Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Trong kiếp nạn này, Dương Khai ngoài xương cốt không bị sao, thì mọi chỗ còn lại trên cơ thể đều bị tổn thương.

Cốt thân của Đại Ma Thần thậm chí còn cứng hơn cả bí bảo phòng ngự Thánh cấp thượng phẩm, trước sự tàn phá của gió lốc tinh không chẳng mảy may bị tổn hại.

Điều này là may mắn cho Dương Khai.

Từng mảng thịt, từng đoạn gân mạch được kim quang bao trùm, lục phủ ngũ tạng bị tổn thương cũng tỏa ra màu vàng nhạt trong suốt, nội thể sức sống tràn đầy, máu thịt dần dần được lấp đầy, bao phủ lấy xương cốt như cũ.

Vạn Dược Linh Nhũ vẫn đang phát huy tác dụng, cùng lúc phối hợp với máu ma thần.

Nằm giữa hư không, Dương Khai chẳng muốn làm gì cả, thả lỏng thể xác và tinh thần, để mặc máu ma thần phát huy tác dụng, tái tạo gân mạch và máu thịt, tái sinh cơ thể.

Nếu lúc này có người khác nhìn thấy, Dương Khai đang nằm trong một vầng hào quang vàng nhạt, sức sống bừng bừng từ từ phát ra từ trong kim quang ấy, sinh mạng và khí huyết bị tổn hại đang dần dần trở lại.

Dưới tác dụng của máu ma thần, cơn mệt mỏi và đau đớn dần biến mất, sức sống khôi phục lại không ít.

Không biết qua bao lâu, ánh mắt Dương Khai dần sáng lên, giờ khắc này, hắn cảm giác bên trong cơ thể mình có thêm một nguồn sức mạnh khó tả.

Đó là lực tinh không tràn vào trong cơ thể khi bị cuốn vào trong gió lốc tinh không trước đó.

Vô số lực tinh không thấm vào trong những phần cơ thể bị thương, sau khi trải qua đấu đá lúc đầu, chúng đang dần ổn định, như rất hài lòng với thân thể của Dương Khai lúc này, bèn cắm rễ ở đó, không làm loạn nữa, thế là trở thành một phần của cải của Dương Khai.

Lực tinh không này chứa đựng nhiều điều huyền diệu và thần kì, hắn vừa động ý, các huyệt trong cơ thể đều đảo lộn, nuốt lấy nuốt để chỗ lực tinh không này.

Nhưng, sự bí ẩn của lực tinh không vẫn vô cùng huyền diệu, nó vẫn đang đợi hắn lĩnh ngộ.

Không dám chần chừ, hắn lập tức nín thở, tâm thần đắm chìm vào thân thể.

Một cánh cửa vô hình như mở ra trước mắt, Dương Khai bước vào một thế giới hoàn toàn mới lạ, thế giới trước đây hắn chưa từng thấy bao giờ.

Chẳng hiểu sao, hắn có cảm giác như đang đứng trên mây, quan sát cảm nhận của chúng sinh.

Giờ khắc này, hắn cảm giác mình đã vượt qua cấp bậc của người phàm, tới một cảnh giới khác.

Trong máu thịt đang ngọ nguậy, những tạp chất hắn chưa từng thấy bao giờ bị loại bỏ ra, thân thể trở nên thuần thục, mạnh mẽ. Tạp chất thân thể được thải ra, một cánh cổng vô hình từ từ bị phá hủy. Dương Khai như thấy mình đang sải một bước dài, trên con đường bước tới đỉnh cao của võ đạo, hắn vượt qua một đường lạch trời!

Cảm giác này càng lúc càng rõ ràng, càng lúc càng sáng tỏ, thời gian trôi qua, hắn đâm mê mẩn, lưu luyến quên lối về giữa cảnh giới này, tâm cảnh nhanh chóng được nâng cao.

Trong Tinh Không vô tận, Dương Khai nằm yên, chìm vào cảnh giới kỳ diệu, lĩnh ngộ võ đạo thiên đạo, sự thăng hoa của thần hồn.

Mà thân thể của hắn, cũng đang khôi phục, trong quá trình khôi phục còn đi kém sự tôi rèn luyện kỳ diệu.

Thần hồn và thân thể cùng được lợi, lần này thoát chết khỏi gió lốc tinh không, đúng là khó mà tưởng tượng.

Thân thể khôi phục, thần hồn bình thường như cũ, Dương Khai nhanh chóng quên mất sự tồn tại của thời gian.

Hắn cũng quên luôn mình đang ở trong Tinh Không, cũng không bị bất kỳ ai quấy rầy.

