Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Nếu Dương Khai không nhầm thì lúc mỹ phụ đó nhìn hắn, thần sắc rất đỗi cung kính.

Hắn không khỏi lấy làm lạ.

- Rốt cuộc ngươi là người hay ma? Đồng tử Chử Kiến run rẩy dữ dội, mặt tái mét, hỏi căm phẫn.

- Ai mà biết được. Dương Khai khẽ hít một hơi, cười nửa miệng nhìn y.

- Tại sao ngươi biết Ma Thần Biến? Ma Thần Biến của ngươi từ đâu ra mà có? Tại sao ma khí của ngươi còn thuần chủng, khủng khiếp hơn của ta? Chử Kiến tức tối chất vấn, bất luận ra sao cũng phải làm cho rõ sự việc.

- Không trả lời được. Dương Khai nhún vai, lững thững đi về phía y, cười khẩy: - Nói ra thì, chúng ta cũng chẳng thù oán gì, nhưng ngươi làm khó ta thế này, thậm chí còn muốn giết ta, thì buộc phải trả giá chút đỉnh rồi.

- Ngươi dám! Chử Kiến trừng mắt gầm lên.

Giương mắt nhìn tên loài người trước mặt mình, cảm nhận được sát tâm rõ rệt ở hắn, Chử Kiến biết hắn định làm gì mình.

Xương cốt toàn thân kêu răng rắc, Ma Vân trên mặt lúc ẩn lúc hiện, nhưng dù cho Chử Kiến có cố gắng đến đâu, cũng không gắng gượng nổi chút sức lực.

Hình như dưới ảnh hưởng của tên loài người này, sức mạnh của y đã bị phong ấn trong cơ thể, không nằm trong sự điều khiển của y.

Phát hiện này khiến Chử Kiến vừa kinh hãi, vừa phẫn nộ, y hung tợn nhìn Dương Khai, trầm giọng hỏi: - Tên loài người đê tiện, ngươi đã giở trò gì, tại sao ta không còn chút sức lực nào?

- Quả nhiên là ngươi không vận sức được, ta cứ tưởng là ảo giác chứ, hóa ra là thật. Dương Khai khẽ gật đầu, thần sắc đại định.

Sở dĩ hắn từ từ tiến lại gần Chử Kiến, chính là để tạo áp lực cho y, thử phản ứng của y, xem xem cảm giác của hắn có đúng hay không.

Giờ xem ra, tất cả đều là thật, hắn không cần phải sợ chúng nữa.

- Giết hắn cho ta! Ngữ khí Chử Kiến lạnh tanh, gào lên ra lệnh cho đám thuộc hạ. Y đã nhận ra, nếu không giết tên loài người này ngay tại đây, thì rất có thể hắn sẽ là khắc tinh vĩnh viễn của y.

Đến giờ Chử Kiến vẫn chưa hiểu tên loài người này đã dùng thủ đoạn gì để kìm hãm sức mạnh của y.

- Đại nhân, bọn thuộc hạ cũng... Điều khiến Chử Kiến tuyệt vọng là lũ thuộc hạ của y từ Thần Du Cảnh đỉnh phong đến cường nhân Siêu Phàm Cảnh đều đứng bất động một chỗ như cọc gỗ, chỉ biết trơ mắt ra nhìn Dương Khai cao ngạo làm càn.

- Không ai cứu được ngươi đâu!

Dương Khai quát ngang, tốc độ tăng lên gấp nhiều lần, chốc lát sau đã đứng trước mặt Chử Kiến, hắn khinh bạc nói với biểu cảm hung bạo: - Hôm nay ngươi chết chắc rồi.

Dứt lời, hắn cũng không yên tay, ma khí tà sát nồng nặc cực điểm ào ra từ sau lưng. Đi cùng một tiếng rồng gầm cao vút, một con giao long khổng lồ đen kịt từ từ xuất hiện, xoay vần phía trên Dương Khai. Nó mở to cặp mắt như cái chiêng đồng nhìn vào Chử Kiến.

