Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Tô Huyền Vũ cũng híp mắt, gắt gao nhìn chằm chằm vào Dương Khai đang bị đánh, ngạc nhiên nói:

- Hình như hắn đang cảm ngộ cái gì đó.

- Nghĩa là sao?

Tô Mộc nhìn mà không hiểu.

Tô Huyền Vũ chậm rãi lắc đầu, không giải thích gì thêm.

Trong mắt hắn, Dương Khai bây giờ tuy rằng có bọ dạng rất thảm thiết, nhưng rõ ràng là hắn đang dùng trận đánh này để cảm ngộ cái gì đó, hoặc có lẽ là một tâm tình, võ kỹ, trong thân mình vây quanh bởi hàn khí, lạnh run lên, có một mồi lửa cực nóng đang lan tràn, một khi ngọn lửa này cháy bốc lên thì hắn có thể thay da đổi thịt, bước vào một tầng mới rồi.

Nếu như hắn có thể thành công, như vậy ngày sau nhất định đạt được thành tựu không tầm thường! Tô Huyền Vũ chưa từng thấy người nào luyện võ, dù thực lực thấp kém lại còn có thể cảm ngộ, điều này thật là kỳ tích.

- Ông nội, tỷ tỷ nếu còn đánh tiếp nữa, Dương sư huynh sợ là sẽ chết mất.

Tô Mộc thật sự rất khẩn trương.

Tô Huyền Vũ lắc đầu nói:

- Nhan nhi xuống tay luôn biết nặng biết nhẹ, trong chiêu thức của nàng cũng không có sát ý, thực sự là không phải muốn lấy mạng Dương Khai.

Sau khi nói xong lại tự lẩm bẩm một tiếng:

- Lạ thật, sao Nhan nhi lại đánh hắn chứ?

Dù là Tô Huyền Vũ đã tới mức gừng càng già càng cay cũng không tưởng tượng nổi rốt cuộc là vừa rồi xảy ra chuyện gì có thể làm cho Tô Nhan tức giận như thế.

Tuyết trắng bay đầy trời, thân mình Tô Nhan lơ lửng giữa không trung, Dương Khai lại trực tiếp bị ném xuống đất, cả người chật vật không chịu nổi, quần áo tả tơi, phần da thịt hở bên ngoài đều bị máu bầm tụ thành màu tím tái.

Gần mặt đất, Dương Khai đột nhiên quay người, vững vàng đáp xuống, mở to mắt ngẩng đầu nhìn lên phía trên.

Dưới trời sao, Tô Nhan mặc áo trắng bồng bềnh, uyển chuyển như tiên tử giáng trần, sau lưng là vầng trăng tròn sáng rực trên bầu trời, gió đêm khẽ lay động, thổi qua quần áo nàng.

Khi chất xuất thần mà cao quý, làm cho người ta đột nhiên sinh ra cảm giác khiêm tốn.

“Răng rắc…” một tiếng động phát ra, trên toàn thân Dương Khai nhanh chóng bị bao phủ bởi một màn sương mỏng, sau đó lập tức một khó băng thật lớn bao phủ lấy toàn người hắn.

Khối băng rõ ràng góc cạnh, óng ánh sáng, xuyên qua tầng băng có thể nhìn rõ ràng từng sợi tóc của Dương Khai, thậm chí cả thần thái của hắn cũng bị đông cứng trên mặt.

Tô Nhan chưa nói gì, chỉ có điều liếc một cái thật sâu về phía Dương Khai, uốn éo bước vào trong phòng.

Cảnh tượng phong tình đó lưu lại trong tầm mắt Dương Khai.

- Để ý hắn, lúc băng phá ra cũng là lúc hắn thành công!

Tô Huyền Vũ dặn dò Tô Mộc.

Tô Mộc khẩn trương tới mức cái trán cũng lấm tấm mồ hôi:

- Ông nội, Dương sư huynh như thế kia không bị đông chết sao?

Tô Huyền Vũ cười ha ha:

- Không đâu, đây chính là vận mệnh của hắn!

Dứt lời liền xoay người rời đi.

Lúc này đám Tô Mộc mới rón rén nhẹ nhàng đi lên phía trước, cảm đám vây quanh lấy khối băng, không ngừng gõ gõ trên đó, nhưng đây là băng do Tô Nhan dùng Hàn Băng kinh cô đọng thành, bọn họ làm sao có thể phá vỡ được?

- Hỏng rồi, hỏng rồi, Dương sư huynh vốn là chưa lành vết thương, hiện tại lại bị đông cứng bên trong, chỉ sợ ngay cả cái đó cũng bị đông lạnh tới có thể rơi vỡ, thế này… thế này phải làm sao?

Trịnh Nguyên nói chuyện đúng là không hề biết giữ mồm giữ miệng, vừa dứt lời đã bị Tô mộc trừng mắt nhìn:

- Không nghe ông nội của ta nói, đây là tạo hóa của Dương sư huynh sao? Đừng có lộn xộn, nếu chẳng may phá vỡ băng, nói không chừng mới làm cho Dương sư huynh bị thương. Chúng ta ở đây trông coi là được.

