Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Sau khi Hướng Sở bị giết, trên bầu trời những đám mây đen chất chứa năng lượng hủy diệt dường như hoàn toàn đã bị kích hoạt, một đạo lại một đạo, không chút nào gián đoạn oanh kích lên người Dương Khai, khiến mọi người nhìn hết hồn, không biết vị công tử nhỏ tuổi nhất Dương gia này có thể lần vượt qua tẩy lễ để sống lại không, hay hoặc là bị hủy diệt.

Dương Chiếu thất thần nhìn lên giữa không trung, quát ầm lên:
-Đại ca, ngươi cũng đứng về phía lão Cửu sao?

Dương Uy lắc lắc đầu, âm thanh lạnh lùng nói:
-Không phải đại ca đứng về phía lão Cửu, là lão Nhị ngươi hơi quá đáng, hãy tỉnh táo lại, suy nghĩ thật kỹ đi, ngươi hiện tại đang làm việc gì?

-Đoạt đích chiến, dù có dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, ta đương nhiên biết mình đang làm gì.
Dương Chiếu hừ lạnh.

Vẻ mặt Dương Uy tràn đầy thất vọng, vô cùng đau đớn nói:
-Ngươi muốn bảo vệ Nam Sênh và Hướng Sở khỏi sát thủ của lão Cửu, đại ca ta không phản đối, nhưng ngươi muốn phá hư thành tựu một đời của lão Cửu, đại ca không thể ngồi nhìn mặc kệ. Ta nghĩ nếu đổi lại lão Cửu, cũng sẽ không quấy nhiễu ngươi lúc ngươi đội phá một đại cảnh giới.

Dương Chiếu ngẩn ra, trong chớp mắt hai tròng mắt đỏ thẫm xuất hiện một tia thanh tỉnh, trên mặt không khỏi hiện ra thần sắc thống khổ, nhưng rất nhanh, lại bị khí thế dữ tợn thay thế, trở nên vô cùng điên cuồng.

Y bây giờ căn bản không thể ổn định tâm tình của mình nữa rồi.

Nếu như lúc y thanh tỉnh, có lẽ y có thể ý thức được điều gì đó, nhưng hiện tại, trong lòng chỉ có ý niệm duy nhất là đánh bại Dương Khai, nó chiếm hết tất cả ý chí của y.

Ầm.

Lúc hai huynh đệ nói chuyện, một tiếng bạo nổ bỗng nhiên truyền đến. Nương theo động tĩnh ấy, khí tức tà ma không gì sánh kịp trong cơ thể Dương Khai lại lần nữa khuếch tán ra ngoài, so với vừa rồi càng thêm dày đặc, càng làm cho người ta khó có thể ngăn cản.

Nếu bị cổ hơi thở này ảnh hưởng, tất cả võ giả cũng khó khăn lắm mới có thể áp chế ý niệm tà ác ở trong lòng, thậm chí ngay cả cao thủ Thần Du cảnh cũng như vậy.

Địa Ma hung hăng ngang ngược cười ha hả, ở trong cổ tà khí này y như cá gặp nước, thực lực bản thân dường như cũng đột nhiên tăng thêm một bậc.

-Tiểu tử này rốt cuộc sao lại như thế này nhỉ?
Phía xa, thần sắc Mộng Vô Nhai ngưng trọng, thì thào tự nói.

Lão chưa bao giờ biết trong cơ thể Dương Khai lại tụ tập nhiều tà khí như vậy, thế thì Chân Dương nguyên khí trước kia của hắn đi đâu rồi? Vậy nó phải là khắc tinh của tà khí mới đúng chứ.

-Có nguy hiểm không sư phụ?
Hạ Ngưng Thường gấp đến độ sắp khóc, khoảng cách xa như vậy, nhưng nàng cũng cảm nhận được tà khí ảnh hưởng đến mình, viên bảo thạch màu lam nhạt trên trán đang tản ra từng đạo hào quang dịu dàng, xua tan hắc ám bên người nàng.

-Ta không biết.
Mộng Vô Nhai cũng bối rối,
-Ý thức của hắn hiện đang đắm chìm trong đầu, căn bản không thể khống chế năng lượng bùng nổ trong cơ thể của mình.

