Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Dương Khai thản nhiên lắc đầu, Thần Du Cảnh thất tầng, tu vi này ở Đại Hán cũng không coi là tệ, nhưng đi vào Thông Huyền Đại Lục, sau khi đã biết được huyền bí của nhân thánh Siêu Phàm Cảnh, Dương Khai cũng không dám nghĩ như vậy.

Tu vi này ở trước mặt Siêu Phàm Cảnh vẫn còn chút yếu thế.

Nhất định phải mau chóng thăng tiến thực lực mới có thể làm được gì ở vùng trời đất rộng lớn này, cũng mới có thể đi tìm được Tô Nhan và tiểu sư tỷ.

Không có thực lực, đi tới đâu cũng không an toàn.

- Điều tra rõ ràng nơi này là nơi nào chưa?
Dương Khai hỏi.

Thời điểm hắn đang đột phá, Thuỷ Linh cũng đi xung quanh điều tra, muốn xác nhận vị trí hiện tại.

Nghe vậy, Thuỷ Linh ảm đạm lắc đầu.
- Tuy rằng đầm lầy ở đây có chút đặc thù nhưng đầm lầy Thông Huyền Đại Lục cũng có rất nhiều chỗ, ta tạm thời hiện không rõ lắm cụ thể là ở chỗ nào, nhưng hẳn là địa bàn của loài người.

- Địa bàn của loài người?
Nghe nói vậy Dương Khai không khỏi có chút nghi hoặc.

- Ồ, quên nói cho ngươi biết, ở Thông Huyền Đại Lục không chỉ có loài người mà còn có Ma tộc và Yêu tộc, đây đều là những chủng tộc cường thịnh, cùng Nhân loại chúng ta tạo ra thế chân vạc. Địa bàn hoạt động của Nhân loại gọi là Nhân lĩnh, ngoài ra Ma tộc ở Ma cương, Yêu tộc ở Yêu vực, trong đó còn một khu vực trung lập, ngoại trừ ba đại chủng tộc này còn có rất nhiều chủng tộc cổ quái, về sau ngươi sẽ từ từ được biết.
Thuỷ Linh thuận miệng giải thích vài câu, cũng không muốn nói quá sâu, dù sao những điều này đều là kiến thức phổ thông, chỉ cần Dương Khai tiếp tục sống được ở đây thì từ từ sẽ hiểu rõ.

Dương Khai ngạc nhiên.

Thuỷ Linh cười cười giải thích thêm:
- Các ngươi bên kia không phải có một con Yêu thú chu mẫu thất giai sao? Nếu nó có thể hoá thành người thì chính là một phần tử Yêu tộc, tuy nhiên điều đó cần sức mạnh của Hoá Sinh Trì, đó chính là Yêu tộc chí bảo, đừng lấy làm kinh ngạc, ở đây ngươi sẽ được thấy những thứ trước kia ngươi không hề nghĩ tới.

Dương Khai khẽ gật đầu:
- Là ta ít thấy rồi.

Bỗng nhiên lại nghĩ tới một sự việc, hắn trầm giọng hỏi:
- Ma tướng Mông Qua, tên người này ngươi đã nghe qua chưa?

Thuỷ Linh nghe vậy sắc mặt đại biến:
- Ngươi có biết người này sao?

- Chính là người này?
Dương Khai kinh ngạc, hắn chỉ thuận miệng hỏi mà thôi, nhưng thấy phản ứng của Thuỷ Linh thì đây hẳn là một nhân vật rất khó lường.

Năm đó lúc Dương Khai tu luyện ở Hung Sát Tà Động của Thương Vân Tà Địa, trong động đã xảy ra dị biến, Âm Minh Quỷ Vương toạ hạ bốn đại cao thủ yêu ma tiến vào Hung Sát Tà Động tìm kiếm chân tướng, bị Tà Linh Tuyền Nhãn nháy mắt giết hai người, làm bị thương nặng hai người.

Cuối cùng Dương Khai vẫn dùng Toả Ma Liên, tiêu diệt kẻ hùng mạnh kia, khi sắp chết nghe người đó nói mình chính là một phân thần của ma tướng Mông Qua, còn cảnh cáo Dương Khai cẩn thận chút vì hơi thở của Dương Khai đã được kẻ kia nhớ kỹ.

Dương Khai vẫn không hiểu rõ Ma tướng rốt cuộc là cái dạng thân phận gì, bây giờ nghe Thuỷ Linh nói lên cái gì Ma tộc Yêu tộc bỗng nhiên nhớ tới việc này.

- Không phải loài người, đó là Ma tộc cường nhân.
Thuỷ Linh kinh ngạc nhìn Dương Khai, thần sắc trên mặt kinh khủng cười khổ nói:
- Ngươi cũng thật kỳ quái, rõ ràng luôn ở thế giới bên kia, sao lại biết Ma tướng Mông Qua?

Dương Khai nói qua sự việc phát sinh trong Hung Sát Tà Động.

Thuỷ Linh sắc mặt trắng bệch có chút thông cảm nhìn Dương Khai:
- Ngươi không ngờ đã giết một đám phân thần của người đó, về sau nếu là nghe được tên họ người này nhất định phải tránh đi, đây chính là Ma tộc cường nhân, ngươi không thể trêu vào.

- Gã có thể lợi hại đến đâu?
Dương Khai trầm giọng hỏi.

- Theo như lời ngươi nói, một đám phân thần của gã đã có tu vi Siêu Phàm Cảnh, thực thân gã là cường nhân đứng đầu Nhập Thánh Cảnh, cụ thể là Nhập Thánh Cảnh tầng mấy ta cũng khôông rõ lắm, nhưng rất nhiều cường nhân ở Nhân lĩnh đều sợ gã.

Dương Khai hít sâu vào một hơi, không nghĩ tới năm đó mình đắc tội với một đại nhân vật như vậy, nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Ta hiểu rồi.

Vừa dứt lời, Dương Khai sắc mặt bỗng lạnh lùng vội vàng đứng dậy hướng một bên nhìn lại.

Thuỷ Linh cũng nhíu nhíu mày nhìn theo ánh mắt của hắn.

Ở bên kia có hơi thở của một đám người luyện võ Thần Du Cảnh tiến gần, tuy rằng bọn họ đã cố ẩn niúp nhưng vẫn không giấu được cảm giác của Dương Khai.

Hơn nữa theo phương hướng động tác của bọn họ mà suy đoán chính là nhằm tới hai người mình mà đến.

- Có cơ hội hiểu rõ nơi này là nơi nào rồi.
Dương Khai nháy mắt với Thuỷ Linh, Thuỷ Linh hiểu ý cười, thần thái thong dong.

Nàng phát hiện đi theo Dương Khai, lá gan của mình dường như cũng thay đổi lớn lên không ít. Loại tình huống này nếu là trước kia nàng nhất định sẽ nhanh chóng rời khỏi nơi này để tránh gặp phiền toái.

Chỉ chốc lát sau, bóng dáng của bảy tám người khắc sâu trong tầm mắt Dương Khai, dẫn đầu chính là một nữ tử ăn mặc hở hang, dáng người thướt tha rất có hương vị, bộ ngực đầy đặn, cặp đùi thon dài, một thân trường bào lam nhạt phụ trợ đắc lực cho dáng người tuyệt vời.

Dương Khai hai mắt sáng bừng vẻ mặt nghiền ngẫm.

Đi vào Thông Huyền Đại Lục, thứ đầu tiên nhìn thấy lại là nữ tử xinh đẹp, đây cũng là niềm vui bất ngờ.

Nữ tử kia vẻ mặt tối tăm, bộ dạng rất không vui.

Phía sau nàng sáu bẩy người cũng là vẻ mặt hùng hổ thần sắc không tốt. Sau khi nhìn thấy Dương Khai và Thuỷ Linh lập tức tỏ ý giận dữ.

Đám người kia thái độ ác nghiệt khiến Dương Khai có chút khó hiểu, không biết mình đã đắc tội gì với bọn họ.

Cũng là kẻ cao gan lớn, lẳng lặng đứng nguyên tại chỗ.

Nữ tử kia dẫn một đám người nhanh chóng đi tới đứng trước mặt lúc cách hắn vài chục trượng, nàng lạnh băng đánh giá hắn và Thuỷ Linh, vẻ mặt căm tức.

- Các ngươi là ai? Tại sao lại ở đây?
Nữ tử không nói gì, lạnh giọng quát.

- Lữ nhân qua đường.
Dương Khai thuận miệng đáp.
- Không cẩn thận rơi vào mảnh đất đầm lầy không biết phương hướng. Xin hỏi đây là nơi nào?

- Ngươi hỏi ta chỗ này là nơi nào?
Nữ tử càng phẫn nộ.
- Ngươi còn dám hỏi ta chỗ này là chỗ nào?

- Ừ, bởi vì chúng ta thật sự là không tìm thấy đường đi ra.
Dương Khai nhún vai, hắn và Thuỷ Linh lúc từ Thiên Lang tới đã chịu nhiều khổ sở, lúc rơi xuống đầm lầy này toàn thân đầy bùn đất, bây giờ nhìn lôi thôi đến cực điểm, trông cũng có chút vẻ phong trần mệt mỏi của kẻ lạc đường.

- Nếu tiện có thể cho ta biết được không?
Dương Khai vẻ mặt cười ôn hoà, tiếp tục hỏi, lộ ra hàm răng trắng bóng, thoạt nhìn vô hại.

- Tiện? Thế nào là không tiện?
Nữ tử không ngừng cười lạnh khua tay nói:
- Quý Hoằng, bắt hai người bọn họ lại cho ta, không đoạt được Xích Huyết Chân Lan, đem bọn họ đi báo cáo kết quả.

- Vâng, tiểu thư.
Người đàn ông râu quai nón nghe vậy mang theo những người khác ngay lập tức muốn động thủ.

- Đợi chút.
Dương Khai giơ tay ra hiệu, tuy rằng hắn cũng nhận ra đám người kia có địch ý nhưng dù sao đi ra ngoài Dương Khai cũng không muốn gây phiền toái, đám người này đều có tu vi Thần Du Cảnh, kết bè cùng hành động, thoạt nhìn giống như người luyện võ của một thế lực, giết bọn họ không sao nhưng vì vậy mà gây phiền phức thì cũng chẳng bù lại được.

Hơn nữa nữ tử kia nói dăm ba câu cũng làm Dương Khai vô cùng mê man.

Mơ màng bị bọn họ công kích như vậy Dương Khai cảm thấy oan uổng.

- Cái gì Xích Huyết Chân Lan?
Dương Khai nhíu mày hỏi.

- Thiên địa linh vật.
Thuỷ Linh cũng rất biết hàng, một câu đã nói toạc ra huyền cơ.

- Đúng vậy, chính là thiên địa linh vật, hơn nữa là Thất Diệp Xích Huyết Chân Lan có ngàn năm tuổi.
Nữ tử gật đầu quát lạnh.

- Có quan hệ gì với chúng ta? Chúng ta không thấy linh vật này.
Dương Khai biện giải, trong lòng nghĩ những người này sẽ không cho rằng mình muốn đoạt bảo bối của bọn họ đấy chứ?

- Ta không nói các ngươi nhìn thấy, ha ha…
Nữ tử bật cười, cũng cảm giác không nói rõ mà bắt người ta có phần không đúng liền nhẫn nại hỏi:
- Ta hỏi ngươi, vừa nãy là hai người các ngươi đột phá bình cảnh tự thân thăng tiến đúng không?

