Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Đúng thế, cao thủ tự xưng Mộng Vô Nhai đâu? Đánh nhau đến tận giờ, lão vẫn chưa ra tay, sao lão không ra tay, có phải vì là chuyện nhỏ nhặt không đáng làm, nên không có mặt ở đây?

- Đêm dài lắm mộng.
Khang Trảm cau mày, y cứ có linh tính không tốt, có lẽ là do bóng đen tâm trí mà Dương Khai đã để lại trong y. Dù sao thì Khang Trảm bây giờ chỉ cần nghĩ đến cái tên Dương Khai, liền thấy sợ hãi.

Cao Nhượng Phong nhẹ nhàng gật đầu, mấy tháng nay trong đoạt đích chiến, Cao Nhượng Phong cũng nhiều lần cùng Dương Chiếu giao thủ với Dương Khai. Lần nào phủ Dương Khai cũng đều gây bất ngờ, tạo ta những chiến tích và huy hoàng mà chẳng ai dám nghĩ chứ đừng nói là dám làm.

Lần này Thất đại gia gần như đã cầm chắc hạ bệ phủ Dương Khai, nhưng ai biết cuối cùng sẽ xảy ra biến cố gì?

Kì tích, là chuyện như cơm bữa với phủ Dương Khai rồi.

- Ta đến trợ giúp!
Hoắc Tinh Thần đảo mắt một vòng, nói xong, không đợi Diệp Tân Nhu trả lời đã vọt đi.

Mắt Diệp Tân Nhu chợt lóe sáng, nàng hừ lạnh một tiếng, nhưng không ngăn cản.

- Ta sẽ đi gặp tiểu công tử!
Liễu Khinh Diêu cất bước đi ra.

Lần này Diệp Tân Nhu không thể bình tĩnh được nữa, vội vàng nói:
- Đừng, Liễu công tử, huynh không phải là…

Lời còn chưa nói hết nàng lại nuốt xuống, vì Liễu Khinh Diêu dùng ánh mắt lạnh băng chĩa vào nàng. Tuy hiện giờ nàng là chỉ huy liên quân Thất đại gia trên danh nghĩa, nàng cũng không xem Cao Nhượng Phong và Khang Trảm ra gì, dựa vào danh Dương Chiếu mà chuyên quyền độc đoán, nhưng với Liễu Khinh Diêu, trong nàng vẫn tồn tại sự sợ hãi theo bản năng.

Đó là áp lực từ nhiều năm sống ở Trung Đô, sống dưới bóng của vị đệ nhất công tử này.

Diệp Tân Nhu muốn nói Liễu Khinh Diêu không phải đối thủ của Dương Khai, những lời này đương nhiên sẽ làm y tức giận.

- Trận chiến ở Phá Kính Hồ, ta đã nói, đợi khi công tử thăng lên Thần Du Cảnh, ta sẽ đánh một trận với hắn. Bây giờ đã đến lúc rồi, ai dám ngăn ta, chớ trách ta không khách khí.
Liễu Khinh Diêu hờ hững nói.

Diệp Tân Nhu cố gượng cười, dịu dàng nói:
- Liễu công tử hãy cẩn thận, chúc huynh thắng ngay trận đầu, áp đảo uy phong của Dương Khai.

Bên dưới, Hoắc Tinh Thần đã lão tới bên ngoài phủ Dương Khai, cười hì chào hỏi đám thống lĩnh trẻ tuổi.

Mọi người trợn mắt nhìn nhau!

Họ đều không hiểu tại sao thế cục lại thành ra thế này, đêm nay Hoắc gia của Hoắc Tinh Thần cũng tham gia vào cuộc tấn công phủ Dương Khai, đương nhiên là họ không vui vẻ gì được.

Hoắc Tinh Thần cũng không để bụng, ngược lại còn nhìn chằm chằm Đổng Khinh Hàn nói:
- Tên béo, lăn ra đây, bổn thiếu gia đã ngứa mắt với ngươi từ lâu rồi. Béo như heo còn cả ngày ra vẻ anh tuấn kiệt xuất, ngươi còn không bằng một phần vạn phong thái của bổn thiếu gia.

