Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Hồ Mị Nhi không dám nói nhiều, nói nhiều tất lỡ lời, nàng sợ chọc giận Dương Khai.

- Ngươi tới đây!

Dương Khai đột nhiên ngoắc ngoắc, thân thể mềm mại của Hồ Mị Nhi run lên, mắt ửng nước, cắn chặt môi, kỳ vọng nhìn Dương Khai, nhưng cước bộ không dám di động.

- Sợ cái gì? Gọi ngươi tới thì ngươi tới!

Dương Khai có chút thiếu kiên nhẫn.

Bất đắc dĩ, Hồ Mị Nhi chỉ có thể chậm rãi đi tới cách năm bước trước mặt Dương Khai, trong mắt có phần hoảng sợ.

Thấy vẻ sợ hãi của nàng, trong lòng Dương Khai cảm thấy buồn cười, nhưng vẫn nghiêm mặt nói:

- Ngươi nghe lời ta sẽ không làm gì ngươi.

Trong mắt mang theo vẻ bá đạo không thể nào chống cự!

Hồ Mị Nhi lập tức gật đầu:

- Ta nghe ngươi!

- Ừm.

Dương Khai hài lòng, cúi người vác thi thể Nộ Đào lên vai, nhìn vào thi thể Thành Thiếu Phong nói:

- Vác hắn lên.

Mặc dù sợ hãi nhưng Hồ Mị Nhi cũng không dám không làm theo, ủy khuất ngồi xổm xuống vác thi thể Thành Thiếu Phong lên. Mặc dù là thiếu nữ nhưng dù sao cũng là võ giả, những thứ nặng khoảng trăm cân không là gì với nàng.

- Đi theo ta!

Dương Khai nhìn một chút, sau đó đi về phía sâu trong Hắc Phong lâm.

Hồ Mị Nhi không biết hắn muốn làm gì, lại không dám hỏi, chỉ nhắm mắt đuổi theo.

Dương Khai muốn vứt xác, mặc dù chỗ kia cũng coi là sâu nhưng nhỡ đâu có đôi cẩu nam nữ nào đó hưng phấn, chạy tới đó hẹn hò, vạn nhất bị người nhìn thấy vậy sẽ rất phiền toái, xác suất dù nhỏ nhưng cũng không thể không đề phòng.

Thành Thiếu Phong và Nộ Đào chết rất đặc biệt, bị nguyên lực nóng rực xuyên qua chỗ yếu hại, nếu Phong Vũ lâu dựa theo manh mối này tra xét…

Cho nên Dương Khai phải vứt thi thể ở một nơi thật xa, khiến Phong Vũ lâu vĩnh viễn không tìm được.

Hai người một mực đi về phía sâu trong rừng, mấy lần Hồ Mị Nhi định nói nhưng cuối cùng vẫn nhịn.

Hơn một canh giờ sau, trước mặt đột nhiên xuất hiện một cái hồ, hai mắt Dương Khai tỏa sáng, chính là chỗ này.

Bảo Hồ Mị Nhi đặt thi thể xuống, Dương Khai tìm hai tảng đá lớn buộc lên thi thể Thành Thiếu Phong cùng Nộ Đào, sau đó quăng bọn họ xuống hồ.

Phủi phủi tay, Dương Khai trầm ngâm trong chốc lát:

- Hiện giờ ngươi là đồng lõa của ta, biết làm sao rồi chứ?

Nói xong, nghiên đầu thản nhiên nhìn nàng.

Nghe vậy, Hồ Mị Nhi không chút kinh sợ mà còn lấy làm mừng, gật đầu lia lịa:

- Biết.

Dương Khai nói như vậy đồng nghĩa với việc hắn không có ác ý với mình, tính mạng có thể bảo vệ, toàn thân Hồ Mị Nhi thả lỏng, không tự chủ được thở phào một hơi.

- Thông minh, cô nương thông minh sẽ có người thích.

Dương Khai cười một tiếng.

Lại nói, lúc trước Dương Khai quả thực là không biết làm gì Hồ Mị Nhi, không giết sẽ là một tai họa ngầm, mọi chuyện hôm nay nàng đều thấy rõ. Giết, Dương Khai có phần không hạ thủ được, từ đầu tới cuối Hồ Mị Nhi cũng không có ý hại mình, chỉ đứng cạnh xem cuộc vui mà thôi, chẳng lẽ vì nguyên nhân đó cũng giết đối phương? Cũng quá vô lý rồi.

Đi thời gian dài như vậy, Dương Khai cũng nghĩ thông suốt. Chuyện lần này Thành Thiếu Phong cùng Nộ Đào chủ động gây chuyện, mình không giết chúng chẳng lẽ ngồi yên chịu chết, cho nên dù Hồ Mị Nhi công khai chuyện này hắn cũng không sợ.

- Ngươi từng giết rất nhiều người rồi?

Lá gan Hồ Mị Nhi lớn hơn trước rất nhiều, nhìn Dương Khai hỏi.

Dương Khai lắc đầu:

- Lần đầu tiên giết người.

- Nhưng ta thấy thủ pháp của ngươi rất dày dặn kinh nghiệm, khi giết chúng không hề nhíu mày một cái, không goống lần đầu tiên.

Hồ Mị Nhi nghi ngờ.

Bị nàng nói như vậy, chân mày Dương Khai nhíu lại. Đúng vậy nha, đây là lần đầu tiên mình giết người, tại sao không sợ chút nào. Mặc dù không có cảm giác hưng phấn nhưng cũng không hề sợ hãi, khi đó chỉ lo chiến đấu, trong đầu chỉ có ý niệm giết chết đối phương, giờ hồi tưởng lại cũng cảm thấy khó tin.

- Có tin hay không là tùy người.

Dương Khai không muốn giải thích nhiều.

Đi quanh hồ nửa vòng, rời xa nơi vứt xác, Dương Khai dừng bước, nhảy vòng trong hồ.

Lần chiến đấu này trên người Dương Khai chịu không ít vết thương, cần rửa sạch mới có thể trở về.

Hồ Mị Nhi đứng bên hồ đợi, trong lòng suy nghĩ, nếu là hơn một canh giờ trước nàng nhất định sẽ xuống trêu chọc Dương Khai, nhưng giờ nàng không có lá gan đó.

Đợi khi Dương Khai rửa xong đi lên, Hồ Mị Nhi mới mở miệng:

- Chờ ta một chút, ta cũng muốn tắm.

Vừa rồi vác một cỗ thi thể đi xa như vậy, Hồ Mị Nhi cảm thấy toàn thân khó chịu.

Nữ nhân luôn yêu thích sạch sẽ.

- Được.

Dương Khai vắt khô y phục, nằm trên một tảng đá phơi nắng, thuận tiện khôi phục thể lực.

Không dám cởi quần áo, Hồ Mị Nhi cứ như vậy xuống hồ, thân thể mềm mại như con cá bơi trong nước, thỉnh thoảng lại lén liếc mắt nhìn Dương Khai, phát hiện đối phương không thèm mở mắt, điều này khiến Hồ Mị Nhi chịu đả kích không nhỏ.

Hắn không động tâm chút nào sao?

Sau khá lâu, Hồ Mị Nhi mới đi lên bờ.

Y phục mỏng manh dán chặt lấy thân thể khiến thân thể xinh đẹp kia bộc lộ ra, không chút e dè đi tới bên cạnh Dương Khai, khuôn mặt đỏ bừng, ngồi trên đá phơi nắng.

Dương Khai mở mắt đánh giá nàng một chút, Hồ Mị Nhi thấy vậy không khỏi ngượng ngùng cúi đầu.

- Vóc dáng rất đẹp.

Dương Khai khẽ gật đầu.

Hồ Mị Nhi cắn môi, nói:

- Thật ra thì… ta chưa từng cùng nam nhân làm chuyện đó, ngay cả người chạm vào thân thể ta… cũng chỉ có mình ngươi. Mấy năm nay ta làm vậy thứ nhất là vì muốn chiêu dụ người mới vào trong bang, thứ hai chính là khích bác quan hệ giữa Lăng Tiêu các và Phong Vũ lâu, dây dưa ngươi cũng là mục đích này.

Dương Khai nghe vậy sửng sốt, nhìn nàng một cái thật sâu.

- Ngươi không tin?

Khuôn mặt Hồ Mị Nhi đỏ bừng, bí mật này nàng chưa từng nói cho người ngoài, người ngoài đều cho rằng nàng hàng đêm dâm loạn, ai cũng có thể làm chồng. Ngoài miệng gọi nàng là tiểu công chúa, tiểu thư nhưng sau lưng thì mắng nàng là tiện nhân, kỹ nữ!

- Ta tin!

Dương Khai gật đầu:

- Nhưng có quan hệ gì với ta đâu?

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement