Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

rong chốc lát đã giết bốn vị cường giả Siêu Phàm Cảnh. Đây không chỉ là một sự đả kích đối với lực lượng của Trung Đô mà còn là đả kích vào sĩ khí.

Điều khiến Bát đại gia bàng hoàng hơn là bây giờ họ không biết được lập trường của Dương Khai như thế nào.

- Mười bảy vị Thần Du Chi Thượng!
Mạnh Tây Bình lắp bắp, sững sờ nhìn đội hình dũng mãnh bên cạnh Dương Khai, hai mắt thất thần.

Mười ba vị huyết thị, cộng thêm Địa Ma, Lăng Thái Hư, Lý Nguyên Thuần, Lã Tư, tổng cộng là mười bảy vị Thần Du Chi Thượng.

Con số khổng lồ này khiến Bát đại gia xấu hổ vô cùng. Gia tộc của bọn họ khổ tâm bao nhiêu năm nay cũng mới chỉ có bốn năm vị cao thủ đứng đầu như vậy. So sánh với phủ Dương Khai thì quả là một trời một vực.

Công lực của những người này sao đột nhiên lại tăng lên nhiều như vậy? Mọi người đều không hiểu.

- Ảnh Cửu đi theo ta, những người khác tự hành động đi.
Dương Khai dặn dò, lập tức dẫn Ảnh Cửu qua lại không ngớt giữa chiến trường hỗn loạn tanh máu.

Mười sáu vị Siêu Phàm Cảnh còn lại không nói lời nào, xông vào đám Thương Vân Tà Địa.

Đám võ giả Bát đại gia kinh hãi, chần chừ một hồi lâu, cũng phối hợp với đám cường giả của Dương Khai phủ, triển khai bao vây tiễu trừ Thương Vân Tà Địa.

- Tất cả mọi người đều lui hết đi.
Dương Bách bỗng nhiên hiện thân, khẽ dặn dò Ngũ Đại Tà Vương.

Sắc mặt của Ngũ Đại Tà Vương không khá hơn gia chủ Bát đại gia là bao. Sau khi nhìn thấy số lượng và cấp bậc của võ giả phủ Dương Khai, Ngũ Đại Tà Vương cũng cảm thấy tình hình không ổn.

Giằng co với Bát đại gia một thời gian dài như vậy, bỗng nhiên có thêm biến cố cực lớn như Dương Khai phủ, chỉ e là cục diện giằng co này sẽ bị phá vỡ.

Phủ Dương Khai đứng về bên nào, thì bên còn lại chắc chắn sẽ thua.

Ngũ Đại Tà Vương thầm có chút bất an. Dương Khai không những hạ sát thủ với người của Thương Vân Tà Địa, mà còn hạ sát thủ với người của Trung Đô. Cơ hồ như không thèm nể mặt bên nào cả, kẻ nào chọc tức hắn, hắn giết kẻ đó.

Nghe thấy mệnh lệnh của Dương Bách, năm vị Tà Vương không dám chần chừ.

Thanh âm nặng nề vang lên, dường như là tiếng kèn.

Người của Thương Vân Tà Địa vừa đánh vừa lui theo thanh âm này, dần dần không thấy bóng dáng đâu.

Võ giả phủ Dương Khai và người của Bát đại gia truy sát một trận, cũng không dám tùy tiện tiến vào quá sâu, lần lượt dẹp đường về phủ.

Từ khi Dương Khai tới, trước sau chưa tới một chén trà, trận chiến này liền kết thúc. Hai bên đều có tử thương cực kỳ thê thảm. Ngược lại, võ giả phủ Dương Khai nhập cuộc sau này lại không tổn thất lấy một người, cùng lắm cũng chỉ bị thương chút đỉnh.

Ai nấy đều tươi cười rạng rỡ, thần thái ung dung trở về.

Dương Khai lượn vài vòng trong chiến trường, hấp thu hết năng lượng thần thức của các cao thủ Thần Du Cảnh sau khi chết, lúc này mới cùng Ảnh Cửu quay về phủ.

Hắn trực tiếp bế quan thanh tẩy hấp thu, thậm chí không chào hỏi ai cả.

Thái độ coi thường Bát đại gia như vậy khiến mọi người đều thầm cảm thấy ngột ngạt.

- Dương huynh, tên tiểu tử Dương gia nhà huynh có phải là hơi khinh thường người khác rồi không?
Sau khi thu binh, Khang Nhuệ phẫn nộ nhìn Dương Ứng Hào.

- Nó có tư cách này.
Dương Ứng Hào khẽ hít sâu một hơi.

- Nhưng nói cho cùng thì nó vẫn là người của Dương gia huynh. Huynh không thể lấy thân phận gia chủ ra áp chế nó một chút sao?

- Nực cười, sự việc đến ngày hôm nay, ngươi cảm thấy nó sẽ còn chịu nể mặt Dương gia ta?
Dương Ứng Hào hừ lạnh một tiếng.

- Ầy. Nói chung là chúng ta đã sai.
Mạnh Tây Bình thở dài.
- Lúc đầu chúng ta không nên nhằm vào nó để moi móc bí mật trong tay nó như vậy. Nếu lúc đó…

- Bây giờ nói những điều đó có ý nghĩa gì?
Diệp Cuồng Nhân lạnh lùng liếc nhìn Mạnh Tây Bình,
- Bây giờ cục diện đã rõ ràng. Nếu chúng ta có thể có được sự ủng hộ của Dương Khai, không tới nửa tháng là có thể đánh bại Thương Vân Tà Địa. Còn ngược lại, nếu Thương Vân Tà Địa có được sự ủng hộ của Dương Khai, thì Trung Đô này….

Sẽ xong đời!

- Nhưng lúc nãy nó đã giết bốn người của Hướng gia, Nam gia, Hoàng gia và Quang Minh Phủ. Chuyện này xử lý như thế nào đây?
Cao Mặc chau mày hỏi,
- Đây không phải là chuyện nhỏ. Dù sao thì những người này cũng nhận lệnh chinh triệu của Bát đại gia tới đây cứu viện Trung Đô. Nếu xử lý không tốt, chỉ khiến thiên hạ thất vọng về Bát đại gia ta.

Chúng nhân lập tức chìm vào suy tư, ý thức được mức độ rắc rối của sự việc.

Theo lý mà nói thì Dương Khai giết bốn người kia, Bát đại gia nhất định không thể buông tay. Dù là giả bộ cũng phải giải thích với thế lực thiên hạ. Nhưng nếu hoàn toàn trở mặt với Dương Khai, hậu quả cũng không phải là chuyện mà họ có thể gánh chịu được.

- Tên tiểu tử này rốt cuộc là người như thế nào vậy chứ.
Hoắc Chính lão gia lộ vẻ khó hiểu
- Sao có thể làm đến mức này?

Nghe lão nói vậy, bảy người đều đổ dồn ánh mắt về phía Dương Ứng Hào.

Dương Ứng Hào thản nhiên nói:
- Đừng nhìn ta, ta không hiểu nhiều về nó. Ta chỉ biết tính nó rất bướng, lúc ở Dương gia đã rất cường thế, tuyệt đối không chịu thua thiệt.

- Gọi phụ mẫu nó tới hỏi xem sao. Chắc là họ hiểu hắn nó chúng ta.
Khang Nhuệ đột nhiên đề nghị.

- Chủ ý này không tồi. Dù tên tiểu tử đó có tàn nhẫn như thế nào đi nữa, khinh thường Bát đại gia như thế nào đi nữa, cũng sẽ để ý đến phụ mẫu mình chứ?

Dương Ứng Hào trầm ngâm, gật đầu:
- Gọi họ đến cũng được, nhưng các ngươi nhớ rằng, tuyệt đối không được gây bất lợi cho họ.

