Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Giữa bóng đêm vô tận, Dương Khai từ từ tỉnh dậy.

Cảnh tượng trước đó vụt thoáng qua trong đầu, Dương Khai liền biến sắc, lén thả thần thức thăm dò bốn phía, hòng tìm hiểu nơi mình đang ở hiện tại.

Song, thần thức chỉ vươn ra được hơn mười mấy trượng, liền bị một sức mạnh vô hình ngăn lại.

Nơi này hình như có một lớp kết giới vây chặt lấy hắn.

Bất đắc dĩ thu hồi thần thức về, chậm rãi mở to mắt, ánh sáng màu da cam rọi vào mắt hắn, hắn phát hiện hình như mình đang bị nhốt trong một thạch thất, tứ bề toàn là tường đá lạnh băng, trên trần có một hòn đá lớn bằng quả trứng ngỗng, tản mác ánh sáng nhẹ dịu, giúp tầm nhìn không bị hạn chế quá mức.

Khoanh chân ngồi xuống, vận công điều khí, Dương Khai nhận ra mình không hề bị thương, không chỉ vậy, chân nguyên cũng chẳng có dấu hiệu bị phong bế, liền thấy nhẹ lòng.

Hắn biết rõ mình đã bị Bối Quan Nhân bắt, nhưng vị cao thủ Thánh cấp như điên như dở trong truyền thuyết đó không hề gây hại tới hắn, điều này càng khiến Dương Khai thêm khó hiểu.

Nhiều người đến vậy, tại sao Bối Quan Nhân chỉ bắt mỗi mình hắn? Với lại từ đầu đến cuối, Dương Khai chỉ lén sử dụng sức mạnh thần thức một lần trước mắt bao nhiêu người thôi.

Chau mày ngẫm nghĩ, Dương Khai chợt có một suy đoán, chỉ là, hắn không biết suy đoán này có chính xác hay không.

Hắn cứ ngồi yên ở đấy, vừa điều khí, vừa lẳng lặng chờ đợi.

Hắn biết, Bối Quan Nhân không giam cầm, cũng không làm khó hắn, mà chỉ bắt hắn lại, nhất định là có ý đồ nào đó. Hơn nữa, chắc chắn y sẽ còn xuất hiện. Trước khi chưa rõ có chuyện gì đang diễn ra, Dương Khai sẽ không hành động khinh suất, mà chọn cách chờ đợi.

Thời gian chậm rãi trôi qua, rất lâu sau, từng âm thanh ken két vọng lại từ xa.

Dương Khai mở to mắt ra, ánh mắt sáng quắc.

- Hình như Quan Nô tiền bối lại đưa một người tới nữa, nghe nói tên này trẻ lắm, chẳng biết có bản lĩnh gì không đây.

- Mặc kệ hắn, dù gì thì ta cũng không ôm ấp hy vọng gì lớn. Nếu hắn không có bản lĩnh, thì qua mười năm, sẽ phải chết ở đây, cũng chẳng liên quan đến chúng ta.

- Ừ, có điều Lệ đại nhân hình như rất muốn hoàn thành tâm nguyện của tổ tiên. So ra thì Chử đại nhân lại rộng lượng hơn. Thật ra ở lại đây cũng đâu có gì là không tốt.

- Suỵt, đừng có lắm lời, tai vách mạch rừng, để ai nghe được là ngươi chết chắc.

Giọng của hai gã nam nhân truyền rõ mồn một vào tai Dương Khai, khiến sắc mặt hắn càng thêm phần cổ quái.

Hắn còn tưởng người đang đến là Bối Quan Nhân, nhưng giờ xem ra, không hề như mình nghĩ.

Không lâu sau đó, thạch thất kín bưng này chợt vang lên tiếng kèn kẹt, một cánh cửa đá bên cạnh được mở ra, hai gã đàn ông, một cao một thấp đứng ngay cửa, chú mục vào Dương Khai với thần sắc nham hiểm, lạnh băng.

Nhận thấy được khí tức của chúng, Dương Khai liền nhướn mày.

Hắn phát hiện, khí tức ở hai người này rất khác với những người hắn từng gặp, khí của chúng có phần u ám và tà ác.

Cụ thể thì hơi giống khí của Địa Ma, cũng khá giống khí tức của hắn sau khi nhập ma. Có điều, bất kể là so với Địa Ma hay là với hắn, khí của chúng vẫn thưa thớt hơn nhiều.

Ma khí?

Dương Khai kinh ngạc.

Nhìn lại tướng mạo của chúng, hình như cũng hơi khác với người thường, mũi khoằm, mắt lươn, vừa nhìn là biết hạng gian xảo thâm độc, trên người chúng, còn có lác đác mấy đường hoa văn màu sắc rực rỡ.

Thấy mấy đường hoa văn này, sắc mặt Dương Khai lại càng thêm quái đản.

Vì nếu hắn mà thi triển nhập ma, thì toàn thân cùng mình, ngoài mặt ra, cũng sẽ phủ đầy những đường hoa văn như vậy. Dương Khai biết rất rõ, những hoa văn này ẩn chứa năng lượng vô cùng lớn.

Đăm chiêu suy nghĩ, trên mặt không để lộ chút biểu cảm, Dương Khai chỉ im lặng nhìn hai tên đó.

- Tỉnh rồi hả?

Tên cao hơn khẽ cười một tiếng.

- Tỉnh rồi thì đứng dậy, theo bọn ta ra ngoài, đại nhân muốn gặp ngươi!

Dương Khai nhíu mày, không nói gì cả.

Hai gã này, tu vi đại để chỉ vào khoảng Thần Du Cảnh tứ tầng, ngũ tầng. Với trạng thái hiện tại của Dương Khai, muốn giết chết chúng, không phải phí sức gì hết, ra tay bừa cũng lấy mạng chúng được. Nhưng trước khi chưa làm rõ chuyện hiện tại, Dương Khai không định động thủ.

Hai tên này phân công cũng rất rõ ràng, một trước một sau, kẹp Dương Khai ở giữa, thi thoảng còn liếc nhìn hắn, có vẻ rất cảnh giác.

Theo chúng ra ngoài, Dương Khai âm thầm quan sát xung quanh.

Ra khỏi thạch thất là đến một thông đạo dài, dọc đường đi lên trên, có rất nhiều bậc thang, hình như hắn bị nhốt ở dưới lòng đất.

Đi mãi một hồi lâu mới qua hết mấy bậc thang đó, đặt chân lên mặt đất rắn chắc.

Ánh sáng hắt đến, Dương Khai nheo mắt lại, ngẩng đầu lên nhìn, hắn không khỏi sững sờ vì phát hiện, cảnh tượng vừa lọt vào tầm mắt rất quen thuộc.

Đêm ngày bất phân, nhật nguyệt vô quang, thiên địa hỗn độn...

Dương Khai bất giác dừng chân lại.

Trong đời mình, hắn đã từng hai lần đặt chân đến một nơi như thế này.

Một lần là ở Truyền Thừa Động Thiên gần Lăng Tiêu Các, lần thứ hai là khi hắn theo Lăng Thái Hư vào kỳ địa ở U Minh Sơn để khổ luyện.

Lần nào cũng như lần nào, không gian xung quanh đều rất giống với lần trước.

Thành thử lần này, Dương Khai cứ tưởng mình đã trở về Truyền Thừa Động Thiên hoặc kỳ địa ở U Minh Sơn, nên hơi thất thần.

- Dừng lại làm gì? Đi mau!

Gã sau lưng quát lên, có vẻ bực bội.

Dương Khai nhíu mày, bình tĩnh lại, nhìn quanh quất xung quanh, hắn phát hiện gần đó, có rất nhiều người đang nhìn hắn đầy hiếu kỳ, chỉ chỉ trỏ trỏ vào hắn, thì thầm to nhỏ.

Mấy người này, bất kể là nam hay nữ, thì nước da để trần bên ngoài không ít thì nhiều cũng có những đường hoa văn với màu sắc khác nhau.

Mấy người này rốt cuộc là ai?

Dương Khai thầm đặt nghi vấn.

Hắn cũng chẳng nổi giận, nghe tên kia quát lên, Dương Khai lại sải bước đi tiếp, song lại quan sát đám đông xung quanh một cách tò mò hơn.

Rất nhanh, hắn được hai gã kia giải tới một tòa đại điện rộng lớn. Bên ngoài đại điện, Dương Khai đã nhạy bén nhận ra, lối kiến trúc ở đây hơi khác với những nơi mà hắn từng đặt chân tới, có vẻ hơi lung tung, bừa bãi.

Trong đại điện, cũng có những cây trụ to lớn, bề mặt được khắc rất nhiều hoa văn kinh khủng.

Ở vị trí chính giữa, có một mỹ phụ vận y phục triều đình, phong tư trác tuyệt, dáng vẻ đoan chính. Hơi thở của bà rất dài, trong cơ thể mềm mỏng ấy ẩn chứa một nguồn sức mạnh khiến Dương Khai khiếp đảm. Dưới trướng bà, có rất nhiều người đứng làm hai hàng, đang im lặng chờ đợi điều gì đó.

Đến khi thấy Dương Khai bước vào, tất cả bọn họ đều bất giác sáng rực hai mắt, mỹ phụ nọ thì lại lấp lóa tia hy vọng trong đôi mắt.

Dương Khai lặng lẽ lắc đầu khó hiểu. Ở đây, hắn không thấy Bối Quan Nhân đâu, hoàn toàn khác với dự tính của hắn.

Hắn những tưởng vị đại nhân mà hai tên áp giải mình nhắc đến chính là Bối Quan Nhân, nhưng nào nhờ lại là một mỹ phụ chín chắn, đoan trang thế này.

Hơn nữa, Dương Khai không hề nhìn thấy bất kỳ hoa văn nào trên cơ thể những người đang có mặt trong đại điện.

