Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Giữa đám đông, Diệp Tân Nhu nhìn Dương Chiếu với ánh mắt tràn trề thất vọng, nàng không ngờ nhị công tử Dương gia lại ra nông nỗi này sau một lần bị đả kích.

Bỗng dưng, nỗi phiền chán ngập tràn lòng nàng, bụng thầm oán hận.

Để giành được trái tim Dương Chiếu, nàng đã bỏ ra bao nhiêu công sức. Nhưng nào ngờ, bây giờ đến một chút hy vọng giành chiến thắng cho y cũng chẳng thấy đâu.

Ngẩng đầu nhìn về hướng phủ Dương Khai, đôi mắt Diệp Tân Nhu thoáng hiện ánh nhìn lạ thường, gương mặt kiều diễm đầy vẻ sục sôi. Nàng khẽ cắn môi, như nghĩ tới điều gì đó, hai má nàng ửng hồng.

Phủ Dương Khai. Mọi người mới trở về chưa đầy nửa ngày, đã có người đến bẩm báo, hơn trăm người của Lăng Tiêu Các đã đến nơi!

Dương Khai vui mừng khôn xiết, vội vàng ra nghênh đón.

Tô Nhan và những người khác quả nhiên đã tới, Hạ Ngưng Thường hay tin, gương mặt nhỏ hưng phấn đến đỏ bừng, vội vàng chạy ra khỏi Đan phòng.

Hai nàng đã lâu rồi không gặp, giờ đây cửu biệt trùng phùng, dĩ nhiên có rất nhiều chuyện muốn nói, nhất là giữa hai nàng, còn có chung một nam nhân. Cứ nói mãi nói mãi, chủ đề đã đến phần Dương Khai, bèn vừa to nhỏ nói cười, vừa chỉ trỏ về hắn.

Tần Trạch của Dược Vương Cốc chạy đến như lửa cháy sau mông, vốn định bắt Hạ Ngưng Thường về đan phòng, nhưng thấy nàng đang vui vẻ, bèn lủi thủi quay về một mình.

Y cũng không nỡ quấy rầy Hạ Ngưng Thường trò chuyện với người thân quen. Trong ký ức của y, vị sư thúc tuy trẻ tuổi nhưng thuật luyện đan siêu tuyệt này hình như không có bạn bè gì. Ngày thường, ngoài luyện đan ở đan phòng ra, cũng chẳng có việc gì khác để làm.

“Một thiếu nữ còn trẻ đến thế, ngoài luyện đan ra, nên có những việc quan trọng hơn chứ.”
Tần Trạch thổn thức.

Trong phủ vô cùng náo nhiệt, người của Huyết Chiến Bang và Phong Vũ Lâu vốn đã quen biết với Lăng Tiêu Các, nhanh chóng tụm năm tụm ba lại tán gẫu

Dương Khai lén liếc nhìn Tô Nhan và Hạ Ngưng Thường đang nói chuyện một bên, chợt cảm thấy tâm tình sảng khoái, vừa lòng mãn nguyện.

- Tỷ phu.
Tô Mộc chạy tới. Y đã không còn gì đáng ngại nữa, sau khi uống Vạn Dược Linh Nhũ, thương thế đến mức đó cũng bình phục rất nhanh. Lẳng lặng đến cạnh Dương Khai, y hỏi nhỏ:
- Sao đệ cứ thấy hình như quan hệ của huynh với Hạ sư tỷ cũng không bình thường nhỉ?

Dương Khai hừ một tiếng, liếc xéo y một cái:
- Trẻ con đừng có hỏi mấy chuyện này, đây là thế giới của người lớn.

Tô Mộc bèn bĩu môi:
- Huynh cũng có lớn hơn đệ mấy tuổi đâu!

Chấn chỉnh lại vẻ mặt, Dương Khai điềm đạm nói:
- Kẻ đả thương đệ đã chết hết rồi, sau này nếu còn gặp chuyện như vậy, nhịn được thì cứ nhịn, cương ắt dễ gãy, hiểu chưa?