- Ngươi nói cái gì?
Sắc mặt Đổng Khinh Hàn trầm xuống, ánh mắt lạnh như băng nhìn Hoắc Tinh Thần.

- Tai ngươi không điếc thì chắc phải nghe thấy chứ.
Hoắc Tinh Thần nghiêng đầu, ra vẻ ất ơ.

Đổng Khinh Hàn cười ha hả, gương mặt hơi ngấn mỡ cùng cơ thể rung nhẹ. Ngay lập tức, y sải bước hướng về phía trước, vừa đi, vừa nắm tay răng rắc.

- Thế mới đúng chứ.
Hoắc Tinh Thần cười lớn.
- Công tử của nhất đẳng thế gia, cũng cả gan dám làm bạn với hạng nghiệp chướng Dương Khai, chống mắt lên nhìn hôm nay bổn thiếu gia sẽ đánh cho ngươi tàn phế!

Nói xong, y lại nhìn sang những người khác, nói nham hiểm:
- Còn lũ ngu ngốc các ngươi, không muốn chết sớm, thì mau mau rời khỏi Dương Khai, xa được bao nhiêu thì xa bấy nhiêu!

Sắc mặt mọi người trở nên vô cùng khó coi.

- Không phục à, nếu không phục đến đây đánh với bổn thiếu hai chiêu, bổn thiếu gia đang đợi đây.
Hoắc Tinh Thần cười khẩy liên hồi.

Hàn Tiểu Thất kinh ngạc nhìn y, khẽ nhíu mày lại, quát một tiếng:
- Hãy dạy cho vị công tử bậc cao nhân này biết, chúng ta không phải dễ chơi đi.

Ngay sau đó, mười mấy người xông tới chỗ Hoắc Tinh Thần đấm một trận.

Sau thời gian mười mấy hơi thở, Hoắc Tinh Thần trông y hệt lợn chết, bị Đổng Khinh Hàn xách lên, ném vào trong phủ Dương Khai, nói với mấy thuộc hạ:
- Lột hết quần áo hắn ra, nhốt vào hầm mấy ngày mấy đêm, bà nó, dám chửi ta béo à?

Bọn Cao Nhượng Phong và Khang Trảm nhìn thấy cảnh này thì thần sắc quái dị, cảm giác kỳ lạ chợt trào dâng trong lòng.

- Hoắc thiếu gia bị bắt rồi, làm sao đây?
Mạnh Thiện Y bỗng cười một tiếng.

- Màn kịch vụng về!
Diệp Tân Nhu hừ lạnh, cũng không để tâm. Hoắc Tinh Thần còn ở đây hay không cũng chả sao, chỉ cần có các cao thủ của Hoắc gia ở đây là được.

Lúc Hoắc Tinh Thần bị bắt, Liễu Khinh Diêu cũng đã tìm tới Dương Khai.

- Lần trước ở Phá Kính Hồ chưa thể thỏa chí, hôm nay ta muốn lĩnh giáo tiểu công tử, xin tiểu công tử tác thành.
Liễu Khinh Diêu lãnh đạm, nhẹ nhàng nói với Dương Khai.

Dương Khai khẽ gật đầu:
- Liễu thiếu gia thứ lỗi, thời gian gấp gáp, muốn làm gì thì nhanh lên.

Liễu Khinh Diêu cũng khẽ gật đầu, không nói thêm nữa. Trong nháy mắt, khí tức đột nhiên phun trào, chân nguyên bắt đầu sôi sục.

Y nhẹ nhàng tiến lên phía trước một bước, tiếng động “đùng đùng” vang vọng tận lòng đất.

Cửu Khúc Bộ của Liễu gia!

Lần trước ở Phá Kính Hồ Liễu Khinh Diêu cũng dùng chiêu này để giao thủ với Dương Khai. Đây là bí kíp bất truyền của Liễu gia, có cấp bậc Huyền cấp trung phẩm, cũng là chiêu mạnh nhất của Liễu Khinh Diêu.

