Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Năm vị Tà Vương nói như vậy, hiển nhiên là đối với Dương Bách tin tưởng lớn lao.

Dương Bách thần sắc thản nhiên, tùy ý nói:
- Đi xem thôi.

Gã đối cảm thấy hứng thú với bí bảo kết giới có thể ngăn cản năm vị Tà Vương này.

Đi tới bên ngoài Dương Khai phủ, Dương Bách thần sắc ngưng trọng nhìn Thiên Hành Cung trong suốt kia, thần thức mạnh mẽ lần lượt điều tra, lại vẫn luônchung không thấy gã có ý xuất thủ.

Bọn Tà Vương yên lặng cùng đợi, cũng không có nóng nảy.

Qua một lúc lâu, Dương Bách mới lắc đầu nói:
-Vật này ta không có biện pháp.

-Cái gì?
Mọi người kinh hô, sắc mặt quái dị.

Bọn họ đều đã tự mình lĩnh giáo qua Tà Vương Dương Bách cường đại, vẫn luôn cho rằng gã là cao thủ lợi hại nhất thiên hạ, nhưng hôm nay nghe được đáp án trong miệng gã, mấy người nhất thời có chút không dám tin.

Ngay cả chủ thượng cũng không phá vỡ được kết giới này?

- Có ý tứ, bí bảo này đã vượt ra khỏi phạm trù thế giới này, không phải loại người có cảnh giới như chúng ta có thể lấy ra được. Là do ai xuất ra?
Dương Bách trên mặt thản nhiên mỉm cười, hỏi một tiếng.

- Người kia.
Độc Vương chỉ vào Mộng Vô Nhai.

Dương Bách lập tức nhìn tới trên người Mộng Vô Nhai, hai người cách hơn mười trượng nhìn nhau, Tà chủ trong ánh mắt không khỏi trào ra vẻ tôn kính, ngược lại Mộng Vô Nhai mặc dù đang nhìn hướng Tà chủ, vẻ mặt vẫn thản nhiên nhiên thong dong như trước, dường như đứng ở trên mây quan sát đối phương.

Dương Bách quay đầu lại, nhìn Địa Ma phía trong đám người, cười ấm áp, trên mặt hiện lên vẻ thân thiết, nhẹ nhàng gật đầu:
-Xin chào!

-Khặc khặc-xxxxxxx..
Địa Ma cười quái dị không ngừng.

Ai cũng không biết hai người bọn họ lại như vậy, dường như người quen nói chuyện chào hỏi nhau, duy chỉ có Dương Khai như thoáng nghĩ ra điều gì đó.

Nếu hắn đoán không lầm, Tà chủ Dương Bách sở dĩ tà công đại thành, có thành tựu như ngày hôm nay, nguyên nhân chính là vì cái xác chết ma đầu ở dưới Khốn Long Giản kia.

Những năm bị vây khốn ở Khốn Long Giản kia, Dương Bách đích thị tìm được một ít phương pháp tu luyện từ t xác chết, kế thừa y bát ma đầu kia, cho nên thực lực mới tiến triển mạnh như vậy, mới có một thân thần thông này.

Mà cỗ thi thể kia hiện giờ chính là Địa Ma sở hữu, Địa Ma thần hồn linh thể nhập chủ trong đó, hút hết tà khí ở dưới Khốn Long Giản, đoạt xá thành công.

Một kẻ thừa kế y bát đại ma đầu kia, một kẻ khác lại chiếm cứ xác chết ma đầu, có cùng nguồn gốc tự nhiên giữa hai người sẽ có cảm ứng vi diệu.

Dương Bách quay đầu lại, thần sắc trở nên nghiêm túc, hơi khom người, trầm giọng nói:
-Sư tôn!

Lăng Thái Hư hừ nhẹ một tiếng, sắc mặt xanh mét:
-Ta không phải sư tôn của ngươi.

Dương Bách đứng dậy, thản nhiên nói:
-Nhất nhật vi sư, chung sinh vi sư (một ngày là thầy, cả đời là thầy), mặc dù ngài thừa nhận hay không thừa nhận, Dương Bách ta cả đời này chỉ có một vị sư tôn là ngài.

Dương Khai phủ mọi người lúc này mới bỗng nhiên nhớ lại, Lăng Thái Hư và Tà chủ là quan hệ sư đồ.

Tuy nói một tay có thể bồi dưỡng một đồ đệ như vậy, cũng có thể ngạo nhân, nhưng ai cũng có thể nghe ra được, giọng điệu ảo não và hối hận của Lăng Thái Hư.

Nếu ngày đó trực tiếp giết chết nghịch đồ ngày, mà không phải phế tu vi bỏ lại ở Khốn Long Giản để hắn tự sinh tự diệt, thì hiện giờ thiên hạ cũng sẽ không có rất nhiều người vô tội chết và đổ máu như vậy.

-Nghe nói sư tôn phá được tâm kết, thành công đột phá, Dương Bách thật vui mừng.
Tà chủ nhìn Lăng Thái Hư, thần sắc bình tĩnh.

-Do ngươi ban tặng, lão phu cũng là nhân họa đắc phúc.
Lăng Thái Hư mặt trầm như nước.

-Sư tôn dạy bảo đệ tử nhiều năm, đệ tử cũng có thể vì sư tôn làm chút điểm cống hiến.
Lúc Dương Bách nói lời này, tuyệt không chút ý áy náy, làm cho Lăng Tiêu Các mọi người lập tức không vui.

Lăng Thái Hư hừ lạnh, ánh mắt băng hàn.

Chuyện xưa, lão đối với vị nhị để tử này của mình đặt bao nhiêu kỳ vọng lớn lao, âm thầm cảm thấy gã cùng với lão Đại có thể đạt tới thành tựu rất cao, cũng dốc lòng tài bồi. Nhưng giờ, lão với nhị đệ tử này cũng là thất vọng tới cực điểm.

-Ngươi chính là vị sư điệt kia đi?
Dương Bách lại nhìn về phía Dương Khai ở trong đám người, ánh mắt sáng quắc,
-Lại nói, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt.

-Sư thúc, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.
Dương Khai hướng gã nhếch miệng cười.

Dương Bách nhẹ nhàng gật đầu:
-Cha ngươi tình huống như thế nào?

Dương Khai ha hả cười lạnh, ánh mắt như mũi đao giống như băng hàn:
-Nhờ phúc sư thúc, gia phụ hết thảy mạnh khỏe.

-Vậy thì tốt rồi.
Dương Bách hít vào một hơi, không nói thêm lời.

Nên nói đều đã nói, nên chào hỏi cũng đều chào hỏi, đối phương tránh ở bên trong kết giới kia, gã cũng không có bất kỳ biện pháp nào. Tiếp tục ở đâu giằng co chỉ tổ phí thời gian.

-Khinh La, ngươi lưu lại đây trông coi bọn họ, những người khác đi theo ta.
Dương Bách thản nhiên ra lệnh một tiếng, chợt hành lễ với Lăng Thái Hư, dẫn năm vị Tà Vương còn lại thong dong rời đi.

Chỉ để lại Phiến Khinh La, thần sắc cổ quái đứng nguyên tại chỗ.

Nàng không biết Dương Bách an bài nàng ở lại giám thị bên này, có phải có thâm ý khác hay không.

Rất nhanh, võ giả và yêu thú hợp tụ trong Chiến thành đều đã tập kết một chỗ, dưới sự dẫn dắt của Dương Bách và năm đại Tà Vương, khí thế như cầu vồng, đánh tới Trung Đô, hiển nhiên muốn thừa dịp Trung Đô còn chưa kịp phòng ngự tốt, hung mãnh bất ngờ đánh tới.

Đợi sau khi đám người đó thực sự rời đi, Phiến Khinh La mới từ xa xa liếc mắt nhìn Dương Khai một cái, chợt bước đi tới Dương Khai phủ.

Bích Lạc không biết từ nơi nào vọt tới, nhắm mắt theo đằng sau Phiến Kinh La.

Đám người Dương Khai phủ, bất kể nam nữ lão ấu, đều kinh ngạc nhìn vị Yêu mị nữ Vương nổi tiếng thiên hạ này, mặc dù nàng không có thi triển mị công, vẻ xinh đẹp tuyệt thế kia lực sát thương cũng không phải người bình thường cho thể thừa nhận được.

Không ít nam tử trẻ tuổi thần sắc dại ra, dường như hồn phách bình thường đều bị hút đi. Bọn nử tử âm thầm tự so sánh với bản thân mình nhưng bất kể lầ ai, cũng không khỏi sinh ra một loại cảm giác tự ti.

Trong phủ, chỉ sợ cũng chỉ có tuyệt sắc Tô Nhan, mới có thể cùng Phiến Khinh La phân cao thấp.

Có lẽ, Hạ Ngưng Thường cũng có thể, nhưng chưa có ai thấy qua diện mục thật của nàng, dù là Dương Khai cũng chưa từng, tự nhiên không thể so được. Nhưng vẻ xinh đẹp quyến rũ, không có nữ tử nào có thể cùng Phiến Khinh La đánh đồng.

-Yêu tinh kia!
Hồ gia tỷ muội bĩu môi, phương tâm thầm hận, không biết nữ nhân này rốt cuộc lớn lên như thế nào, lại họa quốc ương dân( hại nước hại dân) như vậy.

Thân hình mềm mại như rắn nước không xương, vòng eo vặn vẹo tạo nên từng vòng rung động lòng người, bờ mông cao ngất, hai gò bồng đảo no đủ, một thân quần áo màu lửa đỏ hiển thị rõ ràng ý cuồng nhiệt.

Phiến Khinh La cười dài, nện bước đi đến bên ngoài kết giới, duyên dáng nhìn Dương Khai.

- Mộng chưởng quầy, cho nàng vào đi.
Dương Khai mở miệng nói.

Mộng Vô Nhai sửng sốt, kinh ngạc nhìn Dương Khai.

-Ta cùng nàng là người quen cũ, nàng sẽ không gây bất lợi với chúng ta đâu.
Dương giải thích một câu

Trong phúc chốc, vô số đạo ánh mắt chấn động ngạc nhiên nhìn qua, dường như không thể tin được Dương Khai không ngờ cùng nữ tử như vậy có qua lại.

-Ngươi tiểu tử này...
Mộng Vô Nhai cũng khâm phục chết mất, khi nói chuyện, phất tay, kết giới lập tức vỡ ra một đạo khe hở.

Phiến Khinh La và Bích Lạc hai người không có chút ý phòng bị nào, cứ như vậy đi thẳng tới, phía sau kết giới nhanh chóng khép kín.

Đi đến trước mặt mọi người, Phiến Khinh La duyên dáng thi lễ:
- Gặp qua Lăng tiền bối.

Lăng Thái Hư nhíu nhíu mày thản nhiên nói:
- Không dám, Yêu mị nữ Vương nổi tiếng xa gần, ta và người đều là Thần Du Cảnh Chi Thượng, Lăng mỗ đảm đương không nổi lễ lớn như thế!

Lão đối với Tà Vương thân cận Dương Bách, vẫn vô cùng cảnh giác, tuy rằng Phiến Khinh La không có địch ý, nhưng Lăng Thái Hư vẫn cảnh giác với nàng ta.

Phiến Khinh La hé miệng cười, nói:
- Lăng tiền bối là sư tôn Dương Khai, thì cũng chính là tiền bối của ta. Ta với Dương Khai ...Ha..hả...

Phiến Khinh La còn nói chưa dứt lời, nhưng có thể nghe ra được ý vị sâu xa trong đó.

Mọi người trong phủ, cả đám vẻ mặt lập tức mờ ám, giống như phát hiện việc gì đó, Hoắc Tinh Thần và Đổng Khinh Hàn lại cười quái dị không ngừng.

- Chớ nên nói những lời dễ hiểu lầm cho người ta hiểu lầm như vậy.
Dương Khai nhíu nhíu mày.

Phiến Khinh La không khỏi bĩu môi, môi đỏ mọng rất mê người.