- Biết rồi.
Tô Mộc cười hề hề, rồi lại gật gà gật gù:
- Đáng tiếc, vốn đệ định nỗ lực tu luyện, đích thân tìm chúng để báo thù, giờ coi bộ chẳng còn cơ hội rồi, hai tên đấy cũng chẳng lợi hại là mấy nhỉ.

- Chẳng phải đệ có được một vài cơ duyên ở Truyền Thừa Động Thiên sao?
Dương Khai nghiêng đầu nhìn y, nhếch miệng cười.

Hắn và Tô Nhan có được truyền thừa cuối cùng ở Truyền Thừa Động Thiên, tỷ muội Hồ gia cũng nhận được Đồng Khí Liên Chi Thần Công, thậm chí cả Lam Sơ Điệp cũng có chút thu hoạch.

Nếu bảo Tô Mộc không gặp được cơ duyên nào ở đó thì Dương Khai chẳng tin. Tốc độ tu luyện của y trong vài năm trở lại đây rất nhanh, khác hẳn lúc trước.

Tô Mộc cười mấy tiếng, gãi đầu rồi gật gật:
- Có một chút, đệ cũng đã nói với tỷ tỷ rồi.

Dương Khai khẽ gật đầu, không hỏi quá cặn kẽ:
- Cố gắng vào. Đừng phụ cơ duyên của đệ, cơ duyên ở Truyền Thừa Động Thiên... không tầm thường đâu.

- Là sao?
Tô Mộc thắc mắc.

- Không có gì, đệ cứ ghi nhớ là được.
Dương Khai lắc đầu, không chịu giải thích.

Hắn cũng mới mơ hồ cảm giác được trong thời gian gần đây. Thứ ở Truyền Thừa Động Thiên hình như đã vượt xa những gì thuộc về thế giới này. Bất kể là Hợp Hoan Công của hắn và Tô Nhan, hay Đồng Khí Liên Chi Thần Công của tỷ muội Hồ gia, có lẽ đều không thể được sáng tạo bởi võ giả của thế giới này.

Hơn nữa thời gian qua, Dương Khai cũng đã chứng kiến rất nhiều chuyện không tưởng, tầm nhìn được mở rộng, ắt có thể phán đoán ra những thông tin siêu thường.

Người của Lăng Tiêu Các đã được Thu Ức Mộng sắp xếp ổn thỏa chỗ ở trong phủ.

Ở Chiến Thành, không chỉ có mình Lăng Thái Hư, tứ đại trưởng lão còn sót lại của tông môn cũng đang ở Chiến Thành, nhờ có sự che chở của Lăng Thái Hư mà họ chưa bị ai phát hiện.

Sau khi Lăng Thái Hư lộ diện, bốn người này cũng đồng loạt tìm đến phủ đệ.

Huyên náo suốt hai ba ngày, phủ Dương Khai mới dần yên ắng trở lại, mọi người trở về với chức trách của mình, ra đâu vào đấy.

Trải qua kiếp nạn cùng sự đồng cam cộng khổ mấy ngày trước, thế lực trong phủ càng thêm đoàn kết, dù rằng tông môn khác nhau, nhưng vẫn hòa thuận như huynh đệ tỷ muội, hoàn toàn không thấy những chuyện dấy động can qua vì phân chia lợi ích nào.

Một vài trường hợp, ví dụ như khi có một số đan dược mới ra lò, mọi người đều nhường nhịn lẫn nhau, không khí hòa hợp chan chứa.

Mấy ngày này, Dương Khai chỉ làm có một việc.

Thanh toán Trúc Tiết Bang!

Tin tức về nơi ẩn thân của các đệ tử Lăng Tiêu Các do chính người của Trúc Tiết Bang tiết lộ. Bàng Trì sau khi trở về Trung Đô, lập tức lôi kẻ chủ mưu Mộc Nam Đẩu ra.

Hôm sau, người của Mộc Nam Đẩu liền được Bàng Trì đích thân lôi đến phủ Dương Khai.

Theo lời Bàng Trì, sở dĩ Mộc Nam Đẩu bán tin tức này, chỉ vì vì Diệp Tân Nhu của Diệp gia hứa hẹn với y vài điều kiện, đồng thời tặng y hai tỳ nữ xinh đẹp trẻ trung của Diệp gia mà thôi.