Lúc này đột phá không giống như lúc bình thường. Lần này nếu có thể thăng tiến vào Thần Du cảnh, có thể khai mở thức hải của bản thân vỏ giả để thăng tiến.

Hiện tại ý thức của Dương Khai nhất định đang ở trong đầu. Có thể nói, hắn căn bản không thể làm chủ được thân thể mình, không thể nắm trong tay năng lượng trong cơ thể, lực lượng tà ác dĩ nhiên là tha hồ mà tung hoành.

-Tiếp tục như vậy không ổn.
Mắt thấy chiến đấu ở phía bên kia càng ngày càng cuồng bạo tràn đầy máu tanh, trên mặt Mộng Vô Nhai toát ra vẻ lo lắng. Lão không phải lo lắng Dương Khai không thể bình an vượt qua kiếp nạn lần này, mà đang lo lắng toàn bộ mọi người trong Chiến Thành sau khi bị lực lượng tà ác này ảnh hưởng không biết sẽ biến thành bộ dáng gì nữa.

Nếu mấy vạn người trong Chiến Thành bởi vì lần thăng tiến của Dương Khai mà tâm tính đại biến, vậy hắn sẽ là tội nhân thiên cổ rồi.

Thần thức khuếch tán, sắc mặt Mộng Vô Nhai càng ngày càng lộ vẻ lo lắng.

Lão nhận thấy bốn phương tám hướng bên trong Chiến Thành đều phát sinh chiến đấu. Những người này có lẽ không quan hệ đến chuyện đoạt đích chi chiến, nhưng sau khi bị năng lượng tà ác trong cơ thể Dương Khai thoát ra dẫn dắt, bọn họ đã không thể khống chế tâm tình của mình, hơi chút va chạm cũng dẫn đến chuyện xung đột.

Giờ này khắc này, toàn bộ các cuộc chiến đấu đều có vẻ thần hồn nát thần tính, khắp nơi đao quang kiếm ảnh, máu tươi bắn tung tóe.

Hơn nữa theo thời gian trôi qua, tình thế chỉ sợ sẽ càng ngày càng ác liệt, trừ phi Dương Khai thu hồi khí tà ma trong cơ thể!

Một người thăng tiến, không ngờ có thể ảnh hưởng đến cả một tòa thành trì, đây thật là thiên cổ kỳ đàm, Mộng Vô Nhai cũng bị rung động không thôi.

Bỗng nhiên, sắc mặt của lão biến đổi, ngưng thần nhìn về phía trung ương của Chiến Thành, thở dài nói:
-Cuối cùng bọn họ cũng bị kinh động mà xuất thủ rồi.

-Ai kinh động ạ?
Hạ Ngưng Thường vội vàng hỏi.

-Vài lão bất tử.
Mộng Vô Nhai hít sâu một hơi, mở miệng nói:
-Đồ nhi, ngươi về phủ trước đi, qua lát nữa nơi này chỉ sợ sẽ không an toàn nữa rồi.

-Đệ tử không muốn trở về...
Hạ Ngưng Thường lắc lắc đầu, nhìn về phía Dương Khai đang đứng:
-Sư đệ đang ở đó.

-Quay về.
Mộng Vô Nhai nhìn nàng,
-Yên tâm, ta sẽ mang Dương Khai bình an trở về.

Thần sắc Hạ Ngưng Thường do dự từ chối một hồi, lúc này mới nhẹ nhàng gật đầu:
-Sư phụ, nếu người không mang sư đệ trở lại, đồ nhi cũng sẽ chết.

Dứt lời, lập tức phóng người về phía Dương Khai phủ nhanh như gió.

Nàng biết mình lưu lại chẳng những không thể chiếu cố cho Dương Khai mà còn trở thành gánh nặng cho sư phụ, nên cũng không dám lưu lại nữa.

Nhìn bóng lưng nàng biến mất, Mộng Vô Nhai cười khổ một tiếng, thực không biết mình rốt cuộc thiếu nợ gì Dương Khai nữa, lại phải vì hắn mà làm những chuyện như thế này.

Phía xa, có tám đạo thân ảnh bay về phía Dương Khai, Mộng Vô Nhai khẽ thở dài một cái, cũng phiêu nhiên bay về phía bên kia.

Tám đạo thân ảnh thuộc Bát đại gia đều có cảnh giới Thần Du Chi Thượng, mỗi người chừng một hai trăm tuổi tuổi. Ngày bình thường trấn thủ ở Phong Thần Điện, không để ý tới ngoại sự, hôm nay, bọn họ vốn cũng không muốn để ý tới lần xung đột này, Dương Chiếu và Dương Khai đánh nhau chết đi sống lại, không chút liên quan gì đến họ.

Nhưng hiện tại, bọn họ không thể ngồi yên được nữa.

Toàn bộ Chiến Thành đều bị khí tà ma bao trùm, tất cả mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều bị ảnh hưởng, khiến cho bọn họ không thể không ra mặt để xử lý việc này.

Tám người thần sắc lãnh đạm, trong đó có mấy người dường như vì Dương Khai mà bị quấy rầy, tâm tình có chút không tốt.

Chạy như bay đến nơi cách Dương Khai một khoảng không xa, tám người tạm dừng lại.

Không ai thấy được tám người này tới gần, cho nên khi bọn họ đột nhiên xuất hiện, tất cả mọi người đều ngẩn ra.

-Đủ rồi!
Dương Lập Đình thản nhiên quát một tiếng. Khi nghe được tiếng quát này, toàn bộ võ giả của Dương Chiếu phủ và Dương Khai đang hung mãnh tấn công lẫn nhau đều không tự chủ được phải ngừng lại. Dường như trong tiếng quát đó ẩn chứa lực lượng thần kỳ, cưỡng ép động tác của bọn họ.

Thần sắc Dương Uy lập tức ngưng trọng, khẩn trương khom mình thi lễ:
-Bái kiến tám vị tiền bối!

Hai mắt Dương Chiếu đỏ thẫm, cũng vội thu liễm vẻ mặt dữ tợn, bắt đầu trở nên ngoan ngoãn, cũng thi lễ một cái.

Ở trước mặt tám người này, y cũng không dám lỗ mãng.

Liễu Khinh Diêu đang ở trong trà lâu cũng khẩn trương chạy như bay đi ra ngoài, chủ động chào hỏi.

Mỗi người đều biểu hiện thái độ khá cung kính.

Dương Lập Đình thản nhiên nhìn thoáng qua Dương Chiếu, thần sắc lãnh đạm, vung tay đánh ra một đạo năng lượng, chui vào trong cơ thể Dương Chiếu.

Dưới tác dụng của cổ năng lượng này, hai tròng mắt Dương Chiếu lập tức khôi phục lại sự thanh minh, kinh ngạc nhìn hết thảy mọi chuyện đang xảy ra trước mắt, hồi tưởng mệnh lệnh và động tác vừa rồi của mình, trong nháy mắt trên trán rịn mồ hôi.

Sau khi tỉnh táo, cuối cùng y cũng đã khôi phục thần trí.

-Bị khí tức tà ma ảnh hưởng mà không thể chịu đựng, tâm tính như vậy cũng có tư cách trở thành con cháu Dương gia sao?
Dương Lập đình khinh thường khiển trách một tiếng.

Dương Chiếu đột nhiên biến sắc, cúi thấp đầu, ôm quyền nói:
-Khiến Thái trưởng lão thất vọng rồi.

Dương Lập Đình hừ nhẹ một tiếng, cũng không liếc nhìn y lấy một cái, sắc mặt Dương Chiếu không khỏi trắng bệch, xấu hổ vạn phần. Loại biểu hiện không thèm nhìn này khiến tâm tư của y lần nữa chịu dày vò, không khỏi sinh ra loại cảm giác mình quả thật không bằng lão Cửu.

Ý niệm trong đầu vừa xuất hiện, vội vàng bị xua tan, y sợ hãi chính mình lại bị ảnh hưởng. Nếu thật là như vậy thì sau này mình chỉ sợ bất kể như thế nào đều không thể ra mặt ở Dương gia.

-Ngươi coi như không tệ.
Dương Lập Đình nhìn thoáng qua Dương Uy, nhẹ nhàng gật đầu.

Dương Uy không quan tâm hơn thua, thần sắc tự nhiên nói:
-Đa tạ Thái trưởng lão tán thưởng.

