Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Địch Diệu lại nhắc đến vị lão sư thần bí kia, khiến Dương Khai nghĩ mãi không ra, không hiểu đây rốt cục là vị cao nhân như thế nào, nhưng hắn cũng biết, nếu hỏi trực tiếp thì đến nửa phần là không có kết quả.

- Bên cạnh ta có bốn vị sư thúc Siêu Phàm cảnh tầng ba có thể hộ tống ta lên Vọng Thiên Nhai, còn bên phía Địch huynh thì sao?

Dương Khai tiếp tục hỏi.

- Áo Cổ đại khái sẽ cho ta vài vị cao thủ Siêu Phàm cảnh, cụ thể bao nhiêu người ta cũng không rõ lắm. Tuy nhiên chỉ cần chúng ta đôi bên cùng hợp tác thì sẽ có cơ hội rất lớn. Ban đầu phải chiến đấu với những cao thủ Siêu Phàm cảnh, nhưng khi lên đến Vọng Thiên Nhai thì chỉ cần chiến đấu với những Luyện Đan Sư, ha ha, Luyện Đan Sư, thực lực đều không cao, đến lúc đó ta và ngươi sẽ có thể thoải mái chiếm lấy Thiên Niên Ma Hoa!

Địch Diệu cười gian.

- Được, quyết định vậy nha, đợi đến ngày hoa nở, chúng ta sẽ cùng nhau hành động.

Dương Khai gật đầu, cầm thứ thuốc vừa luyện được, từ từ giơ một tay lên.

Địch Diệu trợn mắt há hốc mồm:

- Nhanh như vậy sao?

Trong lúc nói chuyện, Dương Khai đã cô đọng xong toàn bộ dược liệu.

Nhóm lão nhân đang đứng trên đài cao giám sát cũng sững sờ, dường nhu có chút không thể tin nổi.

Chưa kịp để bọn họ lấy lại tinh thần, ngay sau đó, Địch Diệu cũng vội vã giơ tay lên, chỉ sau Dương Khai một chút.

Lập tức có một vị thánh cấp Luyện Đan Sư từ trên đài cao phi xuống dưới, đến trước mặt Dương Khai và Địch Diệu, kiểm tra toàn bộ những thứ thuốc kia, thần sắc cổ quái cao giọng tuyên bố thành tích của bọn hắn.

Đỗ Vạn đang ngồi ngay ngắn trên đài cao ha hả cười, tay vuốt vuốt chòm râu, dường như đã sớm đoán được tình huống này, vẻ mặt rất bình tĩnh, lão đã không phải thất vọng.

Mấy vị bằng hữu của lão lập tức đứng ngồi không yên, trong đó có một lão già mặt vàng nói:

- Đỗ huynh, huynh tìm thấy hai tên tiểu quái vật kia ở đâu vậy? Tốc độ cô đọng thuốc đã sánh ngang với chúng ta rồi!

- Ha ha, đây là bí mật.

Đỗ Vạn mỉm cười lắc đầu.

- Các ngươi mau chuẩn bị chịu thua đi.

Mấy lão giá khác sắc mặt lập tức trở nên khó coi, hiện giờ bọn họ mới hiểu, sáng mai Đỗ Vạn đã nắm chắc phần thắng trong tay, chúng ta quả là ngu ngốc, bị rơi vào bẫy của người ta.

Nhưng mọi người đều là bằng hữu lâu năm, lúc này đương nhiên sẽ không quỵt nợ. Chuyện túi Càn Khôn sẽ không thay đổi.

Ngược lại, xuất hiện hai Luyện Đan Sư trẻ tuổi có tư chất xuất sắc như vậy lại là chuyện mà bọn họ rất muốn nhìn thấy. Điều này cho thấy thế hệ tương lai sau này vẫn tràn đầy hy vọng.

Vòng so tài thứ nhất, vài trăm người, bị loại bỏ hơn phân nửa, những người này đều không thể cô đọng toàn bộ dược liệu thành thuốc trong thời gian quy định, hoặc bỏ cuộc trong lúc luyện do thất bại quá nhiều lần.

Mễ Na thành công vào đến vòng hai, vô cùng vui mừng.

Sau khi hoàn thành vòng một, trực tiếp đến vòng hai – Khắc Linh Trận.