Chỉ có điều lần này khác lần trước. Lần trước vì áp đảo hẳn về cảnh giới, Liễu Khinh Diêu còn nương tay khi xuất chiêu, không muốn thẳng người yếu hơn.

Còn lần này, Liễu Khinh Diêu thi triển toàn lực, so với ngày đó ở Phá Kính Hồ, khí thế mãnh liệt hơn nhiều.

Đùng…
Lại thêm một bước chân. Mỗi một bước chân của y, đều kèm theo tiếng vang như trống trận, rúng động màng nhĩ, khiến người người hoang mang, toàn thân run lẩy bẩy.

Đùng đùng đùng…

Cơ thể Liễu Khinh Diêu ngày càng khổng lồ, ngày càng lớn.

Đến bước chân thứ chín, cả người Liễu Khinh Diêu đã to lớn hơn gấp mấy lần.

Đầu đội trời, chân đạp đất, bề thế như người khổng lồ, như thể mảnh trời này là do y chống đỡ.

Chín bước chân sải ra, trời tru đất diệt! Đây chính là Liễu gia Cửu Khúc Bộ

Lúc giẫm ra bước chân thứ chín, khí thế cả người Liễu Khinh Diêu đã lên tới đỉnh điểm, không kém gì như đi vào đỉnh cao của Thần Du Cảnh.

Bàn chân cực lớn đó, kiên định mà lại thong thả đạp xuống đầu Dương Khai.

Tất cả mọi người bỗng dưng sinh ra ảo giác, như cảm thấy bàn chân này sẽ dẫm lên người mình, nghiền nát mình thành bột.

Một vài võ giả công lực kém hơn, thì không kìm được run như cầy sấy, sắc mặt trắng bệch sợ hãi.

Đối mặt với chiêu thức kinh khủng như vậy, Dương Khai chỉ vung nắm đấm ra đối kháng.

Nhìn như bình thường, không có gì lạ, nhưng cú đánh đó lại ẩn chứa sức mạnh hủy diệt.

Nắm tay hắn đội lấy bàn chân to lớn đó, trong khoảnh khắc ấy, qquyền ảnh như ngập đầy trời.

Khí thế của Liễu Khinh Diêu như đã trút hết, nhân ảnh to lớn bỗng nhiên uể oải, ngửa mặt lảo đảo ngã ra sau.

Ầm... Gã khổng lồ ngã xuống đất, hóa thành nhiều điểm huỳnh quang rồi biến mất. Liễu Khinh Diêu đứng giữa không trung bỗng nhiên kêu lên một tiếng trầm đục, thổ ra một ngụm máu, tay bưng lấy ngực lảo đảo lùi về sau, nhìn Dương Khai với ánh mắt hoảng sợ lẫn kiêng dè.

- Đa tạ!
Dương Khai khẽ hít một hơi.

- Lợi hại!
Liễu Khinh Diêu tán dương một cách chân thành:
- Liễu mỗ thua rồi, đa tạ tiểu công tử thủ hạ lưu tình!

Lần trước ở Phá Kính Hồ, khi Liễu Khinh Diêu thi triển chiêu này, Dương Khai còn phải dùng đến võ kỹ Huyền cấp là Tinh Ngân để đối phó.

Nhưng lần này, hắn chỉ dùng một cú đấm, đã nhẹ nhàng phá giải bí kíp bất truyền của Liễu gia.

Hai người ai cao ai thấp, vừa xem là đã đủ biết.

- Liễu công tử khách khí rồi.
Dương Khai điềm đạm gật đầu.

- Tuy ta thua, nhưng chuyện bên này, ta không thể làm chủ, mong tiểu công tử thứ lỗi. Ta chỉ có thể nói, lần này, người của Liễu mỗ sẽ không nhúng tay vào nữa, cáo từ.
Vừa nói, y vừa lướt như chớp, nhanh chóng biến mất vào bóng đêm.

- Công tử, công tử!
Cường nhân của Liễu gia vừa thấy Liễu Khinh Diêu cứ thế mà bỏ đi, lập tức thất kinh, liền gọi theo ý ới.

Chẳng có ai đáp lại.