- Được!

Cả đám gật đầu đáp.

Trông đến canh năm, khối băng kia vẫn là không có động tĩnh gì, Dương Khai bị đông ở bên trong cũng như người sắp chết, hô hấp mỏng manh, chỉ có hai con mắt trừng vẫn dừng ở chỗ Tô Nhan biến mất.

Đám người Tô Mộc tụ lại bàn bạc, quyết định để lại hai người để trông nom, nhưng người khác đi làm những việc của họ.

Tình trạng như vậy vẫn kéo dài suốt ba ngày, phía trước Tiểu Lâu các, một tòa băng đang giam một người sống, trông vô cùng quỷ dị.

Đám người Tô Mộc cũng không biết đã chia lượt luân phiên biết bao nhiêu lần, mỗi lần đều để hai người ở lại canh chừng, nhưng vẫn chưa hề thấy dấu hiệu băng rạn, cả đám sốt ruột tới mức muốn sùi cả bọt mép.

Ba ngày nay, Dương Khai căn bản không hề cảm giác được thời gian, tuy rằng mắt vẫn mở to, nhưng lại không nhìn tới bất kỳ vật gì.

Tất cả tâm thần đều đắm chìm trong cảm ngộ.

Cảm thụ được ấm áp từ xương cốt trong cơ thể, dần dần lắng đọng xuống, cảm thụ sự ấm áp do ý chí bất khuất mang tới, có cảm giác sau khi nhận được độ ấm đó, thực lực từng chút từng chút tăng lên.

Khối băng Tô Nhan lưu lại cho hắn chính là để cho hắn có không gian tốt nhất để chìm trong cảm ngộ, Hàn Băng kình chất chứa trong khối băng kia từng giây từng phút đều ăn mòn thân thể hắn, xông vào kinh mạch.

Hàn Băng kình như hiện tại, Dương Khai không thể ngăn cản được, nhưng mỗi lần hắn chống đỡ đúng là đều dựa vào sự kỳ diệu của Ngạo Cốt kim thân đầy ngông nghênh kia.

Mấy trăm lần tới mấy ngàn lần ngăn cản, làm cho Dương Khai sử dung hết sự thần bí của Dương Khai, đã biết tại sao nó có thể gia tăng thực lực của mình.

Mồi lửa nhỏ nhưng nóng rực trong thân thể hắn kia từng chút mở rộng, sau khi hiểu được sự huyền bí của Ngạo cốt Kim thân, mồi lửa bắt đầu bốc cháy lên, toàn bộ cơ thể tản mát ra sóng nhiệt ngập trời.

Một tiếng “răng rắc” truyền ra!

Tô Mộc và Lý Vân Thiên đang đứng chờ một bên bị tiếng động này làm cho giật mình, vội vàng quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy khói băng lớn kia không ngờ lại nứt ra từng khe, từng khe nhỏ, giống như mạng nhện.

- Dương sư huynh sắp đi ra ngoài!

Tô Mộc vô cùng vui vẻ, bất ngờ lên tiếng.

Quả nhiên, vừa dứt lời, khối băng liền ầm ầm vỡ vụn, hóa thành nhiều chùm ánh sáng li ti biến mất dấn trong không khí.

Dương Khai mặc một bộ quần áo đen đứng tại chỗ, trên người vẫn là quần áo đơn bạc, nhưng hắn cau mày, giống như đang trầm tư.

Tô Mộc cùng Lý Vân Thiên không dám quấy rầy, lẳng lặng đứng chờ.

Thật lâu sau, hai lông mày Dương Khai đang nhíu chặt cũng giãn ra, hơi cười một tiếng nói:

- Nên như thế, thế thì gọi là Bất khuất chi ngao!

Bất khuất chi ngao, đó là những gì mà Dương Khai dùng ba ngày để cảm ngộ được, nó là một loại võ kỹ thần kỳ, không dùng để tiến công, nhưng có thể tăng cường sức mạnh bản thân.

Đây chính là võ kỹ sau khi hiểu rõ Ngạo cố Kim thân có được, cùng chung nhịp thở với Kim thân.

Chỉ có thân thể chính mình rơi vào trong nghịch cảnh, lòng có ý chí bất khuất mới có thể kích phát được võ kỹ thần kỳ này, một khi thi triển, Ngạo cốt Kim thân sẽ cung cấp sức mạnh cho mình, làm cho thực lực của mình tăng lên chỉ trong một khoảng thời gian ngăn ngủi.

Tuy rằng trước đó đã từng vô tình kích phát Bất khuất chi ngao, nhưng một loại võ kỹ, trong hai loại tình huống là biết rõ nguyên lý của nó cùng không biết chút gì về nguyên lý của nó thì tác dụng được phát huy tất nhiên là không hề giống nhau.

Có thể nói cho tới giờ khắc này, Dương Khai mới chính thức tự chủ nắm giữ được võ kỹ thần bí này. Nhìn khắp thiên hạ cũng không ai có thể làm chủ được võ kỹ này của hắn.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement