Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Chuyện chênh lệch về đẳng cấp, địa vị, ở nơi nào mà chẳng tồn tại.

Độc Ngạo Thành phồn hoa náo nhiệt, Dương Khai vừa đi vừa quan sát, cảm thấy được số lượng và cấp bậc tu vi của các võ giả qua lại, trong lòng hơi chấn động.

Dường như ở Thông Huyền đại lục, võ giả Thần Du Cảnh là một tập thể rất phổ biến, võ giả hắn gặp ở trong Độc Ngạo, có sáu phần là Thần Du Cảnh, thi thoảng còn gặp được cao thủ Siêu Phàm Cảnh.

Ở thế giới bên kia, Thần Du Cảnh đã là cấp bậc không tồi rồi, thậm chí ở một số nơi, Chân Nguyên Cảnh còn có thể xưng vương xưng bá, nhưng ở đây, Thần Du Cảnh lại chẳng là gì.

Theo Vân Huyên tiến vào trong một tòa đại điện, Dương Khai phát hiện trong rất nhiều võ giả ra vào đại điện, người vào thì căng thẳng và mong đợi, người ra không phải vui sướng thì là ảo não, khiến hắn hơi nghi hoặc, không biết ở đây rốt cuộc làm cái gì.

Trong đại điện, có rất nhiều sương phòng, ngoài mỗi sương phòng, không ít võ giả đang xếp hàng chờ đợi.

Vân Huyên dẫn Dương Khai và Thủy Linh đi thẳng đến đến trước sương phòng bên trong cùng.

Trong sương phòng, nền nhà trải tấm thảm lông dày mềm mại, bốn vách tường xung quanh chạm khắc rất nhiều hoa văn sống động, cái lư hương ở giữa phòng đang đốt thứ hương thảo quý giá, cả căn phòng ấm áp.

Có một lão già người béo phệ, ngồi ngay ngắn trên ghế thái sư, thần thái kiêu căng, lạnh lùng nhìn võ giả Thần Du Cảnh đỉnh phong trước mặt, thần sắc có phần không nhẫn nại.

Khi Dương Khai theo Vân Huyên đi tới cửa, vừa lúc nghe thấy lão hờ hững nói với võ giả đó:
- Không có Thương Không Độc Vũ, lão phu không thể sửa chữa bí bảo này giúp ngươi được, huống hồ, ngươi không phải đệ tử của Độc Ngạo Minh, tinh thạch này phải tăng lên hai lần, ngươi không những không có nguyên liệu, còn không trả nổi đủ tinh thạch, lão phu giúp thế nào đây? Ngươi nghĩ lão phu là ai chứ?

Vừa nói, lão vừa khoát tay:
- Ngươi đi đi, tìm được nguyên liệu, góp đủ tinh thạch, thì hẵng đến tìm lão phu, hoặc là ngươi có thể đi tìm luyện khí sư khác, bọn họ đòi thù lao thấp hơn lão phu.

- Đại sư…
Võ giả kia còn muốn nài nỉ, bị lão già trừng mắt, câu còn lại lập tức nuốt xuống, y chán nản lắc đầu vô vọng, xoay người rời đi.

Lúc qua cửa, y thở dài nặng nề, Dương Khai nhìn bí bảo trên tay y, ngẫm lại lời lão già kia nói, bất chợt hiểu ra đây là nơi nào.

Lúc này lão già ngồi bên trong cũng phát hiện ra Vân Huyên ở bên ngoài, hai mắt rực sáng, mỉm cười ngoắc tay:
- Vân cô nương đến rồi à, mau vào đi.

Vân Huyên khẽ mỉm cười, bước vào nói:
- Mã đại sư.

Lão già nọ cười tươi rói, không còn vẻ bực mình và kiêu căng như đối với võ giả khi nãy nữa, ngược lại còn cực kì thân mật, khiến Dương Khai phải chậc chậc kỳ quái, không biết Vân Huyên rốt cuộc có sức hấp dẫn gì, có thể làm thái độ của lão già này chuyển biến nhanh như vậy.

Cho dù nàng là người của Độc Ngạo Minh, e cũng không đến mức đó.

Hơn nữa, nét mặt lão già này lúc nhìn nàng cũng khá ôn tồn, hệt như trưởng bối với vãn bối, không hề có chút suồng sã.

- Con lại có bí bảo bị hư phải không?
Mã đại sư cười gượng lắc đầu, đưa tay ra:
- Đưa đây ta xem cho.

Vân Huyên thè lưỡi, trông rất đáng yêu, nàng phất tay một cái, một đạo hoa quang hiện ra, Dương Khai nhìn theo, đó là bí bảo hình trường mâu, hồ quang lấp lóe trên bí bảo, cấp bậc không hề thấp.

Song, trên trường mâu này lại có mấy vết nứt, thân mâu cũng loang lổ lấm chấm, như bị thứ gì ăn mòn.