Hai tỳ nữ nọ vì có xuất thân Diệp gia, nên Bàng Trì không dám khinh suất, chỉ đưa người đến để Dương Khai xử trí.

Đối với hạng người ếch ngồi đáy giếng như Mộc Nam Đẩu, Dương Khai cũng chẳng muốn hao tâm tổn trí làm gì. Người thì cũng đã giết rồi, tất chẳng có gì để nói nữa. Hai tỳ nữ kia Dương Khai cũng không giết, chỉ giam lại trong phủ làm kẻ hầu hạ.

Dù gì thì họ cũng thân bất do kỷ, chỉ là con tốt thí để dụ dỗ Mộc Nam Đẩu trong vòng xoáy thị phi này mà thôi, chứ bản thân họ không hề sai.

Bàng Trì lại lập tức quay về Trung Đô, thay Dương Khai thu nhận vật tư.

Đợi Bàng Trì đi khỏi, Thu Ức Mộng mới tìm đến Dương Khai, kéo hắn vào trong gian phòng, đóng chặt cửa, thần thái nghiêm trọng.

Nhìn vẻ mặt nàng đầy căng thẳng, Dương Khai không nhịn được cười. Cảnh này nhỡ mà để người khác nhìn thấy, không khéo lại bị hiểu lầm cũng nên.

Thu Ức Mộng cũng bận rộn suốt mấy ngày. Sau đại chiến đó, có rất nhiều việc cần xử lý, tính toán thương vong về người, trấn an, bồi thường, lo chỗ ở cho người của Lăng Tiêu Các, mãi đến hôm nay mới rảnh rỗi được.

Hai người ngồi xuống trong phòng nàng. Dương Khai rót trà cho nàng, Thu Ức Mộng nốc cạn, thở dốc một hơi, y như trút được không ít gánh nặng.

- Có gì muốn nói vậy?
Dương Khai nhấm nháp phần trà của mình, khẽ giọng hỏi.

Thu Ức Mộng thở dài, mở lời:
- Về Nam Sênh và Hướng Sở...

- Cảm thấy ta làm hơi quá hả?
Dương Khai cắt lời nàng.

Thu Ức Mộng gật đầu, nói thẳng:
- Dù gì chúng cũng là người thừa kế tương lai của nhất đẳng thế gia. Ngươi giết chúng một cách cẩu thả như vậy là muốn kết cục kiểu gì đây. Ngươi nghĩ Hướng gia và Nam gia sẽ bỏ qua sao?

- Dĩ nhiên là không.
Dương Khai lắc đầu. Trước khi giết Hướng Sở và Nam Sênh, hắn đã dự tính đến chuyện này, song hắn vẫn cứ làm.

- Nhưng Hướng gia và Nam gia cũng chẳng thể làm gì ta!
Dương Khai khẽ cười một tiếng:
- Nếu họ thực sự muốn động thủ với ta, ta lại khâm phục lòng dũng cảm của họ là đằng khác. Nhưng mà họ đâu dám.

Khoan nói đến chuyện gã khổng lồ Dương gia không phải là chỗ hai nhà Hướng - Nam có thể chống lại được, mà hiện tại phủ Dương Khai có nhiều cao thủ thế này, họ cũng không thể địch lại.

Tám vị huyết thị, một vị Thần Du Chi Thượng, hai cao thủ Thần Du Cảnh đỉnh phong... dù Hướng gia và Nam gia có muốn trả thù cho người thừa kế đã chết, cũng phải nghĩ xem mình đã đủ sức hay chưa.

- Ngươi đấy...
Thu Ức Mộng nhìn Dương Khai với ánh mắt ám muội, đột nhiên mỉm cười:
- Có điều phải nói thật với ngươi là, Hướng Sở và Nam Sênh bị ngươi giết chết, ta cũng thấy rất sảng khoái! Hai tên đấy nham hiểm, hèn hạ, nếu Hướng gia và Nam gia mà để chúng kế thừa thật, thì sẽ không bao giờ có ngày vẻ vang.