- Đúng vậy, thì sao?
Dương Khai có chút không kiên nhẫn được nữa, nữ tử này nhìn diễm lệ nhưng lời nói không có trọng điểm làm hắn càng nghe càng mê man.

Động tĩnh gây ra khi thăng tiến rất rõ ràng, Dương Khai cũng không muốn phải giấu diếm, tự nhiên liền thừa nhận.

- Thế là được rồi, vì các ngươi thăng tiến gây ra động tĩnh, làm Xích Huyết Chân Lan kia sợ chạy mất, làm mất công chúng la hơn một tháng theo đuổi, ngươi nói có phải lỗi của các ngươi không?

- Ố.
Dương Khai ngạc nhiên liếc nhìn Thuỷ Linh, đều có chút bất đắc dĩ.

Sau khi xâu chuỗi những lời nói của nữ tử này, Dương Khai cũng ý thức được tình huống trước mắt.

Thiên địa linh vật hắn cũng đã gặp, Âm Dương Yêu Sâm, Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ đều là thiên địa linh vật, có được ý thức của mình, khi gặp tình huống nguy hiểm sẽ biết trốn tránh, nếu như nói sự thăng tiến vừa rồi của mình gây động tĩnh làm kinh động đến Xích Huyết Chân Lan thì cũng rất có thể.

Vốn một bụng căm tức, sau khi hiểu rõ thế cục, Dương Khai lập tức có chút lúng túng.

- Xin lỗi, bọn ta không biết các người đang kiếm thiên địa linh vật. Nếu biết…
Dương Khai bất đắc dĩ.

Mặc dù biết thăng tiến cũng không phải mình có thể áp chế được.

Tuy là vô tâm nhưng bản thân mình cũng có trách nhiệm, nhưng chỉ có thể nói, những người này đen đủi mà thôi.

- Xin lỗi cũng vô dụng.
Nữ tử cười lạnh:
- Xích Huyết Chân Lan kia có tác dụng lớn với chúng ta, không phải nói dăm ba câu là có thể giải quyết được.

- Vậy các ngươi muốn thế nào?
Dương Khai thu lại vẻ mặt hối lỗi trở nên có chút bất cần đời, cười lạnh nhìn bọn họ.

Đám người kia nếu thật sự dễ nói chuyện, Dương Khai không chừng còn có thể bồi thường tổn thất của bọn họ, nhưng thái độ nữ tửgây sự như vậy khiến Dương Khai rất phản cảm, cũng không cần phải yếu thế với bọn họ.

Thật muốn động thủ, Dương Khai có tự tin trong mười hơi thở có thể xử lý những người này.

Xem bọn họ có thức thời hay không.

Sự thay đổi thái độ của Dương Khai làm nữ tử biến sắc dịu dàng quát:
- Như thế nào? Ở trên địa bàn Độc Ngạo Minh của ta ngươi còn muốn động thủ?

- Độc Ngạo Minh?
Thuỷ Linh bỗng nhiên mỉm cười:
- Hoá ra các ngươi chính là Độc Ngạo Minh, nói vậy nơi đây hẳn là đầm lầy Trạch Tây rồi.

- Không tồi.
Nữ tử gật đầu, hồ nghi nhìn Thuỷ Linh mặt mày xám ngoét:
- Coi như là ngươi có mắt, ngươi là ai?

Thuỷ Linh cười cười:
- Ta là người của Thuỷ Thần Điện.

Nghe vậy nữ tử và sáu bảy người kia vẻ mặt thất sắc nhìn Thuỷ Linh.

Dương Khai đoán ý qua lời nói và sắc mặt, âm thầm cảm thấy thế lực của Thuỷ Thần Điện này cũng không nhỏ yếu như mình nghĩ.
Advertisement
';
Advertisement