- Trận chiến con gặp phải, có vẻ không đơn giản nhỉ.
Sắc mặt Mã đại sư trầm xuống, đăm chiêu nhìn Vân Huyên, thở dài nói:
- Ài, một cô nương thế này, liều mạng như vậy làm gì chứ?

Vân Huyên cười hì hì:
- Không cẩn thận nên thành ra thế này đây.

- Con đó, lão phu không biết phải nói sao với con nữa.

- Thì người đừng nói nữa!
Vân Huyên làm nũng, vừa nói, vừa lấy ra ít nguyên liệu và tinh thạch đưa cho Mã đại sư:
- Đây là nguyên liệu và tiền công.

- Tiền công thì không cần đâu.
Mã đại sư lắc đầu.

- Con cũng là đệ tử trong minh, làm sao có thể phá bỏ nguyên tắc của minh chứ?

- Ta nói không cần là không cần, lão phu có quyền làm vậy, sao nào, lẽ nào con xem thường ta?
Mã đại sư giả bộ tức giận, nghiêm mặt nói.

Vân Huyên thè lưỡi, bất đắc dĩ đành giữ lại tinh thạch.

- Ba ngày sau quay lại. Lần này lão phu phải tinh luyện đến cấp bậc không thể tổn hại cho con được!
Gương mặt Mã đại sư tràn đầy vẻ tự tin.

- Đa tạ Mã đại sư.
Vân Huyên vui sướng.

- Vị đại sư này có thể sửa chữa bí bảo?
Dương Khai vẫn luôn ở bên cạnh quan sát, cuối cùng cũng lên tiếng.

Y phục của Mã đại sư này chăm chút, trên ngực còn có vài biểu tượng đặc biệt, Dương Khai tuy không biết biểu tượng này nghĩa là gì, nhưng đoán đây chắc là biểu tượng của luyện khí sư.

Tương tự như biểu tượng trên ngực luyện đan sư.

Mã đại sư nghe thấy, nhìn qua Dương Khai, bật cười:
- Lão phu làm nghề này, đương nhiên là biết sửa, ngươi là đội viên mới đến của đội Vân Huyên à?

Dương Khai lắc đầu.

Vân Huyên cũng nói:
- Đại sư, đây là… ừm, bằng hữu, không phải là đội viên của con.

Mã đại sư mỉm cười:
- Bằng hữu này của con kiến thức hơi nông cạn, vào đến Bí Bảo Điện của minh mà còn không biết chỗ này làm cái gì nữa.

- Hắn từ nơi hẻo lánh đến đây chưa được lâu, nên không biết nhiều lắm.
Vân Huyên vừa nói vừa lén nhìn Dương Khai, giải thích với hắn:
- Đây là Bí Bảo Điện của Độc Ngạo Minh bọn ta, có rất nhiều luyện khí sư tài nghệ trấn thủ bên trong, Mã đại sư là lợi hại nhất, bất luận bí bảo bị làm sao đến tay ông, đều có thể tinh luyện sửa chữa.

Nói xong, nàng bất chợt nhớ ra:
- Hình như ngươi cũng có bí bảo cần sửa chữa?

Dương Khai gật đầu, lấy Cốt Thuẫn ra.

Cốt Thuẫn này sau khi đỡ cho Dương Khai rất nhiều đòn thương tổn ở Trung Đô, đã bị hỏng vài phần rồi, sau vụ nổ ở Phế Thổ, thì mức hỏng hóc càng nghiêm trọng.

Dương Khai vốn chỉ muốn tìm cơ hội sửa chữa nó, không ngờ Vân Huyên lại đưa mình đến đây, đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh, cũng đỡ cho hắn phải tự đi tìm.

Mã đại sư đưa tay lấy Cốt Thuẫn, khẽ sờ nhẹ, thả chân nguyên để cảm nhận cấu tạo bên trong của nó, bỗng nhiên lão mặt tối sầm, vô cùng thất vọng:
- Bí bảo này là do tên khốn nào luyện đây?

Dương Khai nhún vai:
- Không biết.

- Vô dụng, quá vô dụng. Nguyên liệu sử dụng trong bí bảo này tuy không quá quý giá, nhưng cũng không đến nỗi tạo ra bí bảo cấp thấp đến mức này!

Dương Khai cười gượng, Huyền cấp hạ phẩm, ở thế giới kia đã là cấp bậc khiến người ta đỏ mắt rồi, nhưng bị Mã đại sư đánh giá như thể không đáng một văn tiền.

- Thủ pháp cũng vô cùng vụng về, luyện khí sư luyện chế bí bảo này, đáng bị lôi ra giết.
Mã đại sư căm phẫn.

Vân Huyên nói nhỏ:
- Đại sư có yêu cầu rất nghiêm khắc đối với việc luyện khí.

Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu, hắn cũng nhìn ra, vị Mã đại sư này chắc bị bệnh đam mê thuật luyện khí, không chỉ nghiêm khắc với chính mình, mà với những luyện khí sư khác cũng vậy.