- Ngươi không giết nổi ta đâu, ta là Nhập Thánh Cảnh, cơ thể ta còn cứng cáp hơn bàn thạch gấp nghìn vạn lần, chỉ dựa vào ngươi...

Vù...

Một luồng năng lượng tối đen ập về phía Chử Kiến như con linh xà đang lao đến, rất nhẹ nhàng, một lỗ thủng hình thành trên vai y.

Tiếng Chử Kiến tắt lịm, cảm nhận được cơn đau buốt trên vai, y giương cặp mắt rúng động nhìn vào Dương Khai, môi run rẩy.

Vù vù vù...

Hết luồng năng lượng này đến luồng năng lượng khác đánh vào vai Chử Kiến. Rất nhanh, cơ thể to lớn của y đã loang lổ thê thảm, máu chảy ròng ròng nhuộm y thành một màu đỏ tươi.

Nhưng thể chất dũng mãnh của tộc Cổ Ma giúp Chử Kiến vẫn đứng vững, cho dù thương thế có nghiêm trọng đến mức đó.

- Nhập Thánh Cảnh! Dương Khai nhếch miệng lên, nhìn Chử Kiến đầy mỉa mai. - Nói ra thì, ta vẫn chưa nuốt thần thức của cường nhân Nhập Thánh Cảnh bao giờ, không biết có vị gì. Ngươi may mắn được là người đầu tiên, ta sẽ cố gắng lợi dụng các cảm ngộ và ý cảnh của ngươi.

- Ngươi muốn làm gì? Chử Kiến biến sắc. Công lực mạnh đến cỡ như y, dù thân xác có bị điêu tàn, thì thần hồn cũng có thể thoát xác, tìm một nơi khác nương náu, giống như Địa Ma ngày xưa từng có âm mưu đoạt xác Dương Khai, Chử Kiến cũng có ý định đó.

Và tộc nhân xung quanh chính là mục tiêu của y, chỉ cần lặng lẽ náu vào thân xác của một tộc nhân, chưa chắc đã hết cơ hội ngóc đầu trở dậy. Chỉ cần làm rõ bí mật của Dương Khai, không để hắn khắc chế nữa, muốn giết một tiểu tử loài người Thần Du Cảnh bát tầng như hắn, thực quá dễ dàng.

Nhưng qua câu nói này của Dương Khai, y lập tức ý thức được có gì đó không đúng.

Hình như hắn có ý không bỏ qua cả thần thức của y!

Lúc này đây, Chử Kiến đã cảm thấy tuyệt vọng rồi.

- Lát nữa ngươi sẽ biết. Dương Khai nhếch miệng cười. Con giao long đen kịt vần vũ phía trên hắn gầm rú, mở to cái mồm khát máu, nuốt chửng Chử Kiến vào bụng.

Có thể thấy rõ ràng là Chử Kiến đang giãy giụa phản kháng trong bụng con giao long, nhưng sức lực bị kìm hãm, y làm cách nào cũng không thể thoát nổi.

Dần dần, Chử Kiến đã hết động tĩnh, giao long tan biết, một xác chết máu thịt nhầy nhụa rơi từ trên không xuống.

- Đại nhân! Bọn thuộc hạ của Chử Kiến la lên thất thanh, kinh hãi nhìn cảnh tượng này.

Cường nhân Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh, mà bị giết chết một cách vô tình như vậy, đến sức lực phản kháng còn không có.

Sự kỳ quái và lợi hại của Dương Khai khiến chúng rùng mình tê tái.

Một nguồn lực thần thức khổng lồ lặng lẽ tuôn ra khỏi xác chết đó, chính là thần hồn của Chử Kiến. Y định thừa lúc Dương Khai đang đắc ý, lén trốn vào thân xác của một thuộc hạ.

