Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

.

- Cút! Một tiếng gầm vang tận trời xanh, lập tức tất cả đều im lặng, bên tai mỗi người đều đang ong ong, những người võ công thấp, tai thậm chí còn chảy máu, quầy hàng phía trước tranh cãi ầm ĩ không ngớt như vậy, khiến chủ bán có chút tức giận.

- Lời nói giống nhau ta không muốn nói lần thứ hai, không thỏa mãn được yêu cầu của ta, mới rời khỏi nơi này.

Chủ bán hạ giọng nói.

- Siêu phàm cảnh tam tầng.

Trong đám người, truyền đến một tiếng quát khẽ.

Từ khí tức thản nhiên phát ra từ người những chủ bán này, mọi người ý thức được thực lực của lão không tầm thường.

ngay lập tức những người muốn lợi dụng lắc đầu thở dài, chậm rãi rút lui.

Chủ bán này vừa nhìn liền biết là người dũng mãnh, thuộc loại mãnh nhân liếm huyết trên đao, lợi dụng loại người này, nhất định không có kết quả tốt.

Nhưng vẫn có không ít người ở lại, tận tình khuyên bảo và ép giá chủ bán.

Chủ bán lắc đầu không ngớt, một mực đòi giá mười một miếng thánh đan, dù thế nào cũng không giảm.

Dần dần người trước gian hàng ít đi, cuối cùng không còn một ai.

Dương Khai và Phi Vũ cuối cùng cũng đến trước quầy hàng, sau khi nhìn rõ gì đó trước mặt, vẻ mặt chấn động.

Ở trước mặt chủ bán là một bông băng liên lớn bằng lòng bàn tay, dường như do bông tuyết chạm trổ mà thành, nhưng lại tỏa ra sức sống tràn trề, hoa sen nở rộ, lá sen tươi mới ướt át, từ trong đóa băng liên từ từ tỏa ra mùi hương thơm ngát, bất kể là Dương Khai hay Phi Vũ đều cảm thấy vô cùng thoải mái, suy nghĩ sắc bén hơn bình thường rất nhiều.

Dị bảo! Dương Khai lập tức kết luận.

- Băng tâm tuyết liên? Phi Vũ lại càng thất thanh kinh ngạc, từ từ ngồi xuống, mắt quan sát bông băng liên, hít một hơi lạnh:

- Bông này có vạn năm rồi? Lời vừa nói ra, Dương Khai biến sắc.

Vạn năm! Bất luận là dược tài gì, dù là loại cấp thấp nhất, có thể sống đến vạn năm, đó cũng là bảo vật vô giá, chứ đừng nói chi, bông băng liên này mới nhìncũng không phải là hàng thường.

Sắc mặt điềm tĩnh của chủ bán cũng hơi giật mình, giương mắt nhìn Phi Vũ, khẽ gật đầu nói:

- Cuối cùng có người biết hàng đến.

Phi Vũ hé miệng cười:

- Không phải ta biết hàng, vừa rồi cũng có không ít người biết hàng đấy, chỉ có điều bọn họ không chịu nói sự thật mà thôi.

Muốn có thứ này, hiển nhiên sẽ không cố ý khuyếch đại giá trị của nó, đều cho rằng chủ hàng vụng về, chiếm được món hời.

- Thực sự chỉ có thể dùng mười miếng thánh đan đổi? Phi Vũ khẽ hỏi.

Chủ bán khẽ gật đầu.

Phi Vũ thở dài lắc đầu, mười miếng thánh đan, nàng thực sự không thể lấy ra được, thánh cấp đan dược không phải ai cũng có thể luyện chế được, dù là thánh cấp luyện đan sư, khi luyện đan vẫn có tỷ lệ thất bại lớn.

Do đó mỗi viên đan dược thánh cấp đêù rất đáng giá, mười miếng lại càng là cái giá vô cùng lớn.

Người luyện võ bình thường, cả đời cũng không thể thấy được mười miếng thánh đan.

- Sư thúc, thứ này có thể tẩm bổ thần chí sao? Dương Khai cũng rất có trình độ am hiểu bảo vật, nhưng dù sao thời gian tiếp xúc cũng không lâu, có một số vật vẫn không thể nhận được.

Ngược lại Phi Vũ lại không như vậy, nàng mặc dù không phải luyện đan sư nhưng dù sao cũng đã sống nhiều năm như vậy, năng lực phân biệt, kiến thức đều nhiều hơn Dương Khai, liếc mắt một cái có thể nhận ra bông băng tâm tuyết liên này và tuổi của nó không hề kỳ quái.

- Ừm, dị bảo tẩm bổ thần chí.

Phi Vũ khẽ gật đầu.

