Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Phượng Hoàn Lâu, Dương Khai nhắm mắt dưỡng thần, hấp thu toàn bộ năng lượng nhện mẫu lưu lại, công lực được tăng cường, có thêm cảm ngộ đối với thiên đạo và võ đạo.

Một mùi hương phảng phất nơi đầu mũi, Dương Khai chậm rãi mở mắt ra, phát hiện tiểu nha đầu Bích Lạc đang quỳ trước mặt mình, trong đôi mắt là ánh nhìn khác thường, tò mò quan sát hắn.

- Làm gì vậy?
Dương Khai có chút cảnh giác, nha đầu này vẫn có địch ý với mình, sao bỗng nhiên lại trông sùng bái thế này, khiến Dương Khai không quen được.

- Ta mới phát hiện, ngươi thật là lợi hại.
Bích Lạc líu ríu đứng lên.
- Rốt cuộc ngươi đã một mình giết nhện mẫu như thế nào vậy? Nó là yêu thú thất giai đó, đại nhân nhà ta cũng nói, ngay cả khi đại nhân ra tay toàn lực chỉ e cũng không làm gì được, Lôi Đình Thú Vương và Nhện mẫu cũng chỉ là có quan hệ hợp tác, chứ chưa từng có ai thu phục được nó, ngươi nói cho ta nghe đi, rốt cuộc ngươi đã dùng thủ đoạn gì mà lấy được cả yêu đan của nó.

Dường như sau khi Dương Khai cứu được Phiến Khinh La, khúc mắc của Bích Lạc đối với Dương Khai cũng lập tức tan thành mây khói.

Dương Khai nhíu mày, không trả lời, hỏi:
- Đại nhân nhà ngươi hiện tại thế nào rồi?

- Tất cả đều ổn, tuy thể chất Độc quả phụ vẫn còn, nhưng độc tố trong cơ thể đại nhân hình như đã được giải trừ rồi.
Bích Lạc nhoẻn miệng cười rạng rỡ, khiến Dương Khai sáng rực hai mắt. Bích Lạc vốn là một nữ tử quyến rũ, có lẽ do quanh năm suốt tháng sống cạnh Phiến Khinh La và bị ảnh hưởng, cộng thêm cũng tu luyện mị công, nên tuy rằng kém sắc hơn Phiến Khinh La, nhưng không phải nữ tử bình thường nào cũng có thể so sánh được.
- Đại nhân đang cố gắng đột phá, đợi đến lúc đại nhân xuất quan, công lực sẽ tiến thêm một bước nữa.

- Thế thì tốt rồi.
Dương Khai yên tâm.
- Chuyện này coi như đã giải quyết xong.

Suy nghĩ một lúc hắn lại nói:
- Ừm, nếu nàng đang bế quan, vậy thì ta không đợi nữa. Ta phải nhanh chóng trở về Trung Đô để xem xét tình hình, đợi nàng xuất quan ngươi giúp ta nói với nàng một tiếng.

- Ngươi không thể đi!
Bích Lạc bỗng nhiên bổ tới, nắm chặt cánh tay Dương Khai.

Dương Khai ngạc nhiên nhìn nàng:
- Ta ở lại đây làm gì? Ở đây cũng đâu còn chuyện gì cần đến ta nữa.

- Dù sao thì ngươi cũng không được đi, sau khi đại nhân xuất quan, người đầu tiên đại nhân muốn gặp nhất định là ngươi! Nếu ngươi đi, đại nhân sẽ đau lòng lắm.

- Ngươi đừng có vô vị đến thế được không.
Dương Khai cảm thấy đau đầu.

Bích Lạc đảo mắt, bỗng nhiên cười yêu kiều:
- Nếu ngươi không đi, ta sẽ cho ngươi xem thứ này rất hay.

- Thứ gì?

Bích Lạc chợt đỏ mặt, lập tức đứng phắt dậy, thân thể mềm mại khẽ động, xiêm y hóa thành từng sợi vải rũ rượi, cơ thể trắng như tuyết phải nói là hoàn mỹ phô bày ra trước mắt Dương Khai, tỏa ra hào quang dị sắc như thứ đồ ngọc tinh xảo động lòng người.

Đôi gò bồng đào trắng nõn căng tròn, ngạo nghễ hút hồn, vùng bụng bằng phẳng không chút thịt thừa, nơi cỏ thơm khiến những hoang tưởng nảy sinh, đôi chân thon dài thẳng tắp thẹn thùng khép lại, một hương thơm say lòng không thể che giấu nổi.

Nàng cứ như thế đứng thẳng trước mặt Dương Khai, trên người không một mảnh vải che thân, đường cong mê hồn, đủ để cho bất cứ một nam nhân nào cũng phải sôi sục khí huyết, tinh mỹ tựa như một tác phẩm nghệ thuật, làm cho người ta không khỏi nảy sinh cảm giác muốn chà đạp nàng một trận thỏa thê.

Khuôn mặt xinh đẹp của nàng ửng đỏ, cái cổ trắng nõn thoáng hồng, nàng khẽ cắn môi, không dám nhìn thằng vào mắt Dương Khai.

- Đẹp không?
Bính Lạc nói lí nhí như muỗi kêu.

Thần sắc Dương Khai đầy chấn động, hắn lộ vẻ kinh hãi, nét sốt ruột trên mặt đã được thay thế bằng tia sắc dục nóng bừng.

Tuy nhiên chỉ trong nháy mắt, ánh mắt hắn liền sáng tỏ trở lại, nhếch miệng mỉm cười quái dị:
- Không phải ngươi thích nữ nhân sao? Tình huống này hình như có chút không đúng thì phải? Lên cơn phát tình với ta làm gì?

Bích Lạc nhăn nhó:
- Ờ... Thực ra thì nam nhân cũng không đâu tệ, cả nam lẫn nữ ta đều xơi tất, không được sao?

Dương Khai tối sầm mặt.

- Được rồi, được rồi.
Bích Lạc chợt bĩu môi.
- Đại nhân đã nói rồi, tình trạng hiện giờ của đại nhân không cho phép ngài hầu hạ ngươi, nên bảo ta tới đây thay thế ngài, một là để giải sầu cho ngươi trong mấy ngày này, hai là để cảm tạ tất cả những gì ngươi đã làm cho ngài. Sau khi đại nhân xuất quan, ngài sẽ đích thân ra trận đấy.

Lúc đang nói, nàng không nhăn nhó nữa, mà bạo gan đẩy Dương Khai xuống, tư thế phóng khoáng, nàng cưỡi lên người hắn, cười hì hì, ngón tay vuốt nhẹ trên đôi môi đỏ mọng, một bộ dạng hết sức phóng đãng:
- Ngươi muốn chơi thế nào nào, hôm nay mặc sức cho ngươi giày vò, ngươi muốn làm gì thì cứ làm.

Dương Khai vươn một tay ra vật nàng xuống, hắn xách tấm đệm trên giường lên phủ lên người nàng, rồi im lặng leo xuống.

- Ngươi...
Bích Lạc ngẩn người, ngạc nhiên nhìn Dương Khai.

Lần trước hắn làm khách ở Phượng Hoàn Lâu, rõ ràng chính nàng không muốn, nhưng lại bị hắn ép ăn thứ đấy. Bây giờ nàng chủ động quyến rũ thì hắn lại thời ơ?

Có phải đàn ông hay không vậy?

- Không có hứng.
Dương Khai khẽ lắc đầu.

Tô Nhan bị Mộng Vô Nhai kéo đi tha hương, cũng không biết tình hình bên đó thế nào nữa. Hơn nữa còn quá nhiều việc cần giải quyết, Dương Khai thật sự không có tâm trạng nào để trêu hoa ghẹo nguyệt, nhất là với nha đầu Bích Lạc này, khẩu vị quái dị khác với người thường, nếu để nàng bò lên rồi, chỉ e sẽ chẳng khác gì con sên không rũ bỏ được.

- Yêu nữ...
Dương Khai khẽ quát một tiếng.

Giọng nói của Phiến Khinh La nhanh chóng vang lên trong đầu:
- Tên tiểu khốn kiếp này, sao đột nhiên đứng đắn thế?

Thần thức của nàng vẫn luôn chú ý mọi động tĩnh bên này, Dương Khai sao lại không biết chứ?

- Trước giờ ta vẫn luôn rất đứng đắn.
Dương Khai hừ một tiếng.

Phiến Khinh La cười khanh khách, rõ ràng không tin tưởng hắn.

Một lúc sau, Phiến Khinh La mới thở dài buồn bã:
- Ngươi muốn đi sao?

- Ừ.
Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu.

- Đi đi, sau khi ta xuất quan, chắc chắc sẽ đi tìm ngươi.

- Chỉ e ngươi tìm không được đâu, nơi ta muốn đến không ở thế giới này.

Phiến Khinh La nói:
- Một thế giới thượng đẳng hơn?

- Ngươi biết sao?
Dương Khai kinh ngạc.

- Có nghe Dương Bách nói qua một chút, không hiểu rõ lắm. Tuy nhiên... trong cơ thể ngươi có Truy Hồn Ấn của ta, cho dù ngươi có đi đến chân trời góc biển, ta cũng sẽ tìm được ngươi.
Phiến Kinh La cười đắc ý.

Dương Khai nhếch miệng:
- Nếu ngươi có thể tìm được thì cứ việc, ta đi đây, ngươi hãy tự bảo trọng!

Nói xong, hắn liếc mắt nhìn Bích Lạc đang nằm nghiêng trên giường, bắn ra một tia năng lượng, hóa thành cây roi dài quất vào cái mông ngạo nghễ của nàng.

Bích Lạc kêu lên, mặt lập tức ửng hồng, thoạt nhìn cực kỳ hưng phấn.

Dương Khai cười ha hả, phi thân ra ngoài cửa sổ, một chốc sau đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

Bích Lạc đứng dậy, lấy chăn quấn quanh người, đứng tựa vào cửa sổ nhìn theo hướng Dương Khai biến mất, thì thào:
- Đại nhân, để hắn đi như vậy có ổn không?

- Ngươi chủ động quyến rũ mà cũng không giữ được hắn, nhất định hắn còn có việc quan trọng hơn. Tên khốn kiếp này, nhìn thì háo sắc, kỳ thực thân thể nữ nhân với hắn mà nói, bất quá chỉ là một vị thuốc. Chỉ dựa vào thân thể, không thể giữ được hắn đâu. Trong lòng hắn có ta, nhưng không đủ phân lượng, rồi sẽ có một ngày ta chiếm được vị trí đủ quan trọng trong tim hắn, hắn mới có thể bất chấp tất cả vì ta.

- Tình với chả yêu, thật phiền toái.
Bích Lạc hậm hực.

- Ừm, hình như hắn để lại ít đồ cho ngươi đó, ngươi tự mình xem thử đi.
Phiến Khinh La căn dặn, rồi lại kiềm chế tâm thức, tiếp tục bế quan.

Bích Lạc nghe vậy thì ngớ người, quay đầu lại nhìn thì thấy bên giường có một bình nước, trong lòng nàng tràn đầy nghi hoặc.

...

Trung Đô.

Thành Trung Đô to lớn, hơn một nửa vẫn là một đống hoang tàn, tuy rằng võ giả các thế lực lớn trong thiên hạ đã không quản ngàn vạn dặm tìm tới đây trợ giúp công việc trùng kiến nhờ thứ linh khí dày đặc ở thành Trung Đô, nhưng ít nhất cũng phải tốn mười mấy năm, mới có thể khôi phục một chút của ngày xưa.

Các cường nhân của Bát đại gia đều ra quân tham dự công việc trùng kiến.

Tám vị gia chủ trẻ tuổi, cùng với các cường nhân tiền bối chỉ huy trấn thủ, tất cả đều ra đâu vào đây.

Thư Ức Mộng cũng đang bận rộn, trên đầu quấn một chiếc khăn lụa, thoạt nhìn trông như nàng thôn nữ kiều diễm.

- Gia chủ, người đâu cần phải đích thân làm việc, người cứ đứng một bên quan sát là được, nhỡ làn da mịn màng này bị gì thì biết làm sao?
Một vị lão bà Thu gia khuyên Thu Ức Mộng.

Thu Ức Mộng lắc đầu cười:
- Không sao đâu, dù sao ta cũng rảnh rỗi, nếu không làm gì... thì lại nghĩ ngợi lung tung.

- Gia chủ lại đang nhớ đến tiểu tử Dương gia kia chứ gì?
Lão bà đó hừ hừ, bỗng nhiên lại thở dài:
- Tráng niên mất sớm, đúng là trời cao đố kỵ anh tài.

- Bà bà!
Thu Ức Mộng oán trách, giọng khẳng định:
- Hắn chưa chết đâu.

Miệng lão bà mấp máy, bà muốn khuyên giải nhưng không biết nên nói như thế nào.

Hơn nửa năm rồi, tiểu tử Dương gia kia không rõ tung tích, nếu quả thật còn sống thì lẽ ra đã sớm xuất hiện rồi mới đúng.

Đa phần mọi người đều cho rằng hắn đã chết.

Chỉ có những người trẻ tuổi trong phủ Dương Khai, vẫn tin chắc Dương Khai còn sống, chỉ có điều không biết đã lưu lạc đến chân trời góc bể nào rồi.

Tuổi trẻ thật là tuyệt, có thể tin tưởng một người không chút băn khoan. Lão bà thổn thức mãi không thôi.

Thình lình, một tiếng ưng gáy vang lên giòn giã, tiếng ưng gáy đó xen lẫn hàm súc vui mừng bất ngờ. Nghe thấy tiếng ưng gáy, Thu Ức Mộng ngẩng đầu lên, chỉ thấy trên bầu trời có một con Kim Vũ Ưng đang bay vút ra ngoài Trung Đô, sau một luồng kim quang, nó biến mất đâu mất tăm.

Muốn tìm kiếm Dương Khai, họ đã dùng đến sức mạnh của Kim Vũ Ưng Dương gia.

Nhưng mười mấy con Kim Vũ Ưng tìm kiếm suốt nửa năm, cũng không thu được kết quả gì.

Duy chỉ có Kim Vũ Ưng của phủ Dương Khai, từ sau khi Dương Khai mất tích, nó vẫn luôn bay quanh Trung Đô, cho tới hôm nay, nó mới có động tác khác.

- Ưng nhi làm sao vậy?
Lão bà Thu gia kinh ngạc.

Thu Ức Mộng sững sờ đứng nguyên tại chỗ, đôi mắt bỗng sáng rực, thần sắc kích động:
- Hắn đã trở lại! Hắn đã trở lại!

Nói xong, nàng lao vút đi đuổi theo Kim Vũ Ưng.

- Chẳng lẽ hắn thật sự chưa chết?
Vẻ mặt lão bà đầy chấn động, bà thả thần thức ra, nhưng không tìm được khí tức nào đặc biệt.

Cách đó ba mươi dặm, Dương Khai nheo mắt nhìn một tia sáng vang đang lao đến từ phía Trung Đô, hắn bật cười ha hả, rồi hướng về phía nó.
Advertisement
';
Advertisement