Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

.

Bên cạnh Tuyết Sơn là Cự Thạch Thành.

Đây là thành trì duy nhất trong vòng mấy ngàn dặm, võ giả qua lại đông nghịt, đủ loại giao dịch, buôn bán kinh doanh cũng cực kỳ sôi động.

Vì phụ cận Tuyết Sơn không phải chỉ có tông môn Lôi Phong Thần Giáo, còn có vài thế lực khác cũng sống ở đây, mà Cự Thạch Thành lại là trạm trung chuyển của những thế lực này, đương nhiên là đầu mối then chốt của việc trao đổi vật tư nguyên liệu giữa võ giả các thế lực.

Võ giả tu luyện không phải cứ bế môn tạo xa, thường sẽ mượn dùng ngoại vật.

Đan dược, bí bảo đều là ngoại vật. Những thứ này cũng đều là trợ lực không thể thiếu trong chiến đấu của võ giả, đổi những thứ mình không cần thành những thứ cần thiết, giao dịch cứ như vậy mà xuất hiện.

Sau khi chia tay Cơ Mộng và Chúc Ánh Nguyệt, Dương Khai đi bốn ngày mới tới Cự Thạch Thành.

Nhìn thấy đám người chen vai kia, Dương Khai nở nụ cười vui mừng. Trong thời gian này, hắn cô đơn muốn chết.

Hắn cũng không phải là muốn tìm người để nói chuyện, chỉ là trong Tuyết Sơn mênh mông kia, vạn dặm không bóng người, thế giới không chút sinh cơ khiến hắn cảm thấy hơi áp lực.

Ngoài cổng thành có vài võ giả mặc phục trang hộ vệ, đang kiểm tra hành nhân qua lại. Lúc đến lượt Dương Khai, Dương Khai học theo thủ đoạn của những người vào trước, lén nhét một khối tinh thạch cho hộ vệ.

Tên hộ vệ kia thu lấy tinh thạch không để lộ dấu vết gì, liếc mắt nhìn Dương Khai rồi tránh ra một bên.

- Đa tạ! Dương Khai cười ha ha, bước vào Cự Thạch Thành.

Bên trong Cự Thạch Thành không chỉ có võ giả của những thế lực phụ cận, mà võ giả thường lui tới nơi này đến từ ngũ hồ tứ hải. Vì nơi đây sát Tuyết Sơn, nên sản sinh ra một vài linh thảo linh dược chỉ có thể sinh trưởng trong điều kiện cực hàn, rất nhiều võ giả đều có nhu cầu với những thứ này.

Cự Thạch Thành ai đến cũng được, tuy nhiên nếu không muốn bị kiểm tra thì nhất định phải giao tinh thạch. Đây cũng được coi là con đường phát tài của Cự Thạch Thành.

Mà trong thành, cửa hàng san sát càng là cây hái ra tiền của Cự Thạch Thành.

Những chủ nhân của những cửa hàng ở Cự Thạch Thành, đa số đều là đệ tử của những thế lực phụ cận, người ngoài không thể chen chân vào kinh doanh ở đây.

Dương Khai rảo bước nhanh, nghỉ chân liên tục ở những cửa hàng này, mua những dược liệu mà mình cần.

Tuy trước khi rời khỏi Tiểu Huyền Giới đã để gần hết tinh thạch của mình lại Cổ Ma nhất tộc, nhưng hắn vẫn còn lại một ít. Đối với một người mà nói thì số lượng tinh thạch này vẫn được coi là rất giàu có.

Dương Khai cũng đang tập trung thu thập vật liệu cần thiết để luyện chế đan dược Thánh cấp.

Trước khi đi, Lệ Dung đã nói hết những thông tin này với hắn, nhưng điều khiến Dương Khai không ngờ tới đó là nó lại là Thánh cấp thượng phẩm đan.