= Không cần luyện thành dược đan, trực tiếp sử dụng là có thể phát huy hết tác dụng của nó, dùng một bông băng tâm tuyết liên, cho dù là ai, năng lực đều có thể tăng lên gấp bội, kỳ lạ, thứ này có được không dễ, sao ông không tự mình dùng, mà lại muốn đổi lấy mười mai thánh đan?

- Ta đương nhiên có nguyên nhân của ta.

Chủ bán không muốn giải thích nhiều,

- Các ngươi có đủ thánh đan không? Nếu có bây giờ có thể trao đổi, không có đừng làm lãng phí thời gian của ta.

Phi Vũ nhếch miệng, nhất thời không muốn gặp chủ bán chút nào.

Dương Khai trầm tư một lúc, lúc này ới hỏi:

- Có thể cho ta mấy ngày thu xếp không?

- Ngươi muốn bao lâu? Người đàn ông kia liếc mắt nhìn Dương Khai.

- Ba ngày!

- Ta có thể cho ngươi thời gian, nhưng ta không đảm bảo trước đó ta không bán nó đi.

Chủ bán trầm giọng nói.

Dương Khia nhíu mày:

- Nhưng ta hiện tại chỉ có một mai thánh đan.!

- Đó là chuyện của ngươi.

Thấy lão không thấu tình như vậy Dương Khai cũng không thể nói thêm gì, dị bảo tẩm bổ thần trí, chàng thực sự cũng rất muốn có, nhưng cấn mười mai thánh đan, với khả năng luyện đan của chàng bây giờ, vẫn cần thời gian chuẩn bị.

Tối thiểu cũng muốn thu thập một chút dược hiệu không thua kém linh cấp thượng hạng.

Nếu kết hợp linh trận và linh nhũ Vạn Dược, trong ba ngày Dương Khai tự tin có thể luyện được mười mai thánh đan.

Đương nhiên cái giá phải trả cũng rất lớn, nói không chừng phải hoang phí rất nhiều vật liệu.

Trong khi suy nghĩ có nên làm như vậy hay không, bỗng nhiên bên cạnh có người ngồi chồm xuống, Dương Khai quay đầu nhìn lại, thấy một người tướng mạo tuấn tú, bằng tuổi mình.

Chàng thanh niên đó cũng liếc nhìn Dương Khai, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt hai người đều có vẻ tán thán và kinh ngạc.

Ai cũng cho rằng thực lực của đối phương không thấp.

Phi Vũ cũng nhìn người thanh niên đó với ánh mắt đặc biệt.

Anh ta cười nhã nhặn, cười đến có chút tà mị, dường như lập tức trời đất đều trở lên rực rỡ ánh nắng.

- Bông băng tâm tuyết liên này cũng không tệ.

Chàng thanh niên thu ánh mắt lại, bắt đầu chú ý dị bảo trước mặt.

- Mười mai thánh đan! Chủ bán vẫn báo giá một cách lãnh đạm.

- Được, ta lấy.

Chàng thanh niên khẽ vuốt cằm.

Dương Khai và Phi Vũ lấy làm ngạc nhiên, chủ bán cũng nhìn anh ta với vẻ không dám tin, nhíu mày noi:

- Đưa cho ta mười mai thánh đan trước, vật này sẽ là của ngươi.

Chủ bán rõ ràng không tin một người trẻ tuổi như vậy có thể đưa ngay ra mười miếng thánh đan.

Chàng thanh niên mỉm cười, thuận tay ném ra một túi Càm Khôn.

- Tự mình xem đi, vừa đủ mười mai, nếu ngươi muốn nhiều hơn nữa, ta cũng không có cách nào.

Chủ bán kiểm tra một lượt, sắc mặt vẫn vui vẻ, vừa đứng dậy là nhanh chóng rời đi, không thấy bóng dáng, vô cùng dứt khoát, nhanh nhẹn, đến một câu cũng khong nói.

Dương Khai và Phi vũ đều giương mắt đờ đẫn, không nói lên lời.

Chàng thanh niên lại khẽ cười, đưa cánh tay thon dài không kém nữ nhi ra, cẩn thận cầm bông băng đăng tuyết liên, đặt vào một túi càn khôn khác, gật đầu thân thiết với Dương Khai:

- Bằng hữu, xin lỗi, không phải ta đoạt vật yêu thích, đồ tốt ai cũng muốn có.

- Ta hiểu.

Dương Khai thản nhiên gật đầu, cũng không có ý so đo với hắn ta.

Thực lực của mình không đủ, bị kẻ khác nhanh chân đến trước, quả thật không có gì để nói.

- Tạm biệt.

Sau khi nói, chàng thanh niên nhanh chóng hòa vào dòng người.

- Người này...

lai lịch thế nào? Phi Vũ lơ đễnh hồi lâu mới hít vào một hơi:

- Bỗng chốc có thể lấy ra mười mai thánh đan.

- Hẳn là người có chỗ dựa.

Dương Khai đưa mắt dừng ở hướng chàng thanh niên đi mất,

- Hơn nữa...

hắn ta còn là một luyện đan sư giỏi.

- Làm sao ngươi biết? Phi Vũ kinh ngạc.

- Đầu ngón tay của hắn ta, có mùi hương của đan dược, đó là mùi hương của đan dược linh cấp, hẳn là luyện đan lâu năm mà có.

Phi Vũ cố gắng che miệng:

- Vậy không phải cũng giống ngươi sao? Trẻ tuổi như vậy mà có thể luyện được dược đan linh cấp, không phải người thường có thể làm được, tuy Mễ Na cũng là luyện đan sư linh cấp thấp, nhưng lại nhiều tuổi hơn Dương Khai.

Nhưng chàng thanh niên lúc nãy không như vậy, trông bộ dạng cũng ngang bằng Dương Khai.

- Không Dương Khai lắc đầu, sắc mặt nghiêm túc:

- Nói không chừng còn lợi hại hơn ta.

Phi Vũ vô cùng ngạc nhiên, nói không nên lời.

Nàng luôn cho rằng, thiên hạ xuất hiện người kỳ quái như Dương Khai đã là chuyện trăm năm khó thấy, nhưng bây giờ tại thành Vân Phù, lại gặp thêm một người như vậy.

- Nhưng...

hắn ta là công tử bột, ta không phải.

Dương Khai bỗng nhiên cười, hả hê nói.

Phi Vũ kinh ngạc lắc đầu:

- Ngươi á...

chẳng qua người ta tuấn tú một chút thôi.

- Nếu hắn ta thả tóc ra, ta dám chắc là một mỹ nhân bại hoại, haha! Dương Khai cười lớn, nam nhi trông như vậy, cũng là một loại bi ai.

- Đi thôi, tiếp tục xem xem, nếu không có đó gì tốt chúng ta quay về.

Dương Khai vẫy tay, Phi vũ vội vàng đuổi theo, nói bất mãn:

- Nói là mời ta uống rượu mà, ngươi gạt ta?

- Mua rượu về khách điếmtrọ uống.

Dường như vận may khi nãy dùng hết rồi, hai người đi suốt hai canh giờ trong khu giao dịch, cũng không thấy vật nào tốt.

Đang chuẩn bị về phủ, lại thấy người bày ra một sạp hàng mới, không ngớt lấy từ túi càn khôn ra một số dược liệu quý hiếm.

Dương Khai không khỏi có chút mong chờ, người này dường như là một luyện đan sư, ngực đeo một tấm minh bài đan sư, chỉ là không biết cấp bậc của y thế nào, hơn nữa những vật liệu y đưa ra đều rất quý, có thể xem là bảo vật hiếm có.

- Nhìn xem.

Dương Khai và Phi Vũ nói, đứng trước sạp hàng, lặng yên chờ đợi.

Mọi người xung quanh dường như cũng nhận ra điểm khác biệt ở đó, rất nhanh có không ít người vây quanh.

Những vật liệu mà vị luyện đan sư này bày ra nhanh chóng được lấy đi, kinh doanh rất tốt.

Thấy túi càn khôn của y không còn gì, mọi người xung quanh không khỏi có chút thất vọng.

- Mọi người đợi chút, tôi vẫn còn những đồ như vậy, chỗ anh ta có rất nhiều đô tốt.

Chủ bán nói.

Nghe vậy, những người đang muốn rời đi không khỏi mong đợi.

- Bằng hữu, ngươi và bạn ngươi từ đâu có được những bảo bối này? Dường như đều rất lâu năm nữa.

Có người tò mò hỏi.

- Hì hì, nói ra cũng không sao, bọn ta tình cờ phát hiện một tiểu huyền giới, chỉ mọc những dược liệu này, những thứ này đều ở nơi đó mà có.

- Vận khí của các ngươi thật tốt.

Người hỏi ngưỡng mộ.

Tiểu huyền giới, có lớn có nhỏ, tiểu huyền giới mà bộ tộc Cổ Ma sinh sống cũng được coi là khá lớn, cũng có những khu vực nhỏ, cửa vào vô cùng bí mật, được coi là nơi bí mật, trong đó, có thể có những bảo vật mà người xưa để lại, cũng có thể sinh trưởng bảo vật hiếm, cũng có thể không có gì, tất cả đều dựa vào vận khí của người đi tìm tiểu huyền giới
Advertisement
';
Advertisement