Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Diệp Tân Nhu vốn cho rằng mình lần này khó thoát, lại không nghĩ tới ở thời điểm cuối cùng này, Dương Khai dẫn tới nhiều cao thủ như vậy tới ứng cứu, xuất kỳ bất ý cứu viện, cứu lấyDương Uy, Dương Chiếu cứu thoát ra ngoài.

Lúc này Âm Minh Quỷ Vương và Tuyệt Diệt độc Vương bị hai người Lăng Thái Hư cầm chân, Diệp Tân Nhu thấy vậy, tự nhiên cũng muốn nhân cơ hội chạy trốn.

Nhưng ả căn bản không nhúc nhích được, Độc Vương không biết đã động thủ động cước gì với ả, một thân chân nguyên của ả không vận dụng được, tay chân vô lực, chỉ có thể la lên với Dương Khai.

Nghe tiếng, Dương Khai quay đầu nhìn ả một cái, trong mắt một vẻ ác nghiệt tuyệt tình.

Diệp Tân Nhu trong lòng phát lạnh, lúc này mới nhớ tới kết thù oán sâu đậm với Dương Khai cách đây không lâu, chính mình còn tìm mọi cách châm chọc chửi bới Dương Khai, mà bây giờ xem đối phương trở thành cọng rơm cứu mạng, cầu cứu hắn không khỏi có chút nực cười.

Độc Vương bỗng vung tay lên, một cổ độc vụ nồng đậm lấy tốc độ sét đánh, bao vây lấyDiệp Tân Nhu, cắt đứt liên hệ bên ngoài với bọn họ.

- Dương công tử, nên đi thôi!
Lý Nguyên Thuần lo lắng hô, cùng hai vị Tà Vương đối chiến, Lý Nguyên Thuần cảm nhận được áp lực lớn lao, hai người này chẳng những chân nguyên hùng hậu, cảnh giới cao thâm, sở tu công pháo quá mức ác độc quỷ dị, làm cho người ta khó lòng phòng bị.

Lý Nguyên Thuần tự biết nếu tiếp tục đánh, chỉ sợ không đủ thời gian một chén trà, mình và Lăng Thái Hư chắc chắn bại trận.

-Đi!
Dương Khai quát một tiếng, vội vàng thối lui, đám người Đường Vũ Tiên và Khúc Cao Nghĩa dìu lấy bốn người Huyết tùy tùng của Dương Uy, Dương Chiếu theo sát phía sau.

Hai người Lăng Thái Hư chờ bọn họ đi xa, lúc này mới đánh ra một chiêu, rời khỏi vòng chiến.

Một phen đại chiến, đám người Dương Khai không hề tổn thất, thành công cứu được sáu người.

Điều này làm cho Độc Vương và Quỷ Vương sắc mặt khó coi, hạ thân xuống dưới , lẳng lặng nhìn phương hướng bọn họ rời đi, Quỷ Vương cười lạnh nói:
- Còn có thể trốn đi đâu? Chủ Thượng lập tức sẽ tới đây.

Độc Vương vẫy tay xua tan độc vụ bao vây Diệp Tân Nhu và Khang Trảm, liếc mắt nhìn bọn họ một cái, bỗng nhiên cười nói:
- Tiểu cô nương dường như không được người nọ chào đón. Tiểu cô nương, ngươi cảm thấy vừa rồi nếu không phải ta ngăn trở, người trẻ tuổi kia cứu ngươi không?

Diệp Tân Nhu ngơ ngác một chút, cẩn thận ngẫm nghĩ, khuôn mặt xinh đẹp không khỏi bắt đầu vặn vẹo.

Ả hiểu rõ, Dương Khai thuộc loại có thù tất báo, cá tính tàn nhẫn tư lợi, chắc chắn là sẽ không quản sống chết của mình.

Trong nháy mắt lòng ả tràn ngập phẫn nộ và thù hận không gì sánh được.

Hai người Độc Vương, Quỷ Vương đồng thời âm u mỉm cười, bọn họ dường như rất thích xem vẻ mặt như vậy.

Bên trong Chiến thành một mảnh hỗn loạn.

Thời điểm đám người Dương Khai lui tới, phát hiện vô số người tranh nhau chạy trối chết.

Toàn bộ Chiến thành, bởi vì nguyên nhân Đoạt đích chi chiến, hội tụ mấy vạn người. Hiện giờ Thương Vân Tà Địa năm đại Tà Vương nội ứng ngoại hợp đánh tới, những người này tự đều không ngồi yên.

Không đợi bọn họ thoát khỏi Chiến thành, vô số yêu thú đã phá tan tường thành, mang theo hơi thở tử vong bao trùm lấy tòa thành trì này.

Đây là yêu thú của Lôi Đình Thú Vương, có thể dễ dành phát hiện tất cả đều là cao giai yêu thú, vì lần tấn công Trung Đô này Lôi Đình Thú Vương đã tốn không ít công sức.

Khắp mặt đất và bầy trời đều là hung mãnh yêu thú, thực lực đáng sợ.

Bên trong chiến thành có mấy vạn người, rất ít cao thủ thực lực xuất sắc, bị đội hình yêu thú kỳ quái đánh chặn, căn bản vô lực chống đỡ.

Một mùi máu tươi nồng đậm rất nhanh lan ra toàn thành, tường đổ vách xiêu, khắp nơi mặt đất khô cằn, chim bay đầy trời, đại địa một mảnh rên rỉ.

Ngược lại Dương Khai phủ bình an vô sự.

Dường như yêu thú cũng biết người ở đây không dễ chọc, cố ý tránh vị trí Dương Khai phủ, ở những nơi khác bốn phía tàn sát bừa bãi.

- Chữa thương cho bọn hắn!
Dương Khai cho người đưa Dương Uy, Dương Chiếu và bốn vị huyết tùy tùng vào nội phủ, nói với Thu Ức Mộng.

Thu Ức Mộng vội vàng gật đầu, đứng lên bắt tay an bài.

Dương Uy, Dương Chiếu vốn không bị thương, chỉ có điều bị độc khí và quỷ khí ảnh hưởng, tự mình ngồi xuống vận công mấy ngày là khỏi, không đáng lo ngại, ngược lại bốn vị Huyết tùy tùng của bọn họ, tiếp một chiêu của Độc Vương, bị thương rất nặng, phải có vạn dược linh nhũ mới có thể xua tan thương thế trong cơ thể được.

Tính từ lúc nghĩ cách đến khi cứu được Dương Uy,Dương Chiếu trở về thời gian không quá nửa chén trà, an bài xong mọi việc, Dương Khai lại phóng thần thức hướng ra bên ngoài Chiến thành, cảm ứng một chút sắc mặt không khỏi trầm xuống.

Chiến đấu bên ngoài Chiến thành không ngờ đã dừng lại.

Bảy người Phong thần điện đánh với tam Đại Tà Vương đã có kết quả.

Ba cổ khí tức tà ác vẫn như cũ tồn tại, ngược lại bảy người Phong thần điện đã không thấy bóng dáng, chỉ còn một cổ khí tức yếu nhược, đang bay tới.

Ngẩng đầu nhìn lạiđám người trước mắt, cả người toàn máu thân thể bị thương khắp nơi, thân thể nặng nề từ phía trên ngã xuống, vừa đúng rơi trước Dương Khai phủ.

Dương Khai vội vàng lao ra, mang theo trở về.

Mọi người nhìn kỹ lại, sắc mặt đều trở nên bi ai .

Người này đúng là béo lão giả Hoắc gia, nửa người lão bị đánh tan nát, lục phủ ngũ tạng hoàn toàn lộ ra ngoài, hai dùi vỡ nát, máu tươi mấy chỗ đã khô cạn.

Thương thế như vậy, nếu là người bình thường chỉ sợ đã mất mạng.

Nhưng béo lão giả này dựa nào tu vi thâm hậu, kéo dài được một hơi cuối cùng, cường ngạnh bay đến đây.

Hoắc Tinh Thần vừa thấy lão tổ tông nhà mình bị bức đến đức hạnh thế này, trong phút chốc liền luống cuống tay chân , không biết làm gì, ngẩn ngơ tại chỗ.

- Tà Vương chi uy...Quả nhiên danh bất hư truyền.
Béo lão giả mặt cắt không còn giọt máu, vừa ho vừa gian khổ nói, giơ tay gắt gao bắt lấy Dương Khai, trong mắt một tia quang mang lóng lánh như cũ, trầm giọng nói:
- Dương gia tiểu tử, nếu người có thể tránh thoát kiếp nạn này, hãy cao chạy xa bay, đợi khi tu vi đại thành, nhất định phải trở về thay đám người lão phu báo thù huyết hận!

Dương Khai lãnh đạm nhìn hắn, tuy rằng trong lòng hiểu được tiếc hận, nhưng chậm rãi lắc đầu:
-Tiền bối, qua lần Đoạt đích chi chiến này, ta cùng Bát đại gia tộc đã không còn quan hệ.

Nghe hắn nói vậy, hào quang trong mắt béo lão giả đột nhiên ảm đạm, cũng không biết lấy đâu ra khí lực, không ngờ rống rận đứng lên:
-Người thực vô tình máu lạnh đến vậy ư?

Một câu rống rận này dường như lão đã dùng hết khí lực của mình, suy sụy nói:
-Tuy đúng là Bát đại gia ta có lỗi với ngươi, ngươi nên chạy đi thôi, không biết bây giờ còn kịp hay không.

Thanh âm càng ngày càng nhỏ yếu, nói ra chữ cuối cùng, béo lão giả hai mắt mất đi thần thái, trừng lớn mắt không hề nhúc nhích.

- Lão tổ tông!
Hoắc Tinh Thần ngã quỵ xuống đất, xé ruột gan rống lên.

Dương Khai hít một hơi, giờ tay vuốt hai mắt đang trừng lớn đóng lại.

Chỉ một chút thời gian như vậy, bảy người Phong thần điện không ngờ toàn quân bị diệt, thế nhân ngưỡng mộ Thần Du Chi Thượng, cứ như vậy chết đi, Dương Khai cũng không biết có nên trào phúng một tiếng hay không.

Xem ra bảy người Phong thần điện này, trong Thần Du Chi Thượng, tiêu chuẩn xác thực thuộc loại tồn tại thấp nhất rồi.

Dương Khai chưa đạt tới cảnh giới này, không biết được huyền bí trong đó , nên chẳng thể bàn luận gì cuộc đời bọn họ được.

Ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài phủ, đã thấy bóng dáng ba người một thú.

Bá Thiên Lực Vương, Thiểm Điện Ảnh Vương, Lôi Đình Thú Vướng, còn có con thất giai yêu thú nhện mẫu kia nữa!

Xoát xoát...

Lại xuất hiện hai người bay đến, đang đứng ở một phương hướng khác.

Tuyệt Diệt độc Vương và Âm minh Quỷ Vương cũng đã đuổi tới.

Ngũ Đại Tà Vương cùng tới, đều dùng ánh mắt miệt thị châm chọc nhìn hướng Dương Khai phủ, trên mặt một vẻ thoải mái pha chút tò mò.

Bọn họ không hiểu người trong phủ này, vì sao lại chậm chập không có chạy trốn. Toàn bộ mọi người trong Chiến thành đang chạy trối chết mà bọn họ lại bất động như núi vậy.

Bá Thiên Lực Vương nhếch miệng cười đối diện Dương Khai, lộ ra một tia thần sắc có ý tứ, gã phát hiện thanh niên này không chút e ngại đối với gã mà thần sắc còn vô cùng bình thản.