Mã đại sư lại ngẩng đầu nhìn Dương Khai, hồ nghi nói:
- Vân Huyên nói ngươi từ nơi hẻo lánh đến, quả nhiên là vậy. Chỉ có mấy nơi khỉ ho cò gáy, mới dùng thủ pháp lạc hậu này mà luyện bí bảo, thủ pháp này có từ mấy nghìn năm nào rồi, sớm đã bị loại bỏ rồi.

- Đại sư có thể sửa chữa bí bảo này không?
Dương Khai hỏi.

- Chỉ cần ngươi có nguyên liệu, thì ta có thể sửa được!
Mã đại sư cười tự tin:
- Ngươi có nguyên liệu gì?

- Ấy…
Dương Khai ngẫm nghĩ, hình như mình mấy hôm trước lấy được Băng Diệm Tinh Sa, liền lấy ra nói:
- Cái này được không?

- Linh cấp thượng phẩm Băng Diêm Tinh Sa?
Mã đại sư kích động, ánh mắt sáng quắc nhìn ngọn lửa màu băng đang chập chờn trên tay Dương Khai.

Từng hạt cát được mang ra, nhiệt độ trong sương phòng lập tức giảm xuống, cả Vân Huyên và Thủy Linh đều không khỏi rùng mình.

Nhận thấy sự bất thường ở hai nàng, Dương Khai vội vận chân nguyên bao trùm lấy Băng Diệm Tinh Sa, không cho hàn khí phát ra.

Mã đại sư nhìn chăm chú, âm thầm gật đầu, nghĩ bụng chân nguyên của tên tiểu tử này thật tinh thuần, thao tác dùng chân nguyên khống chế tương đối được, tuy kiến thức không sâu rộng, nhưng cũng có chút bản lĩnh.

- Băng Diệm Tinh Sa quả thực có thể dùng để chữa bí bảo của ngươi.
Mã đại sư dẹp bỏ vẻ kích động, điềm nhiên gật đầu, tuy Linh cấp thượng phẩm là nguyên liệu rất quý giá, nhưng lão thân là đệ nhất luyện khí sư của Bí Bảo Điện, nguyên liệu quý từng thấy qua nhiều không kể xiết, đương nhiên không đến mức thất thố.

- Nhưng làm vậy thì hơi uổng. Đây là nguyên liệu Linh cấp thượng phẩm, bí bảo của ngươi chỉ là Huyền cấp hạ phẩm, chênh lệch thì ngươi cũng có thể nhìn ra, lấy Băng Diệm Tinh Sa dùng cho tấm Cốt Thuẫn này thì…
Khóe miệng Mã đại sư khẽ giật:
- Lãng phí lắm.

- Sửa được Cốt Thuẫn là được rồi.
Dương Khai kiên quyết.

- Muốn làm vậy thật à?

- Vâng.
Dương Khai gật đầu.

Mã đại sư nhíu mày, cũng không khuyên nữa, dù sao bí bảo và nguyên liệu đều là của Dương Khai, hắn muốn dùng thế nào thì dùng như thế ấy. Lão khẽ thở một hơi:
- Được rồi, ngươi đã nói vậy, lão phu sẽ làm theo. Tuy nhiên, nếu muốn sửa chữa bí bảo này, chỉ có Băng Diệm Tinh Sa thì chưa đuwojc, còn cần một thứ nguyên liệu khác nữa.

- Nguyên liệu gì?

- Huyền Vụ Thiết hoặc Giả Không Thiền Ngọc, hai nguyên liệu này cái nào cũng được. Nếu dùng Huyền Vụ Thiết, ta có thể giúp ngươi tinh luyện Cố Thuẫn này thành bí bảo Huyền cấp trung phẩm này. Nếu ngươi dùng Giả Không Thiền Ngọc, ta có thể tinh luyện nó thành bí bảo Huyền cấp thượng phẩm, thậm chí là Linh cấp, còn phải xem bản lĩnh của ngươi thế nào đã.
Mã đại sư ngạo nghễ nói.

- Huyền Vụ Thiết, Không Thiền Ngọc?
Dương Khai ngạc nhiên.

- Một cái là nguyên liệu Huyền cấp, một cái là nguyên liệu Linh cấp.
Thủy Linh nhỏ giọng giải thích.

- Làm sao để tìm được hai thứ này?

- Cái này phải tự ngươi nghĩ cách thôi.
Mã đại sư hừ một tiếng, hình như gánh nặng tiền bạc của Dương Khai khiến lão không vui.
- Có điều, chỉ cần có đủ tinh thạch, trong Độc Ngạo Thành này cái gì cũng mua được, Huyền Vụ Thiết và Không Thiền Ngọc không phải hiếm có vô song, chắc có bán thôi.

- Vậy à, hai nguyên liệu này khoảng bao nhiêu tinh thạch thì mua được?
Dương Khai hỏi Thủy Linh.

Thủy Linh nhếch miệng cười:
- Ngươi bán thân đi thì chắc là mua được.
Advertisement
';
Advertisement