Bích Lạc đứng sau lưng nàng, nhìn về phía Dương Khai nghiến răng nghiến lợi , giương nanh múa vuốt.

- Lần này rốt cuộc sao lại thế này?
Dương Khai trầm giọng hỏi.

-Vì sao lại thế, cái đó chính ngươi cũng thấy rõ mà.
Phiến Khinh La vẻ mặt vô tội.

-Vì sao Thương Vân Tà Địa bỗng nhiên lại đánh tới nhanh vậy.

Chuyện lần này quá bất ngờ đến nỗi không kẻ nào có thế nghĩ tới được.

Phiến Khinh La than nhẹ một tiếng:
- Là do các ngươi tạo một cơ hội tốt như vậy cho chủ thượng, chẳng trách ai được.

- Ngươi nói Đoạt đích chi chiến?

- Đương nhiên
Đoạt đích chi chiến diễn ra, khiến cho bát đại gia thực lực phân tán thành hai mảnh, cho người ta có không gian đánh tan từng phần, hơn nữa lần trước các ngươi bao vây tiễu trừ thánh địa, cũng tổn thất không ít, hiện giờ nguyên khí còn chưa khôi phục, cơ hội tốt như vậy, chủ thượng tất nhiên phải tận dụng rồi.

-Các ngươi có thể thành công?
Dương Khai cười lạnh.

-Thành công hay không ta không biết.
Phiến Khinh La lắc đầu,
-Nhưng ta biết lấy tu vi thành tựu của chủ thượng hiện giờ, bát đại gia các ngươi không ai có thể ngăn cản được.

Dương Khai biến sắc:
-Gã rốt cuộc đã mạnh đến trình độ nào?

- Coi như thiên hạ đệ nhất nhân đi.
Mộng Vô Nhai tiếp lời, thần sắc có chút âm trầm.

-Hơn nữa, Bát đại gia các ngươi cũng không phải quá đoàn kết, Trung Đô quá lớn, Bát đại gia lại phân tán trên vị trí bát giác, người của thánh địa tấn công một nhà, những nhà khác có thể không chút do dự mà viện thủ sao?
Phiến Khinh La cười dàu nhìn Dương Khai, giọng điệu có chút bỡ cợt.

Dương Khai hừ lạnh:
-Thương Vân Tà Địa các ngươi cũng đâu phải bền chắc như thép!

Phiến Khinh La gật đầu nói:
-Đúng vậy, người của thánh địa so với Bát đại gia tộc còn tư lợi hơn, nếu không phải bây giờ có chủ thượng ở giữa phối hợp, thánh địa sáu Đại Tà Vương thậm chí còn coi nhau là địch, nhưng có chủ thượng liền khác trước.
Dương Khai, ngươi không cần nghĩ lạc quan nữa.
Chủ thượng lần này nhất định phải chiếm được Trung Đô.
Gã sẽ không để ý sinh tử của võ giả thánh địa, thậm chí ngay cả sống chết của sáu vị Tà Vương chúng ta, cũng chẳng là gì trong mắt gã, chỉ cần có thể bình diệt bát đại gia tộc các ngươi thì hy sinh chúng ta cũng chẳng là gì đối với gã.

-Chẳng lẽ các ngươi cứ vậy cam tâm tình nguyện để gã sử dụng sao?

-Không cam tâm tình nguyện, thì cũng không có cách nào phản kháng!
Phiến Khinh La thống khổ lắc đầu.

Dương Khai nhìn nàng, trầm ngâm một lúc mới nói:
-Ở lại đây đi, ở trong này, Dương Bách không có cách nào bắt ngươi được.

Phiến Khinh La cười khổ:
-Ở tại chỗ này, ta có thể an toàn, nhưng những người bên trong hành cung của ta ở Phiêu Hương Thành thì sao?

Dương Khai ngẩn ra, bỗng nhớ tới lần đầu ở bên trong hành cung của Phiến Khinh La, ba nữ tử đã hầu hạ hắn.
Mỹ phụ Vân Lệ còn có hai cái nha đầu Nhược Vũ, Nhược Tình.
Advertisement
';
Advertisement