Diệp Tân Nhu xanh mét hết cả mặt!

Chỉ trong một canh giờ ngắn ngủi, đã có tới ba công tử, tiểu thư rút khỏi vòng chiến.

Thu Ức Mộng rút lui, là do nàng một tay tạo dựng, thậm chí có thể nói là nàng cố tình làm như vậy.

Hoắc Tinh Thần rút lui, nàng không ngăn cản, cũng không quan tâm. Dù sao thì tên này người ở đây, mà tâm lại ở phủ Dương Khai, giữ lại cũng chẳng được việc gì, chi bằng cút đi sớm một chút cho đỡ chướng mắt.

Nhưng không ngờ Liễu Khinh Diêu cũng bỏ đi, đây không phải là điều Diệp Tân Nhu có thể chấp nhận được.

Liễu Khinh Diêu dù gì cũng mang danh đệ nhất công tử Trung Đô. Chuẩn tắc hành sự của y ở một mức độ nào đó có thể chi phối được rất nhiều thứ, chẳng hạn như dư luận.

Trong mắt thế nhân, Liễu Khinh Diêu hãy còn chút uy danh.

Diệp Tân Nhu sao có thể không tức tối được.

Đến bây giờ, bên cạnh nàng chỉ còn lại ba người.

Khang Trảm, Cao Nhượng Phong, Mạnh Thiện Y, ba người này rốt cuộc có đồng tâm với nàng không thì nàng cũng không rõ. Khang Trảm và Cao Nhượng Phong còn khá hơn chút, còn Mạnh Thiện Y lại rất khó đoán.

- Đừng nói mấy vị cũng muốn rút lui chứ?
Diệp Tân Nhu quay đầu nhìn ba người.

- Diệp muội muội lo lắng thái quá rồi.
Khang Trảm lắc đầu.
- Chuyện lần này, là ý của Bát đại gia, sao bọn ta có thể tắc trách rút lui được? Làm như vậy, thật quá thiếu trách nhiệm.

Cao Nhượng Phong cũng gật đầu tán thành, tuy bọn họ cũng có chút thông cảm với cảnh ngộ của Dương Khai hiện giờ. Nhưng nói cho cùng thì cũng không thân quen với hắn là mấy, cũng chẳng hơi đâu mà quản nhiều chuyện, chỉ cần hành sự theo ý gia tộc là được rồi.

Thấy thái độ của bọn họ, sắc mặt Diệp Tân Nhu hơi mờ mịt, nàng gật đầu nói:
- Thế thì muội muội an tâm rồi, việc lớn như vậy, một mình muội muội khó mà chống vững, vẫn cần có mấy vị ca ca ở bên hiệp trợ.

Nàng không thể không xuống nước, cư xử với hai người họ như trước đây khi ở phủ Dương Chiếu.

Thu Ức Mộng, Hoắc Tinh Thần, Liễu Khinh Diêu nối đuôi nhau rút lui, ít nhiều cũng ảnh hưởng tới tâm thái của cường nhân ba gia tộc này. Công tử, tiểu thư của phủ mình không ở đây, khiến họ tự dưng có cảm giác đang làm không công cho kẻ khác, bèn hạ thủ nhẹ tay hơn rất nhiều, cố gắng bảo vệ bản thân hết mức có thể, chuyện khác nói sau.

Nhất là cường nhân của Thu gia, bọn họ vốn là quân tiên phong, tổn thất lớn nhất, giờ nào còn muốn bỏ ra toàn lực? Sau khi được tiếp viện, họ cứ đứng một bên đánh với gió, không trực tiếp giao thủ với địch nhân.

Những cường nhân này ai ai cũng khôn khéo, chuyện thiệt thòi đời nào lại muốn làm?

Liên quân Thất đại gia, thoạt nhìn thì vững chắc như thép, kỳ thực lại có trăm ngàn sơ hở, không khỏi khiến người ta buồn cười.

Xét theo tình hình trên, ta thấy chúng ta nên xuất kỳ binh, đánh cho Dương Khai không kịp trở tay.
Advertisement
';
Advertisement