến là có thể giữ được hắn?
Advertisement
';
Advertisement