Nhưng thần hồn của y vừa mới rời thức hải, đã phát giác ra một lực hút mạnh vô cùng truyền đến từ gần đó. Lực hút này lôi kéo thần hồn y, y có giãy dụa đến đâu cũng không thoát được, hệt như lúc nãy khi y chẳng thể nào phản kháng.

m ỉ đâu đó, không ít người như đã nghe thấy tiếng kêu gào của Chử Kiến.

Dương Khai cảm giác được trong thức hải, đã có thêm một nguồn lực thần thức vô cùng mạnh.

Trong thức hải đó, linh thể thần hồn của Chử Kiến hiện hình, cảnh giác nhìn xung quanh.

Một biển lửa, thức hải của tên loài người này ẩn chứa năng lượng của lửa quá nồng, nó thiêu đốt thức hải của Chử Kiến, khiến y thống khổ tột cùng.

Ở giữa biển lửa đó, có một hòn đào ngũ sắc đẹp nguy nga tráng lệ.

Trên bầu trời, có một con mắt đang nhắm nghiền.

Ngay khi nhìn thấy con mắt này, Chử Kiến chợt có cảm giác sợ hãi và thần phục theo bản năng. Không đợi y bình tĩnh lại, con mắt đó từ từ mở ra.

Đồng tử nó hẹp dài, có màu vàng, tràn đầy sự uy nghiêm vô tận.

Một tia kim quang bắn xuống từ con mắt đó, đánh vào linh thể thần hồn của Chử Kiến.

Cơn đau đớn khó bề tưởng tượng dội đến, thần hồn bị thanh tẩy, Chử Kiến la hét không ngừng. Một vài ghi chép từng đọc được cách đây rất lâu chợt thoáng qua ý thức, Chử Kiến mở bừng hai mắt, nhìn con mắt giữa bầu trời, kinh hãi nói: - Diệt Thế Ma Nhãn?

Hóa ra là vậy!

Giờ thì hắn đã hiểu, tại sao tên loài người đó lại biết thi triển Ma Thần Biến, hơn nữa, bất kỳ một tộc nhân nào cũng không thể vận nổi sức mạnh trước mặt hắn, cứ như thể hắn là khắc tinh của tộc Cổ Ma.

Thì ra hắn có Diệt Thế Ma Nhãn!

Sự uy nghiêm của Đại Ma Thần... không được phép xâm phạm.

Trước khi ý thức hoàn toàn tiêu tan, Chử Kiến đã nhìn rõ tất cả, cũng đã hiểu ra mọi việc, nhưng đã quá muộn rồi.

Bên ngoài, đám tộc nhân Cổ Ma giơ mắt ếch ra nhìn Dương Khai giết chết Chử Kiến, không kìm được run như cầy sấy.

Chúng quả thật rất hiếu chiến, hung hãn không sợ chết, nhưng bỗng khi không, một vị thống lĩnh Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh lại chết tức tưởi. Nỗi sợ không tên khiến chúng bàng hoàng lo lắng, nhìn lại Dương Khai, ánh mắt chúng cũng thay đổi, đong đầy sợ sệt và kinh hãi.

Dương Khai đứng nguyên một chỗ, cảm thụ tình hình trong thức hải, đợi ý thức của Chử Kiến được thanh tẩy hoàn toàn, hắn mới gật đầu hài lòng, u ám nhìn xung quanh.

Ánh mắt hắn như kẻ đồ tể nhằm vào bầy cừu non. Tất cả những tộc nhân Cổ Ma bị hắn nhìn trúng, đều không tự chủ tránh ánh mắt đi, không dám nhìn trực diện.

Hắn đang nghĩ xem có nên xử lý hết lũ thuộc hạ này của Chử Kiến không.

Thật sự thì hắn chẳng lo chúng sẽ báo thù. Tuy bọn chúng luôn theo đuôi Chử Kiến, đối đầu với Lệ Dung, nhưng trong thế giới của tộc Cổ Ma, kẻ mạnh luôn được tôn sùng, võ giả trong tộc cũng có quyền tự do đổi chủ.