Bên cạnh mỹ phụ nọ, có một thiếu nữ thanh tú, nàng mặc chiếc váy dài màu vàng nhạt, dung mạo thanh lệ động lòng người. Khi thấy Dương Khai đến, đôi mắt sâu thẳm như ngọc bích của nàng nhìn chằm chằm vào hắn, nói với mỹ phụ bên cạnh:

- Đại nhân, đó chính là người Quan Nô tiền bối bắt về lần này.

Mỹ phụ nhẹ nhàng gật đầu, khẽ hé môi:

- Lại phải làm phiền tiền bối chịu khổ rồi. Lần này Quan Nô tiền bối không bị thương chứ.

Giọng nói của bà dịu dàng, êm tai không thể nào chê nổi như cách ăn vận đoan trang của bà, hình như đây là một người rất điềm tĩnh.

Thiếu nữ nọ lắc đầu:

- Chỉ bị vài vết thương ngoài da thôi ạ. Bọn con người đó thật sự quá đáng ghét, Quan Nô tiền bối không tiện ra tay, chúng cứ tấn công dữ dội. Nếu không thì với công lực của bọn chúng, Quan Nô tiền bối phất tay là có thể tiêu diệt hết bọn chúng rồi!

- Ài, chúng ta đã liên lụy đến Quan Nô tiền bối rồi.

Mỹ phụ thở dài.

Những người dưới trướng bà cũng lắc đầu không ngừng, thần sắc đau khổ.

Mỹ phụ dẹp bỏ vẻ rầu rĩ, nhìn vào Dương Khai, hỏi:

- Con người, ngươi tên là gì?

Dương Khai nhíu mày, dù hắn không hiểu lắm rốt cuộc mình gặp chuyện gì, nhưng bằng việc quan sát suốt dọc đường đi và đôi ba lời vừa rồi của mấy người này, Dương Khai đã nhanh chóng ý thức được những người trước mặt mình là ai. Hắn nheo mắt lại, ngập ngừng rồi hỏi:

- Ma tộc?

Chỉ có Ma tộc và Yêu tộc mới gọi hắn bằng hai chữ “con người”! Hơn nữa, trong nội thể những người này chứa toàn ma khí, đó là thứ năng lượng không hề giống với chân nguyên.

Một nét ngạc nhiên thoáng qua gương mặt xinh đẹp của mỹ phụ, hình như bà không ngờ người được đem về lần này lại nhìn thấu thân phận của mình nhanh như thế, hơn nữa còn không có chút hoảng hốt lo sợ.

Trước đây Quan Nô tiền bối cũng từng đem về một số người, có điều đa số đều quỳ xuống van nài, khóc lóc ỉ ôi, cũng có người ra sức phản kháng, chứ chưa có ai bình tĩnh như tên thiếu niên này cả.

- Quả nhiên các ngươi là Ma tộc!

Dương Khai nhìn sắc mặt họ, càng thêm tin chắc vào phán đoán của mình.

- Chẳng lẽ nơi này là Ma Cương? Các ngươi bắt ta đến đây là có mưu đồ gì?

- Hỗn xược!

Thiếu nữ thanh tú nọ không kìm được quát lên, nhìn Dương Khai đầy hung tợn:

- Hãy trả lời câu hỏi của đại nhân cho phải phép, không cần hỏi những chuyện vô vị. Nếu còn dám nhiều lời, ta sẽ cắt lưỡi ngươi!

Dương Khai cười ha hả.

- Ngươi cười cái gì!

Thiếu nữ nọ càng thêm tức tối, nghiến răng bảo Dương Khai:

- Ngươi tưởng ta đang dọa ngươi à?

- Ừ,

Dương Khai khẽ gật đầu.

- Ngươi...

- Được rồi.

Mỹ phụ cắt ngang màn càn quấy của thiếu nữ này, dịu dàng nhìn Dương Khai, bật cười đầy hứng thú:

- Ngươi không sợ chút nào sao?

Dương Khai nhún vai.

- Tại sao ngươi lại nghĩ Hoàn Nhi đang dọa ngươi?

- Rõ rành rành ra đấy còn gì.

Dương Khai bĩu môi.

- Vì các ngươi bắt ta về đây, không những không làm hại ta, cũng chẳng phong ấn chân nguyên và thần thức của ta, mà lúc ta đến đây, rất nhiều người trong các ngươi để lộ vẻ mặt mong đợi. Ta không biết các ngươi đang mong đợi điều gì, nhưng có thể khẳng định là muốn cầu cạnh ta. Nếu đã muốn cầu cạnh, thì lẽ dĩ nhiên sẽ không làm hại ta rồi.

Trong đại điện, không ít người tối sầm sắc mặt ngay tức khắc.

Hoàn Nhi cũng không kìm được há hốc miệng, ngơ ngác nhìn Dương Khai.

Mỹ phụ chậm rãi đứng dậy, nở nụ cười mỉm:

- Ai cũng bảo loài người tinh khôn, xảo quyệt. Quả nhiên danh bất hư truyền.

Chẳng biết câu này là chế nhạo hay mỉa mai, Dương Khai nghe xong, cũng chẳng thoải mái nổi.
Advertisement
';
Advertisement