Một ngày nọ, hai mắt Dương Khai bỗng tỏa tinh quang, lộ ra nhiều phong thái, mà khi hắn thấy được sự biến đổi song song của mình, máu thịt, xương cốt cả người hắn đã bắt đầu chuyển động.

Năng lượng thần kỳ du li trong Tinh Không như được một sức mạnh vô hình dẫn dụ, thình lình dồn hết cả vào trong cơ thể Dương Khai.

Hứng lấy màn tẩy rửa của gió lốc tinh không xong, lực tinh không này đã không thể làm tổn hại được Dương Khai, ngược lại, sau khi xoáy dữ dội vào thân thể hắn, còn giúp hắn mạnh hơn.

Khí thế vô hình lan tràn ra, càng lúc càng mạnh, như cơn lốc nhỏ, lấy Dương Khai làm trung tâm, nhanh chóng hình thành.

Thoải mái khoan khoái vô cùng, thể xác và tinh thần hứng khởi lạ thường, mỗi tấc máu thịt đều đang hoan hỉ, Dương Khai ngửa mặt lên trời hét một hơi dài, giải phóng cảm giác phấn khởi.

Một vòng sáng bỗng bao lấy hắn, khuếch tán ra bốn phía.

Chợt, tất cả đều bình thường trở lại.

Dương Khai đứng im tại chỗ, cảm nhận sức mạnh không ngừng trào ra từ trong cơ thể, nhẹ nhàng nắm tay lại, dường như có thể thực sự hái sao vời trăng, dời sông lấp bể, sức mạnh của cơ thể dâng trào hơn lúc nào hết.

Siêu Phàm Cảnh!

Ngay khoảnh khắc thân thể được tái sinh, Dương Khai đã thành công thăng tới Siêu Phàm Cảnh, từ nay về sau, đã thực sự thoát khỏi cấp bậc của người phàm.

Dương Khai cảm nhận rõ rằng, cảnh giới này rất khác so với Thần Du Cảnh.

Bất kể là sức mạnh thân thể hay thần hồn, đều tiến xa rõ rệt, sức chiến đấu tăng rất nhiều.

Nếu bây giờ để hắn chiến đấu với Hứa Kỳ và Đoàn Hải của Lôi Quang thần giáo, Dương Khai tin rằng có thể đánh một chọi hai, đánh cho bọn họ không biết nam bắc, chứ không như trước đây, phải mượn sức mạnh của Phong Nhãn, mới có thể đánh được họ.

Việc thăng lên một cảnh giới lớn là vô cùng khó khăn, nhưng một khi thành công, thì sẽ nảy sinh những điểm khác biệt căn bản, với võ giả nào cũng vậy, cho nên các võ giả mới luôn muốn nâng cao cảnh giới.

Bình ổn lại tâm trạng kích động, Dương Khai xem xét lại thân thể của mình.

Phát hiện trên người mình chẳng còn vết thương nào, máu thịt bị thương cũng đã tái sinh hoàn toàn, thân thể rắn rỏi hơn rất nhiều rất nhiều so với trước kia.

Không những thế, hắn còn thấy máu chảy trong cơ thể không giống trước đây, máu trong người như có ẩn chứa uy năng hủy diệt.

Đây rõ ràng là máu ma thần.

Hơn nữa, uy năng của Ngạo Cốt Kim Thân cũng được kích phát, sau này bộ xương này sẽ không ngừng tiết ra máu ma thần, thay thế máu của Dương Khai, chỉ e chẳng bao lâu nữa, máu của hắn sẽ hóa thành màu vàng hết.

Đến lúc đó, công lực của hắn sẽ tăng vọt.

Nhắm mắt lại, lặng lẽ xem xét, thời gian trôi qua, hắn nhếch miệng mỉm cười, tiếng cười lúc đầu còn rất nhỏ, lớn dần, rồi thành tiếng cười sặc sụa sảng khoái, trong Tinh Không, tiếng cười lớn vô cùng, truyền đi rất xa.

Hành trình trong Tinh Không tuy nhàm chán, nhưng Dương Khai lại thấy chuyến đi này cũng không tệ.

Hắn được lợi cực lớn từ Tinh Không.

Thoát chết từ gió lốc tinh không, muốn tôi luyện thân thể lại qua nó e là có hơi viển vông, đến lúc quay về rồi!

Quyết định xong, Dương Khai hít nhẹ một hơi, quan sát bốn phía, bỗng phát hiện cách đó không xa, có vài điểm sáng lạ, đang tỏa hào quang nhàn nhạt.

Hắn liền bay qua xem.

Mấy tảng đá này, có thể là khoáng thạch cực kỳ quý, chất lượng tuyệt hảo.