Nếu Lệ Dung đủ bản lĩnh, biết đâu sẽ thu phục được bọn chúng, bắt chúng phải ngoan ngoãn nghe lời.

Hơn nữa, sau khi mục sở thị hết mọi việc hôm nay, e là chúng cũng chẳng dám gây hấn với Dương Khai nữa.

Bởi vậy, có giết chúng hay không, chúng cũng sẽ không tìm hắn báo thù, điểm này thì Dương Khai có thể khẳng định, bởi một năm qua, hắn đã tìm hiểu được không ít tập tính và đặc điểm của tộc Cổ Ma từ Hoàn Nhi.

Đi hỏi ý Lệ Dung thì vẫn hơn.

Dương Khai ngẫm nghĩ một lát, rồi bỏ lại mấy tên này, xoay người đi về phía Lệ Dung, bước chân trầm ổn.

- Hắn đến rồi! Hoa Mặc hoảng sợ nói. Dương Khai càng đến gần, lão càng thấy thứ sức mạnh áp chế lão càng mạnh. Vừa rồi ít nhiều gì lão còn vận được chút sức lực, nhưng khi Dương Khai đến gần khoảng năm mươi trượng, Hoa Mặc phát hiện mình bước đi rất khó khăn, đến động đậy ngón tay thôi cũng cực nhọc vô cùng.

- Để ta nói chuyện với hắn, ngươi không cần lên tiếng. Lệ Dung liền căn dặn, rồi quay lại nói với đám tộc nhân mình dẫn đến: - Không được biểu lộ chút địch ý gì với hắn đấy!

Hiện giờ bà cũng không biết Dương Khai muốn làm gì, nên không dám chọc giận hắn.

Đám tộc nhân này đều gật đầu, thần sắc ngưng trọng.

- Lệ đại nhân! Điều khiến Lệ Dung thở phào là Dương Khai đứng lại chỗ cách bà ba trượng, còn chào một tiếng khá thân mật.

- Không cần gọi là đại nhân nữa, gọi ta là Lệ Dung được rồi. Lệ Dung mỉm cười, chú tâm vào phản ứng của Dương Khai.

Dương Khai ngẩn ra một chút, rồi gật đầu: - Ta không cẩn thận giết chết một cao thủ Nhập Thánh Cảnh của tộc bà rồi, làm sao đây?

- Hắn chết chẳng có gì đáng tiếc! Lệ Dung đáp ngay lại.

Dương Khai thoáng lộ vẻ hài lòng. Hắn có thể cảm giác được, câu nói này của Lệ Dung không phải để đáp lại mỗi câu hỏi của hắn, mà bà thật lòng nghĩ vậy, hắn mỉm cười: - Nói thế, bà không định trách tội ta à?

- Sao ta phải trách tội ngươi?

Dương Khai cười ha hả, hai mắt nheo lại:

- Nói thế nào thì giữa bà với Chử Kiến cũng là nội chiến, còn ta là người ngoài. Giờ Chử Kiến chết dưới tay ta, khó chắc được là không có tộc nhân nào không muốn báo thù cho hắn. Con người ta trước giờ, nếu kết thù kết oán với ai, thì toàn thích nhổ cỏ tận gốc.

Lệ Dung khẽ biến sắc, trầm giọng nói: - Ta có thể bảo đảm, không ai dám làm khó ngươi vì chuyện này đâu.

Hiển nhiên, câu nói đó của Dương Khai cũng đã khiến cả bà phải ngờ vực.

- Hả? Dương Khai nhướn mày lên.

- Trước hôm nay, với tộc ta, ngươi vẫn là một người ngoài. Nhưng từ nay về sau, ngươi không còn là người ngoài nữa.
Advertisement
';
Advertisement