Mình bây giờ miễn cưỡng có thể luyện chế được Linh cấp thượng phẩm đan, cách Thánh cấp thượng phẩm đan còn một khoảng cách không nhỏ.

Trên đường đi, quét sạch mấy chục cửa hàng, Dương Khai thu hoạch khá phong phú, đủ loại dược liệu chất thành đống trong không gian Hắc Thư.

Vào một cửa hàng có quy mô tương đối lớn, Dương Khai tiêu phí một lượng lớn tinh thạch, đổi được rất nhiều nguyên liệu mình cần.

- Tiểu ca hình như rất lạ mặt, mua nhiều nguyên liệu như vậy là tự luyện đan? Chủ tiệm có tu vi Thần Du bát tầng hứng thú quan sát Dương Khai, mái tóc hoa râm, nhìn có vẻ hòa nhã, điềm đạm, vuốt râu hỏi.

- Chưởng quầy là người làm ăn buôn bán hay là người thăm dò tin tức? Dương Khai liếc nhìn lão, vẻ mặt tươi cười hỏi lại.

Đối phương đột nhiên nói như vậy, khiến Dương Khai không khỏi có phần cảnh giác. Nhưng trong Cự Thạch Thành này, trị an cũng tạm, sẽ không vô duyên vô cớ xảy ra chiến đấu gì. Võ giả so tài với nhau cũng ra ngoài thành tranh chấp.

Cho nên, hắn cũng không lo sợ.

- Thuận miệng hỏi vậy thôi. Nếu tiểu ca không muốn trả lời thì thôi.

Chủ tiệm ngạc nhiên, cơ hồ cảm thấy sự cảnh giác của Dương Khai, không muốn hắn hiểu nhầm, - Nhưng nếu tiểu ca luyện đan, mua dược liệu có thể giảm giá đó.

- Giảm giá? Tại sao có thể giảm giá? Dương Khai nghe vậy thấy kỳ lạ nên hỏi.

Hắn chưa từng nghe nói có cửa hàng nào sẽ giảm giá cho luyện đan sư cả.

Chủ tiệm không trả lời, bên cạnh có một võ giả đang mua dược liệu cười: - Vì đây là cửa hàng do luyện đan sư mở. Chỉ cần là luyện đan sư đều có thể hưởng ưu đãi mọi mặt. Ngươi không biết sao?

Vừa nói vừa đi qua, đưa nhưng dược liệu chọn được cho chủ tiệm, lại đưa một miếng ngọc bài qua.

Dương Khai nhìn kỹ, trên miếng ngọc bài đó có khắc một chữ đan

Chủ tiệm nhìn dược liệu, nhẩm tính giá tiền, lại cầm lấy ngọc bài, rót nguyên khí vào trong, ngọc bài bỗng lấp lóe quang mang, chủ tiệm khẽ gật đầu: - Luyện đan sư Linh cấp hạ phẩm dựa theo quy định của hiệp hội, có thể giảm cho ngươi hai phần.

Người đó vội dâng tinh thạch, chủ tiệm nhận lấy, hai bên thanh toán xong.

Sau khi mua dược liệu, người đó rời đi không quay đầu lại.

Dương Khai nhìn ngây ngốc.

- Hiệp hội đan sư là một thế lực do chính luyện đan sư trong thiên hạ xây dựng nên, chỉ có luyện đan sư mới có tư cách vào trong. Mua đồ ở cửa hàng của hiệp hội đều được ưu đãi. Hơn nữa cửa hàng của hiệp hội có khắp các thành trì lớn trong thiên hạ, ở bất cứ đâu ngươi cũng có thể được hưởng sự chăm sóc, ưu đãi của hiệp hội. Chủ tiệm cười hì hì, giải thích.

- Chưởng quầy sao biết ta là luyện đan sư? Dương Khai nghi hoặc, đối phương rõ ràng đã xác nhận mình là luyện đan sư, còn giả vờ hồ đồ cũng đâu làm được gì.

Hắn rất ngạc nhiên, lão chủ tiệm chỉ có Thần Du Cảnh bát tầng này sao lại có nhãn lực như vậy.

- Người luyện đan không giống một võ giả bình thường. Ta mở cửa hàng đã được mấy chục năm, kẻ qua người lại đa số đều là luyện đan sư, có làm nghề này hay không, ta liếc mắt nhìn là đoán ra được. Chủ tiệm chậm rãi lắc đầu, rõ ràng hơi bí hiểm, - Tuy tiểu ca còn trẻ tuổi, nhưng từ cấp bậc dược liệu mà ngươi chọn, ít nhất cũng là luyện đan sư Huyền cấp hạ phẩm đúng không?

Dương Khai thản nhiên thừa nhận, không hề chối cãi.

Chủ tiệm kia sáng mắt: - Hậu sinh khả úy, lão phu nghiên cứu luyện đan thuật bao nhiêu năm, cũng chỉ là luyện đan sư Huyền cấp thượng phẩm mà thôi. Thật là ngưỡng mộ ngươi.

Chuyện luyện đan này cũng là chuyện nghiên cứu tư chất.

- Cự Thạch Thành có phân bộ của hiệp hội, nếu sau này ngươi muốn mua dược liệu hưởng đãi ngộ, đừng ngại đến đó lãnh ngọc bài. Không những ngươi sẽ tiết kiệm được tinh thạch, sau này hành tẩu thiên hạ cũng sẽ rất thuận tiện. Ở đâu luyện đan sư cũng đều được trọng dụng, cơ bản không ai có thể gây phiền phức cho ngươi. Lão chủ tiệm cười hi hi nói.

- Đa tạ chỉ điểm. Dương Khai ôm quyền nói.

- Đừng khách khí.

Bước ra khỏi cửa hàng này, Dương Khai chìm vào suy tư.

Không thể phủ nhận, những lời nói của lão chủ tiệm đã khiến hắn động lòng. Mua dược liệu có thể chiết khấu chỉ là một phương diện, tuy trong tay hắn giờ này có không ít tinh thạch, nhưng miệng ăn núi lở, dùng rồi cũng sẽ hết, có thể tiết kiệm được chút nào hay chút đó.

Điều khiến hắn để ý nhất là luyện đan sư được trọng dụng, là mục tiêu mà bất cứ thế lực nào cũng sẽ tranh mua.

Hắn đến Huyền Thông Đại Lục, tâm nguyện duy nhất là tìm được Tô Nhan và tiểu sư tỷ.

Nhưng thiên địa rộng lớn này, chỉ dựa vào sức của một mình hắn thì căn bản không thể nào điều tra được.

Không giống ở Trung Đô, thủ hạ tập trung một nhóm trợ lực lớn có thể dùng, muốn tìm người, muốn hành sự, hạ mệnh lệnh lập tức sẽ ổn thỏa.

Ở đây, mọi thứ đều chỉ có thể dựa vào mình.

Lúc đầu Thủy Linh và Vân Huyên mời hắn gia nhập Thủy Thần Điện hoặc Độc Ngạo Minh, Dương Khai vẫn không biết luyện đan, cũng từ chối khéo hảo ý của các nàng.

Vì Dương Khai muốn dựa vào sức mạnh của mình tìm đám người Tô Nhan.

Nhưng xem ra bây giờ, suy nghĩ này hơi không thực tế.

Có thể lợi dụng thân phận luyện đan sư đầu nhập vào một thế lực nào đó để những thế lực này giúp mình tìm kiếm không?

Trong một gian nhà nghỉ, Dương Khai suy nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định đến hiệp hội đan sư lĩnh ngọc bài trước. Hơn nữa, riêng ngọc bài này đã có thể giúp mình tránh được rất nhiều phiền phức, đáng để Dương Khai động tâm tư.

Trong Cự Thạch Thành thăm dò phương hướng, Dương Khai nhanh chóng tìm được vị trí của hiệp hội đan sư.

Trước khí thế to lớn của hiệp hội đan sư, Dương Khai dừng chân thật lâu, lắc đầu không thôi.

Dù sớm đã nghe qua luyện đan sư là một đám người giàu có, Dương Khai cũng không ngờ họ lại giàu có đến mức này.

Cả hiệp hội đan sư, chỉ nhìn từ bên ngoài dã không giống với những kiến trúc khác của Cự Thạch Thành, trong ngoài đều toát ra một cỗ khí tức giàu có.

Ngoài cung điện, phi cầm tẩu thú dùng khoáng thạch quý hiếm điêu khắc thành, phía trên truyền đến từng cỗ dao động năng lượng mơ hồ, rõ ràng phương pháp triện khắc uy lực bất tục.

Nếu có ai dám động đến tòa kiến trúc này, chắc chắn sẽ chịu thiệt lớn.

Phóng mắt nhìn, bên trong hiệp hội cũng trải thảm lông đỏ dày cộm, bốn bề được trang trí lấp lánh như bảo thạch.

Thỉnh thoảng bên trong có các luyện đan sư ra vào đều nghênh ngang kiêu ngạo, thần sắc kiêu căng lạnh lùng, ra vẻ mình rất ghê gớm.

Luyện đan sư tài nghệ đứng đầu có thể giàu ngang một nước, địa vị cũng được tôn sùng. Đây không phải là truyền thuyết mà là chuyện có thật.

Ở Trung Đô, luyện đan sư và luyện khí sư cũng khá cao quý. Còn ở Thông Huyền Đại Lục, kiểu cao quý này cơ hồ còn được phóng đại tới mấy lần.

- Tiểu tử, lén lút ở đây nhìn cái gì vậy hả? Một tiếng quát truyền đến, một gã cao to râu ria trợn mắt nhìn Dương Khai quát, - Ngươi là đệ tử của thế lực nào, không biết đây là đâu sao?

- Chào. Thần sắc Dương Khai không thay đổi, khẽ gật đầu với người đó: - Ta muốn tới lĩnh ngọc bài của luyện đan sư.

- Lĩnh ngọc bài ngươi là luyện đan sư? Gã đó nghe vậy thì ngạc nhiên, đánh giá quan sát Dương Khai từ trên xuống dưới, một cỗ thần thức bỗng nhiên ập tới, mãi một lúc sau mơi khẽ gật đầu: - Ừ, không tồi, thể nội là chân chuyên thuộc tính dương, có thể luyện đan, tuổi còn quá nhỏ, mới học phải không?

- Ha ha, học không lâu. Dương Khai mỉm cười gật đầu.

- Ừ, vào đi. Gã nghiêng đầu ra hiệu, đi vào trong, Dương Khai vội vàng theo sau.

Trên đường đi, Dương Khai tấm tắc kêu kỳ lạ. Nhìn từ bên ngoài, hiệp hội đan sư rất ghê gớm, vào trong rồi mới biết nơi đây giàu nứt đổ đổ vách.

Sau khi biết Dương Khai cũng là luyện đan sư, gã to cao đó đã hơi thu liễm thái độ khinh miệt với hắn, nhưng cũng không hiền lành hơn là mấy: - Nếu ngươi muốn trở thành thành viên của hiệp hội đan sư, chỉ cần ngươi thông qua khảo nghiệm của bọn ta là có thể lĩnh được ngọc bài ngươi cần. Nhưng ngươi cần nhớ kỹ, nếu thành luyện đan sư chính thức rồi, cũng không thể làm những việc nguy hại nhân loại. Nếu ngươi dám luyện đan cho Ma tộc, Yêu tộc, thì đừng trách hiệp hội thanh lý môn hộ.

- Em hèm, đương nhiên. Dương Khai vội nói.
Advertisement
';
Advertisement