Thần sắc Dương Khai cổ quái, ngẫm nghĩ một lúc liền hiểu ra, những khoáng thạch này hẳn là sản vật còn lại từ biển thiên thạch bị gió lốc tinh không tàn phá.

Trong biển thiên thạch, có hàng trăm hàng nghìn thiên thạch lớn nhỏ, bên trong nhất định có chứa sản vật quý giá, sau khi đập đi lớp nham thạch bên ngoài, sản vật bên trong được giữ lại, và có thể chịu được sức tàn phá của gió lốc tinh không, đẳng cấp của khoáng thạch này chỉ nghĩ là đủ biết đến đâu rồi.

Tối thiểu cũng là khoáng vật Thánh cấp trung phẩm!

Nếu dùng những khoáng thạch này để luyện chế bí bảo, hẳn có thể luyện ra bí bảo Thánh cấp, nhưng với tiền đề là luyện khí sư phải có thực lực siêu quần mới được.

Dương Khai tranh thủ thu thập khoáng vật, Cốt Thuẫn của hắn đã bị hỏng, góp nhặt số khoáng vật này, sau này có cơ hội, có thể mời một vị luyện khí sư giúp luyện chế bí bảo.

Thu hoạch khá phong phú, khoáng vật lớn nhỏ nhặt được cũng trên trăm khối, chẳng có cái nào Dương Khai biết cả, không khỏi có chút xấu hổ.

Nhưng dù sao cũng là sản vật ở Tinh Không, không biết cũng là chuyện bình thường.

Nhét tất cả vào trong không gian Hắc Thư, cảm giác tiếc cho Cốt Thuẫn bị hỏng cũng vơi đi không ít.

Xác định được phương hướng, Dương Khai quay người tìm đường trở về.

Hắn không biết mình rốt cuộc đã ở Tinh Không bao lâu rồi, nhưng chắc chắn thời gian không hề ngắn, riêng việc chữa trị thương thế tối thiểu cũng đã mất hai đến ba tháng.

Lĩnh ngộ mất hai ba tháng, hắn mới thuận lợi thăng lên Siêu Phàm Cảnh, sự gian khổ đó khó đúng là không tưởng.

Lâu như vậy mà chưa quay về, chỉ sợ các sư thúc chờ đến sốt ruột mất.

Thời gian gấp rút, lúc Dương Khai tưởng mình bị lạc đường, cuối cùng hắn cũng đã phát hiện ra một gốc cây xanh biếc, đóa hoa với nụ hoa chớm nở.

Ma hoa ngàn năm!

Nó không nở rộ nữa, mà trở về nụ hoa bình thường, lơ lửng trong hư không.

Tìm tới đây, Dương Khai mừng rỡ, ngày đó hắn và Địch Diệu xuất hiện ở đây, theo lời Lý lão thì thông đạo hư không hướng về Thông Huyền đại lục sẽ không còn xa nữa.

Lấy gốc Ma hoa ngàn năm làm trung tâm, Dương Khai quay đi quay lại mấy lượt, cuối cùng cũng tìm được thông đạo hư không.

Xung quang không có bóng dáng Địch Diệu, chắc y đã quay về rồi.

Lúc trước đã hẹn rồi, hai bên không cần lo lắng cho đối phương, thấy được thì cứ về trước, thời gian qua lâu như vậy, chắc hắn không y còn ở Tinh Không nữa.

Dương Khai cũng không chần chừ, đâm đầu lao vào.

Sau cảm giác đầu váng mắt hoa, ánh sáng ập đến trước mắt, xung quanh ngập tràn tiếng chim hót líu lo cùng màu xanh mướt, chắc là ở trong rừng.

Dương Khai gãi đầu, không biết đây là đâu.

Thả thần thức ra, hắn liền mỉm cười.

Cách chỗ hắn khoảng mười dặm, có sinh khí truyền đến, chắc là có người đang hoạt động.

Triển khai thân pháp bay qua đó, không lâu sau, Dương Khai đã tới gần đám người này.

Nhìn thoáng qua, thần sắc Dương Khai liền cổ quái, vì hắn phát hiện những người này rất thú vị.

Bọn họ đúng là con người, nhưng cứ hai người là một nhóm, một nam một nữ, tổng cộng có ba cặp, đều là Thần Du Cảnh, công lực không cao cũng không thấp.

Lúc này, họ đang chiến đấu với một con yêu thú hung hãn.

Từ phương thức chiến đấu và cách lưu động chân nguyên có thể thấy, những cặp nam nữ này nhất định là tâm thần hợp nhất, nói cách khác, họ là những nhóm song tu.

Hai người một nhóm, có thể phát huy sức mạnh vượt hẳn công lực của bản thân.
Advertisement
';
Advertisement