Dùng lò luyện đan Huyền cấp trung phẩm ở trong túi Càn Khôn, khắc linh trận Luyện Đan Sư của chính mình, vòng này không hạn chế thời gian, khắc linh trận trong lò càng phức tạp thì thành tích càng tốt.

Dương Khai và Địch Diệu dễ dàng vượt qua vòng hai.

Vòng thứ ba, khống chế ngọn lửa.

Vòng thứ tư, sắp xếp dược liệu.

Vòng thứ năm, thứ sáu…

Mãi đến vòng cuối cùng mới là so tài luyện chế đan dược.

Không có một chút thời gian nghỉ ngơi nào, chỉ tỏng vòng một ngày, đại hội so tài luyện đan đã tiến hành xong toàn bộ nội dung. Đến cuối cùng, chỉ còn lại hai người Dương Khai và Địch Diệu.

Mễ Na đã bị loại ở vòng thứ bốn rồi, không khỏi cảm thấy chán nản, với tuổi của nàng có thể kiên trì đến vòng này đã rất hiếm có, sau khi được Đỗ lão khen ngợi vài câu, tâm tình nàng lập tức trở nên vui vẻ.

Trước mặt bao người, trong trận so tài cuối cùng, Địch Diệu chủ động nhận thua, không so tài cùng Dương Khai.

Bởi vì y biết, nếu so tài thật thì mình cũng không phải là đố thủ của Dương Khai. Trình độ luyện đan của hai người tuy gần bằng nhau, nhưng vẫn có một chút chênh lệch.

Địch Diệu cũng không muốn trước mặt nhiều người như vậy bộc lộ ra khả năng luyện đan của mình và Dương Khai. Những vòng trước chỉ là những vòng thi lẻ tẻ, không nhìn ra nhiều vấn đề lắm, nhưng nếu thật sự luyện đan dược thì sẽ rất dễ bộc lộ một vài vấn đề.

Tốc độ và phương pháp luyện đan của hai người, quá mức bất thường.

Hiệp hội Luyện Đan Sư cũng có chút kinh ngạc, không ngờ Địch Diệu sẽ từ bỏ cơ hội tốt như vậy, sau khi nhận thấy sự thản nhiên của y, bọn họ cũng trở lại bình thường.

- Dương huynh, tạm biệt, hẹn gặp lại vào một ngày khác. Ra ngoài chơi đã một ngày, ta về trước đây, nếu không sư phụ sẽ mắng ta mất.

Địch Diệu nói một câu, sau đó dưới sự bảo vệ của hai võ giả Siêu Phàm cảnh áo đen, đi về phía phủ thành chủ.

Lưu Phúc đi lên đài cao, tuyên bố người thắng trong đại hội là Dương Khai, đem phần thưởng của Đan Sư tổng hội ra trao cho hắn.

Một túi Càn Khôn tràn đầy dược liệu quý hiếm, một thánh cấp lò luyện đan.

Khiến vô số người phải ngưỡng mộ.

Dương Khai tiện tay đem chiếc thánh cấp lò luyện đan kia ném cho Mễ Na, tiểu cô nương vô cùng vui mừng, hận không thể hôn Dương Khai hai cái.

- Dương tiểu hữu, bên này!

Đỗ Vạn cười tủm tỉm, đứng một chỗ trên đài cao vẫy Dương Khai.

Dương Khai khẽ gật đầu, đi tới.

- Tiểu tử kia, sư phụ của ngươi là ai?

- Có muốn đến Đan Sư hiệp hội Tam Xuyên thành của ta không? Nơi đó so với Cự Thạch thành còn lớn hơn rất nhiều, cũng có không ít mỹ nhân đó.

- Đi theo Đỗ Vạn không có tiền đồ đâu, lão già này đất đã chôn đến nửa cổ, sắp chết rồi, hay là đi theo chúng ta đi.

Vừa đến nơi đó, những lão già bên cạnh Đỗ Vạn đã mồm năm miệng mười nói, đều nhìn Dương Khai bằng ánh mắt mong chờ.

Dương Khai hoảng sợ, những lão nhân này lại càng nhiệt tình mời mọc, gần như bao vây lấy hắn.

- Mấy lão già kia, các ngươi còn biết xấu hổ không?

Đỗ Vạn hét lớn:

- Coi Đỗ mỗ là người chết hay sao? Không ngờ dám làm trò ngay trước mặt ta? Ai dám nói thêm câu nữa, Đỗ mỗ sẽ liều mạng với hắn!

- Đỗ Vạn ngươi giảm bớt khí lực đi, một lão già như ngươi tức giận như vậy làm gì? Cẩn thận nhanh chết đó!

Có người bật cười ha hả.

- Tuổi của ngươi cũng đâu có nhỏ!

Đỗ Vạn hừ hừ.

- Các tiền bối đã ưu ái, vãn bối xin ghi lòng.

Dương Khai ngẫm nghĩ một chút, từ tốn nói:

- Tuy nhiên vãn bối cũng không có ý cả đời nghiên cứu thuật luyện đan, vãn bối muốn đến cực hạn của võ đạo. Học tập thuật luyện đan chỉ vì rất có lợi cho nghiên cứu võ đạo, cho nên, vãn bối phải cự tuyệt ý tốt của chư vị rồi.

Nhóm lão nhân lập tức nghẹn họng nhìn trân trối, há hốc miệng nhìn Dương Khai, ngay cả Đỗ Vạn cũng ngây ra.

- Ngươi muốn nghiên cứu võ đạo ư? Tư chất luyện đan tốt như vậy mà ngươi lại muốn nghiên cứu võ đạo? Tiểu tử, có phải ngươi không biết mình có tư chất như thế nào không?

- Đúng vậy, đây đúng là món nợ của trời rồi. Nếu như ngươi muốn bảo vệ ai đó, thì chỉ cần tăng trình độ luyện đan lên, chỉ cần cấp bậc Luyện Đan Sư của ngươi tăng lên thì trong thiên hạ không có gì mà không thể có được, của cải, quyền lợi, danh dự, địa vị, mỹ nhân, muốn gì có nấy. Hơn nữa không cần ngươi đích thân ra tay, chỉ cần truyền tin ra ngoài, tự nhiên sẽ có người làm thay cho ngươi.

- Sau khi thành Luyện Đan đại sư còn có vô vàn lợi ích đấy, bất kể đi đến đâu cũng đều được trọng đãi, bất kể là đi Ma Cương hay Yêu Vực, Ma tộc, Yêu tộc cũng sẽ không động thủ với ngươi, chỉ có thể tôn ngươi làm thượng khách!

Một đám lão nhân, người này vừa dừng thì người khác lại tiếp lời, tận tình khuyên bảo, mô tả triển vọng tốt đẹp của Luyện Đan Sư với Dương Khai, âm mưu khiến hắn thay đổi suy nghĩ.

- Ta chỉ muốn du ngoạn võ đạo đỉnh phong!

Dương Khai nghiêm mặt nói, vẻ mặt kiên nghị, ánh mắt cũng không hề có chút xao động.

Mọi người á khẩu không nói được lời nào.

Võ đạo đỉnh phong, đây đúng là chuyện mà thuật luyện đan không thể làm được.

Cảm nhận được suy nghĩ và sự kiên quyết của Dương Khai, mọi người đều liên tục thở dài, cho rằng Dương Khai đã quá lãng phí tài năng của mình rồi.

- Đỗ Vạn, có thời gian hãy nói chuyện với tiểu tử này, hắn hiện giờ còn trẻ người non dạ, e rằng không nhìn rõ tương lai của mình.

Lão già lúc trước nhiệt tình mời Dương Khai đến Tam Xuyên thành tiến lại gần Đỗ Vạn nói nhỏ.

Đỗ Vạn nhẹ nhàng gật đầu:

- Có cơ hội ta sẽ nói chuyện với hắn.

Đỗ Vạn hiển nhiên cũng hiểu được, với tư chất của Dương Khai từ từ theo đuổi võ đạo không giới hạn, chi bằng chuyên tâm nghiên cứu thuật luyện đan còn có chút tiền đồ.

Ho nhẹ một tiếng, Đỗ Vạn nói:

- Việc này tạm thời không nhắc đến nữa, Dương tiểu hữu có mục tiêu của mình cũng là chuyện tốt. Người trẻ tuổi đương nhiên phải có mục tiêu để theo đuổi.