Đối mặt với ngũ Đại Tà Vương khiến bất cứ kẻ nào đều cảm thấy áp lực rất lớn.

Mọi người trong phủ đều biến sắc.

Lý Nguyên Thuần trong lòng vô cùng bức bách, quyết định nếu thật sự không ngăn được thì hắn nhất định phải đem theo Dương Khai chạy trốn.

- Mộng chưởng quầy, nên động thủ thôi nếu không chúng ta sẽ khó lòng sống sót.
Dương Khai nhìn năm vị Tà Vương nhẹ giọng nói với Mộng Vô Nhai ở đằng sau.

Cho tới giờ, hắn vẫn không rõ Mộng Vô Nhai rốt cuộc ẩn nấp thủ đoạn gì có thể đảm bảo an toàn cho mọi người trong phủ, nhưng hiện tại không phải thời điểm giải đáp rồi.

Mộng Vô Nhai nhẹ gật đầu, cũng không có tiếp tục thừa nước đục thả câu mà giờ tay lên, trong lòng bàn tay bỗng xuất hiện một bí bảo hình tiểu cung điện.

Kiện bí bảo này quang hoa tràn ngập đầy màu sắc, nhìn qua rất xa hoa, tiểu cung điện giống như được tỉ mỉ tạo hình cùng một dạng, rường cột chạm trổ khéo léo tuyệt vời.

Tiểu cung điện này vừa hiện, liền hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Dương Khai khuôn mặt có chút động, bởi vì hắn phát hiện kiện bí bảo này cùng kiện bí bảo bình thường khác nhau rất lớn, so ra huyền cấp bí bảo của chính mình kém sắc hơn không ít.

Hắn không rõ lắm Mộng Vô Nhai lấy đâu ra bí bảo bậc này, nhưng có thể khẳng định nó tuyệt đối rất cường đại.

Năm Đại Tà Vương đồng dạng ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm, hận không thể đem bí bảo làm của riêng, hảo hảo nghiên cứu công năng của bí bảo.

Mộng Vô Nhai thần sắc thản nhiên, chân nguyên điên cuồng rót vào bên trong.

Theo chân nguyên rót vào, tiểu cung điện nhanh chóng bành trướng, chỉ sau một lần hô hấp, tiểu cung điện liền bành trướng cực lớn như không có thực chất, xuyên qua thân thể mọi người, đem tòa phủ đệ toàn bộ bao bọc ở trong.

Từ bên ngoài nhìn lại, toàn bộ Dương Khai phủ bây giờ được một tòa cũng điện trong suốt vây lấy, tuy rằng vẫn có thể trông thấy tất cả động tĩnh bên trong Dương Khai phủ, nhưng bên trong đã có một tần năng lượng thần bí ngăn cản thần thức năm Đại Tà Vương nhìn vào.

Năm người nhíu mày, có chút không rõ rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.

- Làm ra một cái kết giới mà muốn ngăn cản lão tử, đúng là si tâm vọng tưởng.
Bá Thiên Lực Vương nổi giận gầm lên một tiếng, thân hình khôi ngô mạnh mẽ linh hoạt, nhanh chóng vọt tới trước Dương Khai phủ, mạnh mẽ xuất ra một quyền đánh tới.

Oanh...

Tiếng vang thật lớn truyền ra, toàn bộ chiến thành tự hồ cũng lay động không ngừng.

Bá Thiên Lực Vương, chính là người có lực lượng mạnh nhất trong thiên hạ!

Gã thi triển toàn lực, một kích xuất ra đủ để phiên sơn đảo hải, nếu chỉ so lực lượng dù Tà chủ Dương Bách Đô cũng không phải là đối thủ của gã.



liếc mắt nhìn Diệp Tân Nhu , trên mặt một vẻ lãnh đạm.
Advertisement
';
Advertisement