- Điều này đương nhiên bọn ta biết. Dương huynh lo lắng quá rồi.
Chúng nhân đều gật đầu.

Vào lúc này, ai còn dám đắc tội với Dương Khai?

Hai vợ chồng Dương tứ gia vẫn luôn ở Dương gia, không hề bị phái đi ứng chiến với Thương Vân Tà Địa. Đây cũng là sự sắp đặt của Dương Ứng Hào. Dù Dương tứ gia thỉnh chiến nhiền lần nhưng y cũng không đáp ứng.

Cũng coi như là một chút đền bù của Dương Ứng Hào với Dương Khai.

Cho người gọi hai vợ chồng Dương tứ gia tới.

Dương Ứng Phong chắp quyền nói:
- Gia chủ, cho gọi ta và nội tử đến có chuyện gì vậy?

Ông và Đổng Tố Trúc không hề biết hôm nay Dương Khai đã đến Trung Đô, hơn nữa lúc nãy còn đại chiến một trận với hai bên, đương nhiên trong lòng nghi hoặc, còn cho rằng Dương Ứng Hào muốn để họ xuất chiến.

- Không có gì ghê gớm.
Dương Ứng Hào khẽ ho một tiếng.
- Chỉ là chư vị gia chủ muốn hiểu một chút về tính cách và con người Dương Khai.

- Khai nhi?
Dương tứ gia nhướn mày, vẻ mặt hồ nghi khó hiểu.

- Có phải Khai nhi đã xảy ra chuyện gì không?
Đổng Tố Trúc căng thẳng, vội hỏi.

Dương Ứng Hào lắc đầu:
- Dương Khai bình an vô sự, đệ muội không cần lo lắng.

- Không có chuyện gì, sao mấy người lại muốn tìm hiểu Khai nhi?
Đổng Tố Trúc cảnh giác vạn phần, quan sát bốn phía. Đột nhiên phát hiện ra các gia chủ ngày thường cao cao tại thượng, khi đối mặt với hai vợ chồng mình, thần sắc lại có chút câu nệ, thậm chí còn có vài người mỉm cười với mình.

Điều này, bình thường không thể nhìn thấy. Trong lòng Đổng Tố Trúc thầm hoài nghi, nghĩ không ra ngọn nguồn.

Dương Ứng Hào bất đắc dĩ, chỉ có thể kể tóm tắt lại một lượt chuyện vừa xảy ra.

- Nghịch tử này…
Dương tứ gia giận dữ mắng mỏ.
- Đã tới Trung Đô rồi, sao không về gia tộc. Chẳng lẽ còn ghi hận chuyện Bát đại gia không công bằng với nó?

Sắc mặt tám người lập tức xấu hổ vô cùng.

Dương tứ gia dường như làm bộ trách móc Dương Khai, nhưng ai cũng nghe ra lão đang trút bầu bất mãn thay con trai mình.

Nếu không phải trước kia Bát đại gia không công bằng với hắn, hắn thân là người của Dương gia, có thể chỉ lo cho bản thân mình thôi sao?

- Chư vị gia chủ thứ lỗi, khuyển tử tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, phạm phải sai lầm lớn, ngày khác ta gặp nó, nhất định sẽ giáo huấn nó đàng hoàng.

- Không cần như vậy đâu.
Khang Nhuệ vội nói. Lỡ đâu bị Dương tứ gia giáo huấn thẹn quá hóa giận, Dương Khai trở mặt với Bát đại gia thì lại to chuyện.
- Hôm nay chúng ta chỉ muốn biết thêm về con người Dương Khai. Hai vị thân là người dưỡng dục nó, hắn là hiểu nó hơn ai hết?

- Cái này à…
Dương tứ gia chần chừ một lát.
- Nói ra thì e chư vị chê cười. Ta cũng ít tiếp xúc với khuyển tử, kỳ thực không hiểu nó lắm.

- Ta hiểu!
Đổng Tố Trúc giơ tay lên, duyên dáng nói.

Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía bà, vẻ mặt chờ đợi.

Đổng Tố Trúc liền thao thao bất tuyệt về những chuyện vặt vãnh khi Dương Khai còn nhỏ. Bát đại gia nghe vậy, sắc mặt cổ quái.

Nói chừng một canh giờ, tám người cũng không nghe ra được tin tức gì, còn những chuyện Dương Khai trải qua mấy năm nay thì họ không biết gì hết.

- Được rồi…
Thấy Đổng Tố Trúc còn muốn nói, Dương Ứng Hào vội cắt lời bà.
- Nói chung chúng ta đã biết.

Đổng Tố Trúc cười hì hì:
- Con trai ta không phải là người xấu, từ nhỏ ta đã dạy dỗ nó, nhân kính nhất xích, ngã kính nhất trượng, người hủy của ta một…. hì hì, ta cướp của người ba!

Tám vị gia chủ đột nhiên ngưng trọng thần sắc, nhìn chăm chú Đổng Tố Trúc có vẻ ngây thơ, khờ dại.

Đổng Tố Trúc vui mừng không sợ hãi, vẻ mặt tươi cười.

Dương tứ gia đứng nguyên tại chỗ như trời chồng, không nói tiếng nào.

- Chúng ta hiểu rồi.
Khang Nhuệ khẽ gật đầu, thần sắc trịnh trọng.

- Nếu chư vị đã hiểu, vậy hai vợ chồng ta xin cáo lui.
Dương tứ gia cáo lỗi một tiếng, rồi cùng Đổng Tố Trúc ung dung rời đi.

Sau khi hai vợ chồng Dương tứ gia đi khỏi, tám người mới chợt liếc nhìn nhau. Lúc này mới phát giác ra, vị Tứ phu nhân thoạt nhìn tưởng còn trẻ con này cũng không phải là người đơn giản. Chuẩn tắc hành sự của Dương Khai bây giờ, ít nhiều có liên quan đến việc dạy dỗ trước kia của bà.

- Nhân kính nhất xích, ngã kính nhất trượng sao?
Mọi người chìm vào suy tư.

Phủ Dương Khai.

Lần này hấp thu với quy mô lớn, lại dùng Kim Nhân Độc Nhãn thanh tẩy, Dương Khai bế quan hai ngày, cuối cùng đã đạt đến Thần Du Cảnh ngũ tầng, hoàn toàn xóa bỏ khoảng cách với Tô Nhan.

Tu vi đạt đến cảnh giới này, Dương Khai không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Từ khi biết Tô Nhan đến nay, công lực của nàng vẫn luôn vượt hơn hắn. Thân là nam nhân, đương nhiên Dương Khai muốn vượt qua nàng.

Đây không phải là ganh đua, cũng không phải là đại nam tử muốn gây chuyện, mà là Dương Khai biết, tiềm lực của Tô Nhan vô tận, nếu mình trì trệ bất tiến, chỉ có thể kém nàng càng lúc càng xa.

Sau khi xuất quan, một lần nữa Dương Khai dẫn các cường giả trong phủ tấn công Thương Vân Tà Địa.

Nhưng lần trước chịu thiệt, Thương Vân Tà Địa đã sớm có bố trí. Tấn công của Dương Khai phủ không có tác dụng là bao, chỉ kích sát được mấy Thần Du Cảnh và một vài yêu thú mà thôi.

Thu hoạch quá ít ỏi.

Dương Khai cũng không nóng nảy. Tác dụng cực đại của Kim Nhân Độc Nhãn, hắn chỉ có thể coi như bổ trợ tu luyện tự thân. Muốn trở nên mạnh mẽ, vẫn phải dựa vào việc tu luyện bền bỉ, không ngừng nghỉ của bản thân.

Nhiều lần xuất kích. Một là để có được năng lượng thần thức của những Thần Du Cảnh sau khi chết, hai là rèn luyện bản thân.
Advertisement
';
Advertisement