Dương Khai hừ một tiếng:
- Hạng người như chúng, dù lần này ta không giết, thì sau này cũng sẽ bị kẻ khác giết.

- Chậc, nói là nói vậy, nhưng vấn đề là bây giờ Hướng gia và Nam gia tuyệt đối không thể thỏa hiệp. Phía Dương gia chắc sẽ bị gánh thêm áp lực rồi. Trong lịch sử đoạt đích chiến, chưa có người thừa kế nhất đẳng thế gia nào bỏ mạng cả. Chuyện lần này có thể to cũng có thể nhỏ, nhưng theo ta thấy, với sự hống hách càn quấy của mình, Dương gia chưa chắc đã chịu để ý tới họ, nhưng cũng không thể bao che cho ngươi được. Nói cách khác, ân oán giữa hai nhà đó với ngươi, Dương Khai sẽ không nhúng tay vào đâu.

- Điều này tất nhiên là ta biết.

Thu Ức Mộng nghiêm nghị sắc mặt:
- Nếu ta là họ, ta sẽ chờ đợi cơ hội... đợi đến khi ngươi sa sút khốn đốn, ra cho một đòn đục nước béo cò... Ngươi có khả năng sa sút không?

- Việc này không dám chắc được.
Dương Khai lắc đầu.

Thu Ức Mộng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Dương Khai, thì thào:
- Xem ra, chúng ta đang lo âu cùng một vấn đề.

Dương Khai mỉm cười:
- Nữ nhân thông minh quá khó có ai thích lắm đấy.

- Ngươi thích kiểu ngốc nghếch à?
Thu Ức Mộng đứng dậy, xoay người.
- Tiểu Mạn cũng ngốc đấy, nhưng chưa chắc ngươi đã thích nó.

Kiểu ta thích ấy à, ngực phải lớn bằng này này, to bằng cỡ cô đó.
Dương Khai nói chuyện không chút tế nhị, vừa nói, vừa nhìn chằm chằm vào ngực Thu Ức Mộng, làm bộ trầm tư, gãi cằm lẩm bẩm:
- Vùi đầu vào trong đó, chả biết có ngộp chết không...

Thu Ức Mộng tối sầm mặt, hốt hoảng giơ tay lên che trước ngực, cáu tiết nói:
- Đứng đắn giùm đi!

Dương Khai lập tức nghiêm mặt lại, giọng nói có phần bất lực:
- Chuyện lần này vượt ngoài dự liệu của ta, ta không ngờ lúc đột phá Thần Du Cảnh lại gây ra động tĩnh ầm ĩ đến thế.

Để lộ chút sức mạnh và bí mật bản thân thì thôi khỏi nói, nhưng quan trọng là đã khiến tám người của Phong Thần Điện cảnh giác, đây không phải là điều Dương Khai muốn nhìn thấy.

- Ầy, ngươi cũng bất cẩn quá.
Thu Ức Mộng cười như mếu, mối lo chung của nàng và Dương Khai đều nằm ở việc này.

Bát đại gia và tà ma như nước với lửa, mặt tà ác của Dương Khai tất nhiên khiến họ kiêng kỵ vạn phần. Trong Bát đại gia mà có kẻ tu luyện tà công, thì một là bị tiêu diệt ngay tức khắc, hai là bị phế bỏ tu vi. Lần này Dương Khai may mắn tránh được kiếp nạn, cũng nhờ có Lăng Thái Hư và những người khác, chứ chẳng phải Dương Lập Đình nể tình cốt nhục.

- Không giấu được đâu.
Dương Khai lắc đầu.
- Thế gian chẳng có bức tường nào mà không lọt gió!

Có thể che giấu đến hiện tại, Dương Khai đã mãn nguyện rồi. Dựa vào tình cảnh lúc ấy, dù trước đó hắn không thi triển nhập ma, thì khi thăng lên Thần Du Cảnh, năng lượng trong Ngạo Cốt Kim Thân cũng sẽ tự phun trào ra ngoài, đến lúc đó tám người kia cũng sẽ biết được điều này thôi.
Advertisement
';
Advertisement