Lão sợ mấy lão già kia lại thuyết giáo thì sẽ phản tác dụng, vậy thì không tốt, vội vàng chuyển đề tài:

- Đã thua cuộc rồi, chư vị chuẩn bị xong chưa?

Mấy lão già nghe vậy, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, đều cắn răng trừng mắt nhìn Đỗ Vạn:

- Ngươi là đồ cáo già!

Tuy miệng nói vậy, nhưng bọn họ lại lôi túi Càn Khôn của mình ra, đưa về phía Dương Khai.

Dương Khai giơ tay nhận lấy, trong phút chốc, trên tay hắn đã có hơn bốn năm cái túi Càn Khôn.

- Ha ha, ai bảo các ngươi tự tin đến thế?

Đỗ Vạn cười ha hả không ngừng, hướng Dương Khai ra hiệu nói:

- Tiểu hữu, không cần khách khí, thích gì cứ lấy, dù sao những thứ trong túi Càn Khôn của bọn họ đều không phải do bọn họ liều mạng đi kiếm về.

- Vậy… Vãn bỗi không khách khí.

Dương Khai cũng nhếch miệng cười, không chú ý đến những lão già đang lo lắng kia nữa, thả thần thức ra, cẩn thận điều tra từng chiếc túi Càn Khôn.

Mới điều tra chiếc túi Càn Khôn thứ nhất, sắc mặt Dương Khai đã thay đổi.

Không hổ là túi Càn Khôn của thánh cấp Luyện Đan Sư, đồ bên trong không có gì không phải là hàng tốt, tối thiểu cũng là Linh cấp loại xấu, đan dược, dược thảo, công pháp, bí bảo, cái gì cũng có, đều là Thánh cấp.

Còn có một chút vật liệu cổ quái, cũng không biết lấy làm gì.

Bất kể thứ nào cũng tỏa ra năng lượng cường đại.

Dương Khai nhìn hoa cả mắt, sau khi xác nhận trong túi Càn Khôn này không có dược liệu mình đang rất cần, nhất thời không biết nên lấy hay bỏ.

- Tiểu tử, ngươi chọn nhanh một chút đi, lão phu đang vội, ngươi chậm như vậy khiến ta không nhịn được.

Chủ nhân chiếc túi Càn Khôn vẻ mặt đau khổ, thúc giục.

- Đỗ lão, chỉ có thể lấy một vật thôi đúng không?

Dương Khai khó xử nhìn Đỗ Vạn một cái.

- À, lúc ta cùng với mấy lão già này đánh cuộc đã nói như vậy.

Đỗ Vạn nhẹ nhàng gật đầu, bỗng nhiên lại giảo hoạt cười:

- Tuy nhiên nhóm lão hữu của ta hẳn đều là người cực kỳ rộng rãi hào phóng, hơn nữa đều thích có đệ tử có tiền đồ. Ngươi lấy thêm mấy thứ cũng không sao, có phải như vậy không Thường huynh?

Nói xong, tươi cười nhìn chủ nhân chiếc túi Càn Khôn.

tác trước đây

- Suy nghĩ ra sao rồi?

Địch Diệu cũng khe khẽ nói qua, tốc độ của đôi tay không hề giảm chút nào

- Có thể hợp tác, nhưng ta muốn biết mục đích của huynh không phải là dược dịch của Thiên Niên Ma Hoa, vậy huynh rốt cuộc tới đây làm gì?

- Không phải ta đã nói rồi sao, ngưng luyện dược dịch đối với ngươi có lợi rất lớn, đối với ta cũng vậy, ta tự nhiên là muốn ngưng luyện dược dịch, đương nhiên, những dược dịch sau khi ngưng luyện đều tặng hết cho ngươi, chẳng phải sư thúc của ngươi cần đến nó sao?

- Đúng vậy

Dương Khai gật đầu, chau mày nói:

- Nếu thuận tiện, có thể nói cho ta nghe thử, rốt cuộc là có lợi ích gì vậy?

- Không phải không tiện mà ta cũng không biết nói sao cho tốt

Địch Diệu mỉm cười lắc đầu

- Lão sư nói với ta như vậy, ta chỉ biết làm theo mà thôi
Advertisement
';
Advertisement