Dương Chiếu bởi vì đủ loại nguyên nhân, bị khí tà ma ảnh hưởng, ngược lại là Dương Uy vẫn đủ khả năng để bảo vệ bản tâm không đổi, tự nhiên sẽ được Dương Lập Đình xem trọng một chút.

-Tiểu cô nương này cũng không tệ.
Một lão già dáng người hơi béo nhìn Thu Ức Mộng, cười ha hả một tiếng, nàng cũng là một trong số ít những người không bị ảnh hưởng.

-Người của Thu gia ta, tất nhiên sẽ không tệ.
Trên mặt Thu Đạo Nhân hiện ra một tia ngạo khí, biểu hiện của Thu Ức Mộng cũng làm cho lão tương đối vừa lòng.

-Bái kiến Thái trưởng lão.
Thu Ức Mộng tiến lên một bước, sau khi thi lễ lập tức hỏi:
-Không biết tám vị tiền bối giá lâm, muốn làm gì?

Lúc nói chuyện, trên mặt hiện lên vẻ khẩn trương. Tám người bọn họ từ trước đến nay bất hiển sơn, bất lộ thủy, không hỏi thế sự, hiện tại bỗng nhiên xuất hiện, rõ ràng nguyên nhân là vì Dương Khai.

Mà giờ khắc này trạng thái của Dương Khai cũng có chút bất ổn. Bát đại gia cùng với Thương Vân Tà Địa vốn là thủy hỏa bất dung, nhất là người thuộc thế hệ trước, căm thù tà ma đến tận xương tuỷ. Để họ nhìn thấy Dương Khai lúc này, Thu Ức Mộng làm sao không lo lắng?

Thu Đạo Nhân sắc mặt ngiêm túc, mở miệng nói:
-Muốn làm gì phải hỏi Dương huynh của ngươi, việc này dù sao cũng là người của Dương gia bọn họ gây ra chuyện.

Thu Ức Mộng lập tức đưa ánh mắt nhìn về phía Dương Lập Đình.

Những người khác không nói được một lời, nhìn chằm chằm Dương Khai đang tẩy lễ dưới uy năng cuồng bạo của thiên địa, thần sắc dần dần trở nên lạnh lùng nghiêm nghị.

Trong lòng Thu Ức Mộng không khỏi máy động, cảm giác hoảng sợ bất an lan tràn.

Bây giờ sắc mặt của y rõ ràng là chán ghét đến cực điểm, chẳng qua Dương Khai dù sao cũng là người của Dương gia, là vãn bối của y. Nếu đổi lại là những người khác khi xuất hiện tình huống như vậy, chỉ sợ sớm đã bị chém chết.

-Lão già này, ngươi nên nhìn cho rõ, không nên có chủ ý gì với Thiếu chủ nhà ta, bằng không lão phu có thể không đáp ứng!
Địa Ma dường như không biết sống chết, nhe răng cười độc ác nói với Dương Lập Đình.

Mặt mọi người đều biến sắc.

Lại có người dám đứng ở trước mặt cường giả có cảnh giới Thần Du Chi Thượng nói những lời như vậy!

Nghe được lời Địa Ma nói, tám người đồng loạt nhìn sang, tám đạo thần thức trong nháy mắt đã tập trung trên người Địa Ma. Địa Ma hung mãnh kích phát ra ma khí toàn thân, hô ứng với cỗ năng lượng tà ác trong cơ thể Dương Khai, lập tức khiến tất cả mọi người đều sinh ra loại cảm giác tận thế đã đến.

-Hắn tu luyện tà công là do đi theo ngươi?
Dương Lập Đình không hề coi Địa Ma ra gì, thản nhiên hỏi.

-Ha hả, ngươi đoán sai rồi.
Địa Ma chậm rãi lắc đầu, thần sắc cũng không có chút e ngại nào,
-Lão phu đây không có bản lĩnh dạy cho Thiếu chủ, một thân thành tựu của người đều là do tự mình tu luyện. Dương gia các ngươi có thể được vị Thiếu chủ như vậy, đó là phúc khí của các ngươi, phải che chở cho tốt. Tương lai Dương gia các ngươi, đã có thể trông cậy vào Thiếu chủ rồi.
Advertisement
';
Advertisement